Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 901: Con Người Hào Phóng (P1)
C
hưởng quầy do dự một chút lại nói:
- Y nói muốn cùng chúng ta thương lượng một việc kinh doanh lớn, cần đông chủ mới làm được.
- Kinh doanh lớn.
Bùi U có chút hứng thú hỏi:
- Y có nói là kinh doanh gì không?
- Y không chịu nói, nhất định phải gặp mặt đông chủ để nói chuyện. Y nói ngày kia lại đến.
- Hừ!
Bùi U hừ lạnh một tiếng nói:
- Đã như vậy, ngày kia lại bàn.
La Sĩ Tín do thị vệ dẫn đường, đi vào Tử Vi Các, thẳng đến trước quan phòng của Dương Nguyên Khánh, thì thấy Bùi Thanh Tùng vừa lúc đi ra.
Dương Nguyên Khánh rất nhiều lần xuất chinh đều mang theo Bùi Thanh Tùng, La Sĩ Tín đã rất quen thuộc với y. La Sĩ Tín chắp tay cười nói:
- Bùi tham quân, điện hạ có ở đây không?
- Có, La tướng quân chờ một chút, ta vào bẩm báo.
Bùi Thanh Tùng xoay người vào nhà, một lát đi ra cười nói:
- La Tướng quân, điện hạ mời ngài đi vào.
La Sĩ Tín sửa sang lại áo mũ, mới đẩy cửa vào phòng.
Trong phòng, Dương Nguyên Khánh đang ngồi ở trước bàn, cẩn thận nhìn tiền vàng và tiền bạc mới đúc. Kỳ thực, tiền vàng cũng không nhiều, chủ yếu là dùng để ban thưởng. Bình thường thì cất đi, không để lưu thông ở thị trường. Nhưng tiền bạc lại tương đối nhiều, rất có thể trở thành một loại tiền mới.
Trên thực tế, ở thời Tùy Đường, bởi vì số lượng vàng bạc ít, mà không thể đủ để đúc thành tiền. Tuy cũng đúc tiền vàng và tiền bạc, nhưng đây chỉ là một loại tài bảo, mà không phải là tiền. Thời Tùy Đường thực tế dùng chính là tiền đồng và vải vóc.
Nhưng từ khi quặng bạc được khai thác với quy mô lớn. Số lượng bạc trắng tăng lên, việc đúc tiền trở nên khả thi. Cho dù bây giờ mới chỉ là bắt đầu, nhưng đến khi tiền bạc được chấp nhận. Như vậy việc tìm kiếm mỏ bạc sẽ được triều đình coi trọng hơn.
Mỏ bạc lớn thực sự không phải là ở quận Hội Ninh, mà là ở Tây Vực. Một ngày nào đó, vương triều của hắn sẽ vì muốn tìm mỏ bạc, mà tiến quân về hướng tây.
Lúc này, La Sĩ Tín đi đến, khom người thi lễ nói:
- Tham kiến tổng quản!
Dương Nguyên Khánh buông tiền bạc xuống, cười tủm tỉm hỏi:
- Nghe nói ngươi muốn thành hôn, ta chúc mừng ngươi!
La Sĩ Tín hơi ngượng ngùng gãi đầu, lấy ra một thiệp mời, hai tay trình lên nói:
- Đây là thiệp mời tiệc cưới, mong rằng tổng quản có thể đến tham dự.
- Hôn lễ của ngươi, đương nhiên ta sẽ có mặt.
Dương Nguyên Khánh cười ha hả nhận lấy thiệp mời, lại hỏi y:
- Hôn lễ được chuẩn bị như thế nào rồi?
- Đã chuẩn bị xong! Nghe phụ thân của thần nói, các lễ nghi đều đã sắp đặt xong. Tiệc rượu thì do Trình Giảo Kim phụ trách, quán rượu cũng do huynh ấy tìm. Phủ của Tần đại ca tạm thời coi là nhà gái. Đến lúc đó thì tới Tần phủ đón dâu.
Dương Nguyên Khánh khẽ cau mày nói:
- Tần Quỳnh làm việc rất điềm đạm, chắc chắn, có thể tin được. Nhưng Trình Giảo Kim tên kia làm việc khiến người khó có thể tin cậy. Kiểu gì cũng phải gây ra phiền toái. Tốt nhất, ngươi nên kiểm tra lại một chút, đảm bảo chắc chắn không xảy ra đường rẽ gì.
