Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 915: Thu Được Tiền Giả
- Bổn đường Nhị Thúc có thể đi Giang Nam buôn bán, Dao tam gia kinh doanh ở Trường An, sao huynh không quản anh ta, sao không nói bọn họ kinh doanh làm nhục gia phong. Chẳng qua cửa tiệm của ta không chia cho Bùi gia chén canh nào, ta nói thật cho huynh biết, ta tuyệt đối không bỏ rơi cửa hàng của ta. Bùi gia nếu cho rằng vì ta mà mất mặt, muốn trừ tịch ta cũng tốt thôi, ta cũng không thèm chấp. Nhưng hôm nay các ngươi dám cả gan động vào của hàng của ta thì ta sẽ cho các ngươi xem!
Lúc này mọi người xung quanh đến xem ngày một đông, đây là nơi ồn ào náo nhiệt ở Bắc thành, người qua đường rất nhiều, vì vậy trong chốc lát có hàng trăm ngươi vây quanh, to mò náo nhiệt đến xem. Có rất nhiều người đang chạy về phía này xem.
Bùi Diệu cuối cùng không thể nhịn được nữa, gã gầm lên một tiếng:
- Ra tay cho ta…
Trình Giảo Kim núp ở phía sau cửa, anh ta nhìn thấy rõ bọn người đến đây đập phá, những gia đinh khác anh ta không rõ, nhưng anh ta lại nhận ra Bùi Diệu.
Trình Giảo Kim trời sinh cho hai đôi mắt tinh nhanh. Năm đó anh ta cùng với Dương Nguyên Khánh đến Bùi phủ dự tiệc, Bùi Diệu là một trong những người ngồi cùng bàn với anh ta. Mặc dù thời gian trôi đi cũng đã được mười mấy năm rồi, nhưng dù chỉ còn một mắt anh ta cũng nhận ra được. Hơn nữa Bùi Diệu lại gọi Bùi U là đại muội nữa!
Trình Giảo Kim lúc này mới hiểu được, anh ta giúp Bùi U, không phải là vì bọn du côn đến gây chuyện, mà là gia đinh của Bùi gia, bây giờ phải làm thế nào? Giúp hay là không giúp, nếu giúp thì có nghĩa là anh ta sẽ đắc tội với Bùi gia, làm không tốt còn bị quân pháp trừng phạt, còn nếu không giúp, thì lại để Bùi U đơn phương độc chiến.
Trình Giảo Kim đảo mắt một lượt, đắc tội với Bùi gia e rằng khó lòng tránh khỏi, nhưng muốn tránh bị trừng phạt của quân pháp, anh ta vẫn còn một cách. Trình Giảo Kim vẫy tay ra hiệu gọi ba mươi tên thuộc hạ đến trước mặt, anh ta dặn dò bọn họ mấy câu, bọn lính gật đầu lia lịa, sau đó Trình Giảo Kim nhảy ra ngoài bằng lối cửa sổ.
Bên ngoài cửa, Bùi U rút ra một cây đao lớn, lớn tiếng quát to:
- Các ngươi ai dám tiến lại gần, ta sẽ giết chết người đó!
Đám gia đinh Bùi gia đều dừng bước, không dám xông lên phía trước, Bùi Diệu phẫn nộ, chỉ roi ngựa vào phía tửu quán:
- Không cần để ý đến cô ta, đập vỡ tửu quán cho ta.
Thực ra Bùi Diệu cũng không có cách nào khác, Bùi U dù sao cũng là tiểu muội thân thiết của gã, nhưng năm lần bảy lượt gã khuyên bảo cũng vô ích, gia chủ đã nổi giận.
Nếu hôm nay gã không xử lý xong việc này, thì gã cũng bị gia pháp trừng trị. Gã thấy bọn gia đinh còn chần chừ không dám tiến lên, vội thúc ngựa lên phía trước, giơ roi vụt thật mạnh về phía bọn gia đinh, quát lớn:
- Xông lên cho ta!
Bọn gia đinh bị bức bất đắc dĩ phải xông lên, đành phải vượt qua Bùi U xông vào tửu lầu quán. Bùi U xông lên trước, chém tới tấp về phía một gã gia đinh:
- Các ngươi tiến đến sẽ nhận lấy cái chết!
