If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lộ Phi
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Huu Phuc Vo
Số chương: 1155 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2327 / 3
Cập nhật: 2019-01-08 18:12:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 888: Phong Vân Hội Tụ 1
a ngày sau!
Tại võ quán lớn nhất của Nước Tây Nhung, lính đánh thuê mỗi nước hội tụ ở đây, nhốn nháo nói ầm ĩ.
"Hừ! người của nước Tây Nhung không giao Hoàng Bắc Nguyệt ra, muốn đối địch với Thành Tu La hay sao?"
"Thành Tu La? Xem ra các vị thật sự là bị Thành Tu La dọa sợ vỡ mật, hay là được Thành Tu La hứa hẹn hậu hĩnh rồi?" Có người hừ lạnh.
"Mọi người cũng vậy, đừng chỉ biết nói người khác! Muốn trách chỉ có thể trách Hoàng Bắc Nguyệt số mệnh không tốt, hết lần này tới lần khác gặp phải Người của Thành Tu La!".
"Các vị chớ nóng, chúng ta đã phái người đi gặp quốc sư, quốc sư chưa trả lời thuyết phục, xem ra Nước Tây Nhung thật sự muốn đối nghịch với Thành Tu La. Chúng ta có nên cưỡng chế đoạt người không?"
"Hừ, đem người đoạt ra, công lao về ai?"
"Đây là bảo vệ tánh mạng, nói gì đến công lao? Tưởng Thành Tu La thật sự sẽ thưởng hậu hĩnh sao?".
"Nếu có thì sao? mọi người định chia đều ích lợi sao?"
"Nhiều người có công! Ai có công lớn nhất thì cho người đó đi".
"Ha ha ha ha... ai lợi hại nhất liền đi cướp người đi, không cần chúng ta hỗ trợ? Không công xuất lực, lại không được đền đáp, chẳng đứa ngốc nào làm!"
"Ngươi nói cái gì? Nơi này há để ngươi nói năng ngông cuồng!"
......
Nói mấy câu, trong hội quán võ loạn cả lên, vì bắt Hoàng Bắc Nguyệt nên tụ tập tới đây, nhưng vì lợi lộc phía sau mà ầm ĩ tranh luận. Tính xấu có thể thấy rõ.
Ầm...
Một tiếng động vang lên khiến đám lính đánh thuê đang la hét ầm ĩ suýt động thủ đánh nhau đột nhiên nhất tề lui về phía sau, yên tĩnh trở lại.
"Là ai!" Sau một lát an tĩnh liền có người phẫn nộ hô to.
"Lão Đại câm mồm, ngươi xem, nhìn, nhìn kia là cái gì..." một lính đánh thuê khúm núm chỉ ngón tay về một khối đất trống.
Trên đất trống bày một lệnh bài gỗ đen hơi ố vàng, phía trên hoa văn phong cách cổ xưa vờn quanh, đại khí trang nghiêm, phảng phất ngưng tụ vô số lực uy hiếp.
Gữa lệnh bài có khắc một ký hiệu quỷ dị "vương" đặc biệt khí phách!
"Đây không phải là tuyên thệ thuần phục khế ước trận sao?" Trong đám lính đánh thuê có người nhận ra ký hiệu quỷ dị. Lúc bọn hắn trở thành lính đánh thuê chân chính, ở Công hội lính đánh thuê đã tuyên thệ với khế ước trận!
Lời vừa nói ra, vô số lính đánh thuê trong hội quán võ trầm mặc, toàn hội quán võ lặng ngắt như tờ, ngay cả một sợi tóc rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy!
Vô số lính đánh thuê nhìn gắt gao vào lệnh bài gỗ đen lẳng lặng nằm trên đất trống, không ai phát ra tiếng động, không ai nói khối lệnh bài đến tột cùng là cái gì, có thể làm cho nhiều lính đánh thuê e ngại như vậy. Song, mọi người trong lòng đều hiểu rõ, nhận ra khối lệnh bài gỗ đen này!