La Sĩ Tín cũng không quá tin tưởng Trình Giảo Kim. Dương Nguyên Khánh vừa dặn, y liền lo lắng, gật đầu nói:
- Thần trở về sẽ nói với phụ thân, nhờ phụ thân quan tâm một chút.
Dương Nguyên Khánh ngẫm nghĩ một chút lại nói:
- Ngoài ra, ngươi còn phải đi quận Tề, nói cho Đậu Kiến Đức một tiếng. Tuy rằng quân đội của hai chúng ta là đối địch. Nhưng y lại là bề trên duy nhất của Tuyến Nương. Tuyến Nương được y nuôi lớn, về lễ tiết, ngươi cần phải thông báo cho y một tiếng. Đòng thời bảo Tuyến Nương viết một phong thư. Như vậy mới hợp lẽ thường tình của người đời.
Cho dù việc này La Sĩ Tín rất không tình nguyện, nhưng y vẫn gật đầu đáp ứng.
Sáng sớm, Trình Giảo Kim lại lần nữa đến quán rượu Nguyên An. Trong lòng y có chút lo lắng. Ngày mai đã là ngày mừng của La Sĩ Tín. Tiệc cưới không thể trì hoàn thêm nữa, e là sẽ hỏng đại sự.
Y đi vào cửa chính của quán rượu. Chưởng quầy liền tươi cười đón chào:
- Quân gia, thực sự là khéo! Tối hôm qua, đông chủ của nhà ta đã quay trở lại.
Trình Giảo Kim ngẩn ra:
- Ngươi biết ta là quân nhân?
Y đang mặc một bộ áo dài, đầu đội khăn, ăn mặc giống như một thương nhân. Nhìn kiểu gì cũng không giống người trong quân đội, không biết chưởng quầy sao có thể nhìn ra.
Chưởng quầy bật cười nói:
- Cả người quân gia đều toát ra khí vũ hiên ngang cường tráng, làm sao có thể không đoán ra. Hơn nữa, bình thường lúc quân gia dùng cơm, thường nói tới chuyện đã từng đánh với Lý Huyền Bá. Búa của ngài bị đại chùy của Lý Huyền Bá đánh cho cong. Cuối cùng do ngựa chiến chịu hết nổi, mà bị Lý Huyền Bá đánh một chùy làm nội thương đấy thôi ạ? Đây không phải khí khái của quân nhân thì là gì?
Trình Giảo Kim cười đắc ý:
- Nói không sai. Dẫn ta đi gặp đông chủ của nhà ngươi!
- Quân gia mời đi theo ta.
Chưởng quầy dẫn theo Trình Giảo Kim lên tầng năm, đẩy cửa đi vào một căn phòng nói:
- Quân gia, mời vào!
Trình Giảo Kim vừa khẩn trương vừa hưng phấn đi vào. Vào phòng, y liếc một cái đã thấy Bùi U đứng ở trước cửa sổ. Bùi U đang mặc một bộ quần áo gấm màu vàng, có thêu hoa điểu, búi tóc được buộc lên, có gắn đồ trang sức đẹp đẽ. Nàng lần này ăn mặc chau chút hơn lần trước gặp ở Thanh Hà rất nhiều.
Lần trước thấy nàng là eo thô như thùng nước, hiện giờ nhờ ăn mặc vào trông gọn gàng hẳn lên. Lần trước, nàng hai tay chống nạnh, lông mày dựng lên, như Mẫu Dạ Xoa sống lại, hiện giờ nhờ ăn mặc, mà trở nên nhã nhặn lịch sự. Lông mày trang điểm đẹp đẽ, giống như Quan Âm tái thế.
Trình Giảo Kim chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cứng họng, nói không được một lời. Chỉ biết đứng ở cửa, nhếch miệng cười ngây ngô. Trong nháy mắt khi Bùi U xoay người, hàn khí trong mắt biến mất, biến thành vẻ tươi cười rạng rỡ như hoa. Nàng hướng y thi lễ nói:
- Lần trước ở huyện Thanh Hà, ta có chút vô lễ với Trình gia. Mong Trình gia đại nhân đại lượng, không để bụng với tiểu nữ tử.
Trình Giảo Kim gãi gãi sau gáy, ngây ngô cười nói:
- Đó là không đánh nhau thì không quen nhau. Ta sao có thể tính toán chi ly với U Nương.
Bùi U cực kỳ chán ghét người khác gọi nàng là U Nương. Nhưng thấy Trình Giảo Kim có việc kinh doanh lớn cần thương lượng, nàng liền không có trở mặt phát tác. Nàng thản nhiên cười, khoát tay nói:
- Mời Trình gia ngồi!