Năm đó cô ở huyện Thanh Hà một mình ra sức chèo chống tửu lầu quán, chưa bao giờ có du côn đến đòi tiền gây chuyện. Với dáng vẻ hung hãn, cô ta cầm đao liều mạng với bọn chúng, cuối cùng cũng bao toàn được số tài sản ít ỏi. Hôm nay mẹ của cô lại muốn đến phá quán rượu của cô, càng thêm bi phẫn, nên cô cũng liều một phen.
Nhưng gia đinh Bùi phủ đều được rèn luyện võ công, mà Bùi U dù sao cũng là nữ giới, lúc này mấy tên gia đinh nhất loạt dùng gậy gỗ đỡ đao của cô.
“leng keng!”
Đao của cô bị hất tung ra, một cây gậy khác đánh vào đầu gối của Bùi U, Bùi U lảo đảo một vòng rồi ngã xuống đất. Mọi người xung quanh đến xem hò reo náo nhiệt, có người còn lớn tiếng chửi:
- Đánh đàn bà con gái thì còn gì là nam nhi đại trượng phu nữa!
Bùi Diệu cũng không cố giải thích, hô to một tiếng:
- Xông vào cho ta, đập vỡ hết!
Hai mươi mấy đinh gia xông vào tửu lầu quán. Đúng lúc đó, từ bên trong quán xông ra mấy chục tên lính, họ vơ lấy cái bàn và cây đinh ba trong phòng bếp, hung hãn như lang sói đánh túi bụi vào đám gia đinh.
Những binh lính này không chỉ có võ nghệ cao cường, mà cũng trải qua vô số lần nguy hiểm trong các trận chiến. Càng ngày càng hung hãn hơn, bọn họ phối hợp rất ăn ý với nhau, tên gia đinh nào tiến vào đều bị đánh cho tơi tả, còn xông vào đám gia đinh chém như chém quân địch.
Bọn lính hung hãn vô cùng, đánh cho bọn gia đinh đầu rơi máu chảy, kêu cha kêu mẹ thảm thiết. Mọi người xung quanh trầm trồ khen ngợi, Trình Giảo Kim nấp vào một góc, cũng mặt mày hớn hở vỗ tay khen ngợi.
Không khác gì như anh ta gặp lửa, anh ta làm ra vẻ từ xa chạy tới, miệng thở hồng hộc, hét lớn:
- Dừng tay lại, tất cả dừng tay lại!
Bọn lính dừng chém giết, đám gia đinh cũng hết kêu la, chạy ra xa, mấy tên gia đinh rên rỉ lăn lộn trên mặt đất, Trình Giảo Kim tiến lên phía trước, tát mạnh vào một tên lính, rồi lại lên tiếng mắng mấy người lính còn lại:
- Ai cho phép các ngươi đánh lộn trên đường vậy?
Một tên lính nói:
- Tướng quân, chúng tôi đang ăn cơm trong quán rượu này, thì thấy một lũ vô lại xông vào ức hiếp cướp bóc khách trong quán. Chúng tôi không chịu nổi mới ra tay trừng phạt chúng một chút, chúng tôi cũng đã đi báo quan phủ, quan phủ có lẽ cũng sẽ đến đây ngay.
Khuôn mặt Trình Giảo Kim lúc này mới giãn ra, anh ta cố ý làm bộ như không biết Bùi Diệu, chỉ vào đám gia đinh mắng:
- Dưới quyền của hoàng thượng, bọn lưu manh đầu gấu các ngươi sao dám cả gan ức hiếp dân nữ, cướp đoạt tài sản của dân chúng, như này thử hỏi còn vương pháp nữa không?
Anh ta quát một tiếng ra lệnh:
- Đem hết bọn chúng lên quan phủ!
Trình Giảo Kim cực kì gian xảo, đánh nhau trên đường là vi phạm quân pháp, nhưng cùng hợp tác với bên quan phủ để bảo vệ tài sản của nhân dân, giữ gìn trật tự an ninh cũng chính là lập công. Quan trọng là phải lôi kéo quan phủ địa phương vào chuyện này, như vậy tính chất của vụ việc sẽ thay đổi, cho nên nếu có đắc tội với Bùi gia, thì phải giả ngu đến cùng.
Bọn lính đều xông lên phía trước, dùng dây thừng trói bọn gia đinh lại. Lúc này, trong lòng Bùi Diệu tự than thở một mình. Gã không ngờ rằng Bùi U lại đi tìm sự giúp đỡ, hơn nữa lại sắp xảy ra chuyện lớn, một khi quan phủ đã nhúng tay vào lại thêm phiền toái.