"Vương lệnh của lính đánh thuê..." Không biết người nào nhỏ giọng nói một câu.
Một câu nói kia, giống như một mảnh lông vũ rơi vào hồ nước, nhẹ nhàng khuếch tán gợn sóng, rung động phát tán.
"Đây là Vương lệnh của lính đánh thuê!"
"Trời ạ! Vương lệnh của lính đánh thuê tái hiện thế gian!"
Đám lính đánh thuê đột nhiên la hét ầm ĩ lên, một tiếng lại một tiếng hô to, như muốn làm nổ tung cả nóc hội quán võ!
Mọi người ngẩng đầu nhìn chung quanh, muốn tìm ra người sở hữu khối lệnh bài Vương lệnh của lính đánh thuê là ai!
"Vương lệnh của lính đánh thuê xuất hiện, tất cả lính đánh thuê trong thiên hạ đều thần phục, không biết là thật hay giả?". Giữa tiếng la hét ầm ĩ, một giọng nói thanh lạnh chậm rãi vang lên, mang theo một tia ngạo mạn, trong nháy mắt làm đình chỉ toàn bộ tiếng la hét ầm ĩ.
Không cần thần sắc nghiêm nghị, cũng không cần phẫn nộ cuồng bạo, chỉ là giọng nói thản nhiên cũng khiến người ta có cảm giác sợ hãi thần phục, dựa trên sự uy nghiêm từ Vương lệnh của lính đánh thuê, quả nhiên rất đáng sợ.
Theo tiếng nói vừa thốt ra, lính đánh thuê cũng ngẩng đầu lên, nhìn về nơi phát ra tiếng nói.
Hội quán võ là một tòa nhà ba tầng rộng rãi, phía dưới đất trống rộng lớn đủ để đứng diễn thuyết, cũng có thể là sân luận võ, mà ba tầng toàn bộ đều là ghế quan sát, tầng tầng xếp cao lên.
Mà tầng hai ở giữa, có một gian khán đài giành cho khách quý, tầm nhìn rất tốt, giờ phút này, trên khán đài một bóng người màu đen thon thả tú lệ nhưng lãnh ngạo chậm rãi đi tới.
Là nữ tử! Là một nữ tử tuyệt sắc khuynh thành! Tóc đỏ chói mắt tùy ý tán trên vai, khuôn mặt tinh sảo mà đại khí hăm dọa lãnh khốc hơi thở, áo gấm màu đen mặc dù đơn giản, lại có vẻ anh tuấn bức người!
Mặt mày xinh đẹp tuyệt trần, ánh mắt trong suốt ác lạnh, mặt trầm như nước, mắt như sao sớm, da thịt như nõn nà mỹ ngọc, không chút tỳ vết.
Nữ tử như tiên giáng trần, chỉ dám đứng xa không dám đến gần, đừng nói chỉ dung mạo nàng tuyệt sắc khiến kẻ khác sợ hãi than thở, chính là hơi thở khiếp người đã khiến người đối diện cúi đầu quỳ lạy.
Chẳng lẽ khối lệnh bài gỗ đen có thể hiệu lệnh lính đánh thuê trong thiên hạ là của cô gái mười bảy mười tám tuổi này?
Trời ơi, chuyện này là thật sao?
"Cô gái này nhìn quen mắt thật!" Có người nói như vậy, sau đó những người còn lại cũng đáp, quả thật rất quen mắt, tựa hồ đã gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Kỳ thật không phải bọn hắn không nghĩ ra, mà là không dám nghĩ!
Nếu bọn hắn biết, chủ nhân của Vương lệnh của lính đánh thuê là đối tượng mà bọn hắn ngày đêm đuổi giết chẳng phải bị dọa chết sao?
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi tới bờ khán đài, bàn tay trắng nõn vịn lên lan can, nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn những khuôn mặt phía dưới đang chấn kinh quá độ.
"Các vị, rốt cuộc gặp mặt." Sơ lạnh tươi cười ở bên môi chậm rãi lan tràn ra, nhưng ánh mắt không có ý cười khiến người ra rét lạnh.
