Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1116 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1084 / 7
Cập nhật: 2017-09-24 23:01:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 936: Hắn Biết Ta, Ta Không Biết Hắn
u Dương chưa hề nói mạnh miệng. Phương pháp thánh chiến này chính là phương pháp tu luyện đỉnh phong nhất tại Tiên giới, là chí bảo trấn tộc của Chiến tộc. Cho dù chỉ là một phần mở đầu, cũng đủ để một phàm nhân vũ hóa phi tiên.
- Vũ hóa phi tiên...
Có thể nói, trong mắt Tử Thần, vũ hóa phi tiên là một loại chuyển đổi thần bí từ từ sinh tử đến vĩnh sinh.
Ba ngày sau, Lưu Khải Hàng để mấy người Âu Dương mua vé xe đi tới Bắc Kinh. Không phải bọn họ không muốn ngồi máy bay mà bởi vì ở địa phương nhỏ như Tương Thành này căn bản không có sân bay. Nếu ngồi xe chịu đựng sự hành hạ đi tới thành phố khác để lên máy bay, còn không bằng trực tiếp ngồi xe đi tới đó. Đây là ý kiến của Âu Dương.
- Còn ngồi xe làm gì. Không phải ngươi có thể bổ ra hư không sao? Ngươi trực tiếp mang chúng ta thuấn di có phải tốt hơn không!
Lưu Tĩnh cầm vé xe trừng mắt với Tử thần một cái nói. Mà Tử thần lại thực sự vàng thật không sợ lửa nói:
- Nếu như sư phụ ra tay, bổ ra hư không đưa chúng ta đi, trong nháy mắt liền đến Bắc Kinh. Đây là chuyện rất đơn giản."
- Thật sao?
Lưu Tĩnh không tin nhìn Âu Dương một chút. Nhưng Âu Dương lại hai tay nói:
- Không thể lãng phí. Vé xe đều đã mua. Không ngồi thật lãng phí...
Mọi người:
-...
Một ngày sau, kể cả Lưu Khải Hàng là tổng cộng năm người ngồi ô tô đi tới Bắc Kinh. Lần này bọn họ ngồi xe buýt sang trọng, điều kiện cũng không tệ. Nhưng ngươi không thể so sánh xe buýt sang trọng với những loại xe của phú hào được.
Trong những người ở đây, Tử thần bình thường đều bay. Thiệu Phong ra ngoài, tất nhiên không thiếu xe đặc chủng chuyên cơ các loại. Đây là lần đầu tiên hai người này hưởng thụ cảm giác chín nẫu cùng với vô số người trên xe buýt sang trọng như vậy.
- Từ trước đến nay ta cũng không biết, hóa ra từ Tương Thành đến Bắc Kinh lại xa như vậy!
Sau khi xuống xe buýt, mấy người đứng trên đường phố Bắc Kinh, nhìn quang cảnh người đến người đi thật náo nhiệt, cảm thụ sự phồn hoa của thủ đô Bắc Kinh.
- Đều nghe Bắc Kinh rất tốt, xem ra cũng chỉ có như thế mà thôi.
Lưu Tĩnh trừng mắt với Thiệu Phong một cái. Không phải cô thật sự có ý kiến đối với Bắc Kinh. Trên thực tế cô chỉ muốn đay nghiến Thiệu Phong mọt chút. Bởi vì hai ngày nay nam tử dung tục Thiệu Phong mỗi ngày đều nói với nàng Bắc Kinh tốt tới mức nào. Hiện tại Lưu đại tiểu thư đã tính khiến Thiệu Phong tổn thương một chút.
- Ở Bắc Kinh không nên nói chuyện lung tung. Nơi này không phải như ở phía dưới. Rất nhiều lúc một vài lời nói sẽ chọc ra phiền phức!
Lưu Khải Hàng trừng mắt với con gái một cái. Con gái của mình cái gì cũng tốt, chỉ có điều là nói quá nhiều. Lưu Khải Hàng lại không biết hai vị thần đi theo bên cạnh mình có thân phận cụ thể thế nào. Cho nên Lưu Khải Hàng chỉ có thể nhắc nhở con gái không nên nói chuyện lung tung.
- Cha, cha phải biết rằng, người nào đó nói với con, tại Bắc Kinh, chỉ cần con không phải là khủng bố đánh bom trong Nam Hải, như vậy hắn đều có thể bảo vệ được con! Đúng không?
Lưu Tĩnh liếc mắt nhìn Thiệu Phong một cái với vẻ khiêu khích.
- Haizzz...
Lưu Khải Hàng không khỏi nhìn Thiệu Phong thêm vài lần. Người trẻ tuổi này có một loại khí phách cao ngạo dường như đã ở vị trí cao một thời gian dài. Nhưng trên người hắn đồng thời cũng có khí tức của phàm nhân. Người trẻ tuổi như vậy thực sự rất ít gặp. Nhưng không nghi ngờ chút nào, người trẻ tuổi như vậy tuyệt đối không giàu sang thì cũng cao quý. Nghe thấy con gái của mình nói như vậy, Lưu Khải Hàng không khỏi nhìn Thiệu Phong thêm mấy lần.