Gã liền vội vàng tiến tới chắp tay nói:
- Trình tướng quân, đây chỉ là hiểu nhầm!
Trình Giảo Kim liếc mặt nhìn gã, lạnh lùng nói:
- Người ở đâu đến?
- Tại hạ là Bùi Diệu, là con cháu của Bùi gia, đây không phải là phường vô lại chuyên đi gây chuyện, mà chỉ là tranh chấp trong Bùi gia. Những người này đều là gia đinh của Bùi gia, khẩn cầu Trình tướng quân thả bọn họ ra.
- Không thể thả!
Bùi U khập khễnh đi tới, đầu nàng quay cuồng, chiếc váy dài cũng bị xé rách, vừa rồi dường như bị mấy gậy đánh vào gãy chân, nàng cảm thấy chân mình đau đớn khó chịu vô cùng, nàng căm hận nói:
- Tôi có cái gì mà phải tranh chấp với Bùi gia, tôi không phải là người nhà của Bùi gia. Bùi gia các ngươi cậy thế cướp đoạt tài sản của muôn dân, nhất định phải bắt bọn chúng lên quan!
Bùi U nói to với mọi người xung quanh:
- Bà con cô bác đã nhìn thấy chưa, đây chính là điều được gọi là danh gia vọng tộc, chính là gia tộc Bùi Thị. Thấy cửa hàng của tiểu nữ ăn ra làm nên, bọn họ nảy sinh lòng tham, muốn cưỡng ép đuổi tiểu nữ đi, thử hỏi như vậy thiên hạ này còn vương pháp không?
Mọi người dân trong thành bắc đều ùn ùn kéo đến xem, mọi người cùng nhau hét to:
- Bùi gia cậy thế hiếp người, Bùi gia cướp đoạt của cải của dân!
Tiếng hô mỗi lúc một lớn, chất chứa biết bao oán giận.
Mô hôi chảy đầm đìa trên trán Bùi Diệu, gã chỉ muốn ra đòn giải quyết nhanh gọn, đóng cửa tiệm đập phá xong rồi lại đi, chứ không ngờ rằng Bùi U lại tìm được cứu viện, khiến bọn gã không vào được trong quán.
Gã bỗng nhiên nhận ra sai sót trong kế hoạch của mình, phải là nửa đêm mới đúng, ban ngày sẽ khiến nhiều người đến xem, điều này sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Bùi gia. Gã muốn giải thích, nhưng giọng gã quá nhỏ, đã bị tiếng gầm thét của cả biển người kia áp đảo.
Lúc này, huyện lệnh huyện Tấn Dương dẫn theo hai mươi mấy tên nha dịch kịp thời tới nơi. Y nhận ra Bùi Diệu, cũng biết hoàn cảnh của Bùi U, gặp phải tình thế này, trong lòng y cũng hiểu được nửa phần. Việc này khiến y phải đau đầu rồi, không biết phải làm thế nào, nếu không quản thì mũ quan trên đầu y khó mà bảo toàn được. Còn nếu nhúng tay vào, thì chỉ sợ lại đắc tội với Bùi gia.
Nhưng tiếng phản đối của dân chúng sôi sục, nếu không nhúng tay vào e là những gia đinh này sẽ bị dân chúng tức giận đến nỗi đánh cho chết mất, không biết làm thế nào, y phải thét lên ra lệnh:
- Đem tất cả về nha huyện để xử lý!
Bùi U ngang ngạnh, tiến lên quỳ xuống nói:
- Thanh thiên đại lão gia, dân nữ muốn tố cáo Bùi gia ỷ thế hiếp người, cướp đoạt của cải của dân chúng, cúi mong huyện lệnh đại gia làm chủ cho dân nữ…
Chuyện ồn ào huyên náo ở Nguyên An tửu lầu rốt cục cũng khiến cho Bùi gia khó có thể giải quyết ổn thỏa. Bùi gia buộc phải làm giấy cam kết cam đoan không can thiệp vào cửa hàng của Bùi U nữa. Bùi U cũng rút đơn kiện về, nhưng Bùi gia lập tức khai trừ Bùi U ra khỏi gia tộc, không nhận cô là chi nữ của Bùi gia.