"Các, các hạ là..." dưới đám lính đánh thuê có một người đánh bạo hỏi.
Không biết nàng là ai? Rốt cục những người này nhiều ngày đuổi giết ai chứ?
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng giơ tay lên, năm ngón tay mở ra, một tờ giấy trắng xuất hiện trong tay, bên trên họa hình một cô gái, miêu tả mặc dù không sống động, tuy nhiên hình dáng đại khái có thể thấy rõ. Cô gái trong bức họa cùng cô gái trên khán đài chính là một người.
Đám lính đánh thuê thi nhau hít khí lạnh, sau một lát, mọi người đều quỳ xuống.
"Chúng ta ngu muội vô tri, mạo phạm Vua của lính đánh thuê, mong các hạ thứ tội!"
"Chúng ta bị Thành Tu La uy hiếp, thân bất do kỷ, xin các hạ thứ lỗi!"
Cho dù biết những tiểu nhân này thấy lợi quên nghĩa nhưng Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nói thẳng, chậm rãi thu hồi tờ giấy, năm ngón tay hợp lại, Vương lệnh của lính đánh thuê lại lần nữa trở lại tay nàng.
"Các vị nếu biết Vương lệnh của lính đánh thuê, liền biết ta là người như thế nào! Ta Hoàng Bắc Nguyệt mặc dù vắng vẻ vô danh Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, nhưng nếu có ai hoài nghi năng lực của ta, có thể tìm ta khiêu chiến, thắng thì ta đem hai tay tặng Vương lệnh của lính đánh thuê, thua thì đừng trách ta không nương tay".
Nàng nói chuyện bình thản không gợn sóng, nhưng tin tức nhắn nhủ rất phong phú!
Dám trêu nàng, cũng đừng sợ chết!
"Vua của lính đánh thuê ở trên, chúng ta thấy Vương lệnh của lính đánh thuê không dám mạo phạm, từ nay về sau, hết thảy mặc cho các hạ điều khiển!".
Đừng đùa, có trong tay Vương lệnh của lính đánh thuê, cô gái này không thể xem thường, thử hỏi, nếu là một người yếu, nàng dựa vào cái gì có được Vương lệnh của lính đánh thuê? Nếu là kỳ ngộ, cũng phải có bản lĩnh mới được. Hơn nữa, một nha đầu tóc đỏ chói mắt, khiến rất nhiều người lớn tuổi sâu trong nội tâm run sợ nhớ lại!
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua những người này, biết bọn họ hiện tại không ai dám phản kháng, liền thu hồi lệnh bài, xoay người rời đi.
Những người kia nhìn thấy nàng rời đi, vốn tưởng có thể thở phào một hơi, đột nhiên trong lúc đó một ánh sáng trắng từ bên ngoài hội quán võ chợt lóe, rơi xuống nơi Hoàng Bắc Nguyệt vừa đứng, rồng màu bạc xoay tròn một vòng, liền hóa thành một thiếu nữ xinh đẹp lanh lợi.
"Cô ấy là triệu hồi thú của ta, các ngươi có nghi vấn gì có thể tìm cô ấy." Vẫn chưa đi xa, Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên bổ sung một câu.
Cả đám lính đánh thuê nuốt nước miếng, sợ thừ người không dám hành động, trước có một số lính đánh thuê không phục một cái cô gái giữ Vương lệnh, giờ phút này tất cả đều ngoan ngoãn chịu phục.
Thần thú, thần thú đó!
Một cao thủ có thần thú bên người, bọn họ làm sao dám chống lại? Đừng nói bọn họ không dám, sợ rằng Thành Tu La muốn đối phó nàng cũng không dễ dàng.
Chẳng trách nàng bị Thành Tu La gióng trống khua chiêng đuổi giết, nếu là một cô gái mềm yếu, Thành Tu La chỉ cần nhấc ngón tay có thể đưa nàng đến Tây Thiên, cần gì tốn nhiều công sức.