- Đừng nghe Tiểu Bạch này khoác lác. Ta cho ngươi biết, ở chỗ này cho dù dùng thuốc nổ, phá tan Nam Hải, ta cũng có thể khiến ngươi an toàn đi ra ngoài! Ngươi có tin hay không!
Lần này Tử thần lại càng tỏ ra trâu bò hơn! Nhưng câu nói này của hắn đã bị Lưu Khải Hàng cho rằng là lời nói khoác...
Thật ra Tử thần không ó nói dối. Chuyện nổ bên trong Nam Hải chẳng khác nào đánh vào mặt. Nhưng chuyện như vậy nếu muốn tuyên bố với bên ngoài lại có vô số cách nói. Mà Tử thần biến thái này cũng có vô số phương pháp khiến người ta không dám nói gì.
Vì một cá nhân nho nhỏ đắc tội Tử thần sau đó đánh giết với Tử thần sao? So sánh giữa hai bên, người thông minh cũng sẽ lựa chọn im lặng.
- Đừng nói nữa. Trước hết chúng ta vẫn nên tìm một chỗ ở lại đã!
Lưu Khải Hàng biết hai người này đều không phải là người bình thường. Hắn còn biết, hai người này nhất định đều có quan hệ với Âu Dương. Lưu Khải Hàng hiểu rõ, như vậy là đủ rồi! Âu Dương là chính là người mình đã dạy dỗ. Tuy rằng Âu Dương không phải một người quá tôn sư trọng đạo, nhưng Lưu Khải Hàng tin tưởng, Âu Dương là một người có nguyên tắc. Chí ít hắn vĩnh viễn sẽ không làm chuyện gì gây hại cho mình. Như vậy là đủ rồi.
- Huấn luyện viên, lần này tại sao Lưu Phi và Tôn Dương đều không tới vậy? (share by Bàn Long Hội;copy lậu từ Soái Cẩu)
Thật ra từ sáng sớm Âu Dương đã muốn hỏi về vấn đề này. Loại giải thi đấu Kinsey này, trong danh sách Tương Thành bọn họ có bốn người. Nhưng tại sao chỉ có hai người hắn với Lưu Tĩnh tới đây?
- Lần thi đấu này có vấn đề. Lưu Phi và Tôn Dương không tồi. Nhưng loại thi đấu này không có bất kỳ lợi ích nào đối với bọn họ. Ta dẫn ngươi đến đây, chẳng qua chỉ muốn gặp một người thôi.
Dù sao Lưu Khải Hàng cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Biết rõ là một trận thi đấu có vấn đề, nhưng hắn có thể làm được gì.
- Ngoại vi?
Âu Dương nhìn Lưu Khải Hàng hỏi.
- Không sai. Nghe nói lần này có một người tên là Đặng Dương là Thái tử đảng liên hợp một vài Thái tử đảng khác làm ra! Được rồi. Đừng hỏi nhiều như vậy nữa. Em thi đấu cẩn thận một chút. Phát huy ra trình độ tốt nhất của em. Có bắn được hay không cũng không quan trọng.
Trong mắt Lưu Khải Hàng cũng có mấy phần bất đắc dĩ.
- Đặng Dương!
Khi Lưu Khải Hàng nói cái gì Dương Thiệu Phong leièn gật đầu nói:
- Đó đúng là một thái tử đảng có thế lực rất lớn. Dưới tay hắn có một đám hồ bằng cẩu hữu rất thích khống chế một vài thứ. Tuy nhiên đều là một vài thứ không thể đặt lên mặt bàn. Bọn họ hẳn sẽ không làm gì quá mức. Bởi vì có nhiều chỗ bọn họ cũng sợ!
- Cậu biết Đặng Dương?
Lưu Khải Hàng biết chuyện Thiệu Phong chính là một thiếu tướng. Bây giờ nghe Thiệu Phong nói như vậy, suy nghĩ đầu tiên của Lưu Khải Hàng chính là Thiệu Phong có quen biết với Đặng Dương.
- Có lẽ hắn biết tôi, nhưng tôi không nhận ra hắn!
Câu nói này của Thiệu Phong thực sự điên cuồng không biên giới. Hắn biết tôi, nhưng tôi không nhận ra hắn! Đây là ý gì? Ý này chính là tên Đặng Dương biết tôi là ai, nhưng trong suy nghĩ của tôi lại hoàn toàn không có hắn. Nói trắng ra chính là trong mắt Thiệu Phong, Đặng Dương căn bản không có tư cách quen hắn!
Tuy nhiên Lưu Khải Hàng rõ ràng không hiểu rõ ý tứ trong giọng nói của Thiệu Phong. Lưu Khải Hàng chỉ xem đó là một câu nói đùa, nên chỉ cười rồi bỏ qua.
Năm người tìm một khách sạn không tính là quá tốt. Kinh phí cho chuyến đi lần này vốn không ít.
Yêu Cung Yêu Cung - Minh Nguyệt