Trình Giảo Kim ngồi xuống, cách một cái bàn. Bùi U cũng ngồi xuống đối diện. Không ngờ vị chưởng quầy kia lại đi tới ngồi cạnh Bùi U. Trình Giảo Kim trợn mắt nhìn. Người này thực không biết lễ phép. Y vội ho khan một tiếng nói:
- Chưởng quầy cứ việc làm công việc của mình đi!
- Ha hả! Không vội không vội, bây giờ còn sớm, chắc chưa đã có khách đến ăn.
Chưởng quầy mở tờ giấy ra, cầm bút, chuẩn bị ghi lại việc kinh doanh giữa bọn họ.
Trình Giảo Kim bất đắc dĩ, chỉ có thể thầm mắng một tiếng. Chắp tay nói:
- Là như thế này, một người bạn của ta sắp thành hôn, ủy thác cho ta xử lý tiệc rượu. Ta quyết định đặt một trăm bàn tiệc rượu ở quán rượu này.
Nói xong, Trình Giảo Kim dương dương đắc ý, muốn nhìn một chút phản ứng của Bùi U. Bùi U nghe nói là làm tiệc rượu có đến trăm bàn, lông mi khẽ động, ý cười dào dạt.
- Trình gia muốn bao hết tiểu điếm sao?
- Không! Chỉ phiền các vị mang bàn ghế cùng rượu và thức ăn tới thôi.
- Không có vấn đề, chúng ta có thể chuẩn bị. Không biết khi nào thì tiệc rượu bắt đầu?
- Vào…Trưa mai.
- Ngày mai?
Bùi U kinh hãi thét lên. Nàng và chưởng quầy ngơ ngác nhìn nhau. Điều này sao có thể, một ngày chuẩn bị một trăm bàn tiệc rượu. Mua nguyên liệu cùng nấu ăn đã không còn kịp.
- Vì sao Trình gia không nói sớm vài ngày?
Bùi U có chút oán giận nói:
- Lần trước ta không ở đây, ngài có thể nói cho chưởng quầy. Hiện tại bảo ta làm sao làm kịp? Ai!
Bùi U thở dài:
- Trình gia, thực sự xin lỗi. Cuộc làm ăn này, chúng ta không thể tiếp nhận được.
- Đừng! Đừng! Đừng.
Trình Giảo Kim nóng nảy, cuống quít xua tay nói:
- Ngàn vạn lần đừng cự tuyệt. Chúng ta có thể thương lượng về giá cả. Các ngươi nhất định phải giúp ta việc này.
Bùi U đảo mắt, nếu có thể thương lượng giá cả, thì việc này có hy vọng. Nàng cười cười:
- Nếu rất vội, ta chỉ thể tăng giá mua thịt cùng rau củ. Còn phải đi mượn thêm đầu bếp bên ngoài. Nhân sự cùng bàn ghế cũng phải mượn thêm. Cho nên giá cả hơi cao, không biết Trình gia có thể đảm đương nổi không?
Dù sao tiền là tiền của La Sĩ Tín, Trình Giảo Kim không có chút nào đau lòng. Chỉ cần lấy được niềm vui của Bùi U, dùng thêm nhiều tiền hơn nữa, y cũng không quan tâm.
- Tiền không là vấn đề. Chỉ cần trưa mai có thể đúng giờ mở yến tiệc là được.
- Được rồi! Ta nói cho Trình gia. Một bàn tiệc rượu tốt nhất cần phải tám mươi xâu tiền. Nhưng Trình gia thúc dục quá nhanh, chúng ta phải dùng thêm tiền mua nguyên liệu nấu ăn, mời thêm nhân thủ. Cho nên một bàn là tám mươi xâu tiền. Đồng ý chứ?
- Không có vấn đề, tám mươi xâu thì tám mươi xâu!
Bùi U thấy y đáp ứng sảng khoái như vậy, lai nói tiếp:
- Nhưng tám mươi xâu tiền này không bao gồm tiền thưởng. Hiện tại, rượu gạo không có, chỉ có thể chuẩn bị rượu nho tốt nhất. Mỗi bàn còn phải cộng thêm mười xâu tiền. Còn có nhân lực, bàn ghế, bát đũa, rượu, thức ăn và việc vận chuyển. Cần phải có một chút phí khen thưởng linh tinh. Cộng tất cả vào là…
Trình Giảo Kim nghe nhức cả đầu, không kiên nhẫn khoát tay chặn lại nói:
- Nàng cứ nói ra giá đi, rốt cuộc là bao nhiêu tiền một bàn?