Hiện tại hoàn toàn đã hiểu, Thành Tu La không dễ chọc, người thiếu nữ này càng không dễ chọc!
Vài ngày sau, tin tức Vương lệnh của lính đánh thuê xuất hiện tại Nước Tây Nhung liền truyền khắp Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, lính đánh thuê các nơi nghe được tin tức đều chạy tới thành Kỳ Dương hội tụ, một ít thế lực hắc ám cũng lập tức phái người đến.
Vương lệnh của lính đánh thuê xuất hiện, tất cả trăm vạn lính đánh thuê thiên hạ đều nghe theo hiệu lệnh!
Trăm vạn lính đánh thuê a! Đây đúng là một lực lượng khủng bố?
Lúc trước lính đánh thuê phân tán các nơi làm theo ý mình, giờ vì khối lệnh bài xuất hiện mà ngưng tụ cùng một chỗ!
Thế lực khổng lồ, Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La cũng không thể khinh thường.
Trong khoảng thời gian ngắn, khắp nơi sóng quỷ vân quyệt, ào ào vũ bão.
Vua của lính đánh thuê xuất hiện, cục diện Đại lục Tạp Nhĩ Tháp sẽ lại một lần nữa thay đổi!
Thành Tu La
"Ngài hạ lệnh đuổi giết cô ấy?" Giọng nói lãnh khốc từ sâu trong bóng tối truyền đến, lạnh rợn người.
Âm Hậu quay đầu lại nhìn không thấy người, nhưng biết hắn tới, chỉ là không muốn hiện thân trước mặt bà mà thôi. Tâm trạng thất vọng vô tận cùng bi thương, nhưng bà không biểu lộ ra, sửa soạn làn váy, Âm Hậu ngồi ngay ngắn ở trên ghế, phượng nghi uy nghiêm, đoan trang cao quý.
"Phải" không cần giấu diếm, chuyện này cả thiên hạ đều biết, Tu La vương làm sao không biết?
"Cho dù ta muốn giữ lại, ngài vẫn cố ý muốn giết cô ấy?" Giọng nói của Phong Liên Dực nghe rất nguy hiểm.
Âm Hậu bảo thủ nói: "Không sai, ta nhất định lấy mạng Hoàng Bắc Nguyệt! Dực nhi, không giữ nữ nhân này được, mẫu hậu muốn tốt cho ngươi, tương lai ngươi sẽ rõ."
"Vì tốt cho ta?" Phong Liên Dực cười lạnh, "Mẫu hậu thử giải thích tốt như thế nào?"
Âm Hậu liếc mắt về chỗ hắc ám, nhẹ nhàng mím môi, không thốt ra lời.
Phong Liên Dực nói: "Mẫu hậu sợ cái gì? Biết rõ đoạn tình tuyệt ái, ngài sợ ta có cảm tình với cô ấy mà bị Minh biến thành người giống ngài sao?"
"Ngươi...? Âm Hậu trong mắt chứa lệ quang trong suốt, đây là điều mà nàng đau đớn nhất, sao hắn có thể tùy ý động đến?
Đoạn tình tuyệt ái, hắn quả nhiên là đoạn tình tuyệt ái không có cực nhỏ cảm tình! Nhưng tại sao nhớ mãi không quên nha đầu kia như trước vậy, cố chấp không bỏ qua đây?
"Mẫu hậu, ta muốn Hoàng Bắc Nguyệt, nếu ngài muốn giết cô ấy, ta chỉ còn cách..."
"Ngươi vì ả mà đối địch với mẫu hậu sao?" Âm Hậu kích động đứng lên, "Ta là mẫu thân của ngươi, ả là cái gì?".
Phong Liên Dực trầm mặc chớp mắt, thâm trầm trong bóng tối, qua hồi lâu mới truyền đến tiếng người trầm thấp "Ta chỉ biết nếu nàng chết, ta không muốn làm Tu La vương nữa."
Phượng Nghịch Thiên Hạ Phượng Nghịch Thiên Hạ - Lộ Phi Phượng Nghịch Thiên Hạ