Số lần đọc/download: 1880 / 7
Cập nhật: 2017-02-11 18:11:51 +0700
Chương 872 : Điều Kiện Của Hốt Ngạch Nhiễm
Nhạc Trọng nhìn qua Mông Cổ Vương Hốt Ngạch Nhiễm trong mắt tán thưởng.
Rất nhiều người tại tử vong uy hiếp không giữ được bình tĩnh. Những người làm quan càng sợ chết, Hốt Ngạch Nhiễm với tư cách Mông Cổ Vương dám mạo hiểm vào quân doanh của Nhạc Trọng, khí phách làm cho Nhạc Trọng bội phục.
Nhạc Trọng bá đạo vô cùng nói thẳng:
- Hốt Ngạch Nhiễm, tôi muốn hoàng kim vương đình hoàn toàn hầu hàng. Trên thảo nguyên chỉ có âm thanh của tôi, nói điều kiện đi.
Nhạc Trọng với tư cách người chiến thắng, trong tay có nhiều thẻ đánh bạc hơn Hốt Ngạch Nhiễm nhiều. Cũng chỉ có người chiến thắng mới có tư cách nói vậy với người chiến bại.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng mỗi chữ mỗi câu hỏi:
- Nếu tôi đầu hàng anh, anh an bài tôi thế nào? Ban thưởng tôi một ly rượu độc, hay là làm cho tôi yên lặng bốc hơi khỏi nhân gian?
Hốt Ngạch Nhiễm không chỉ là người tiến hóa đỉnh cấp, còn đã từng là bá chủ thảo nguyên, bộ hạ cũ vô số, là nhân tố không ổn định nhất. Rất nhiều bá chủ cũng sẽ không dễ dàng tha thứ cho tồn tại như vậy trong thế lực của mình, trên cơ bản bọn họ áp dụng sách lược trảm thảo trừ căn.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Hốt Ngạch Nhiễm trầm giọng nói:
- Tôi sẽ không giết anh, tôi sẽ cho anh và người nhà của anh sống ở miền nam. Vĩnh viễn không cho phép anh trở lại thảo nguyên. Chỉ cần anh thành thành thật thật sống ở đó, tôi sẽ cho anh bình an sống qua cả đời. Chỉ cần anh không là địch của tôi, tôi sẽ không giết anh. Nếu như anh đối kháng tôi, tôi sẽ diệt cửu tộc của anh!
Hốt Ngạch Nhiễm trên thảo nguyên danh vọng quá lớn bộ hạ cũ quá nhiều, Nhạc Trọng cũng không muốn để nhân tố như vậy ở thảo nguyên. Nhược quả không muốn giết hắn, Nhạc Trọng đành lưu đày hắn đi xa, không cho hắn tiếp xúc với bộ hạ. Đương nhiên biện pháp tốt nhất chính là chém giết Hốt Ngạch Nhiễm.
Hốt Ngạch Nhiễm trầm mặc. Hắn cũng biết đây là biện pháp tốt nhất.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn chằm chằm vào Nhạc Trọng nói:
- Nếu tôi muốn lưu lại thảo nguyên thì anh làm gì tôi?
Nhạc Trọng trong mắt chớp động hào quang lạnh lùng:
- Tôi hiện giờ sẽ giết anh. Cho dù làm hoàng kim vương đình đại loạn, tôi cũng không cho anh còn sống rời đi.
Hốt Ngạch Nhiễm trong nội tâm rùng mình, hắn có thể từ trong lời của Nhạc Trọng cảm nhận được quyết ý, nếu hắn cố ý lưu lại, Nhạc Trọng tuyệt đối sẽ không chút lưu tình giết chết hắn.
Tinh quang Hốt Ngạch Nhiễm trong mắt chớp động chần chờ một hồi trầm giọng nói:
- Tôi sẽ dẫn hoàng kim vương đình đầu nhập vào anh. Chinh chiến cho anh, như vậy như thế nào? Trên thảo nguyên còn nhiều thế lực cần chinh phục, tôi nguyện ý giúp anh chinh phục bọn họ.
- Ah?
Trong mắt Nhạc Trọng hiện ra vẻ ngoài ý muốn, hắn không nghĩ tới Hốt Ngạch Nhiễm vậy mà nguyện ý đầu nhập vào hắn. Hắn thoáng lâm vào trầm tư.
Nhạc Trọng sở dĩ lâm vào do dự, đó là bởi vì binh lực của hắn cực nhỏ, trên thực tế tinh nhuệ chính thức không tới năm ngàn người, chút người ấy ngàn mấy vạn quân Mông Cổ hơi cố sức. Hơi không cẩn thận, quân của hắn bị quân Mông Cổ chiếm đoạt.
- Tôi biết rõ anh lo lắng quân của tôi khó khống chế. Nhưng mà anh kỳ thật đại khái có thể yên tâm. Chiến tranh hiện đại đánh chính là trang bị và hậu cần. Một quân đội không có hậu cần không thể đánh nhua. Nếu tôi quy hàng anh, cả hoàng kim vương đình có vật tư đều do anh giữ, chỉ cần anh nắm hậu cần. Chúng toi không có khả năng phản kháng. Hơn nữa gia quyến của chúng tối trong tay của anh, bọn họ chính là lợi khí của anh.
- Nếu như anh lo lắng quân Mông Cổ quá nhiều. Anh phân tán ra là được, bổ sung người Hán tiến vào. Cũng có thể tiến hành giải trừ quân bị, cắt giảm quân Mông Cổ. Trừ chuyện đó ra trong vương đình có mười vạn nô lệ, một khi anh thả bọn họ ra, bọn họ chính là cơ sở thống trị của anh. Anh có thể lựa người Hán tổ kiến quâ đội. Bởi như vậy thì số lượng người Hán sẽ bao trùm quân Mông Cổ. Hơn nữa thảo nguyên rộng lớn, người Hán thế lực nhiều không kể xiết, tôi man binh chinh chiến, đánh tan bọn chúng, bắt về cho anh, mở rộng thế lực của anh. Như vậy là tuần hoàn tốt, người Hán chiến lực chỉ càng ngày càng mạnh, như vậy anh căn bản không cần lo lắng về tôi.
Hốt Ngạch Nhiễm nhìn qua Nhạc Trọng chậm rãi nói ra.
Nhạc Trọng nhìn chằm chằm vào Hốt Ngạch Nhiễm chậm rãi nói:
- Vì cái gì anh đầu hàng tôi?
Hốt Ngạch Nhiễm trong mắt hiện ra vẻ giãy dụa nhìn thẳng Nhạc Trọng nói:
- Tôi trước tận thế là một công tử nhà giàu trải qua sinh hoạt lưu manh, không có mục tiêu sinh hoạt, chỉ lo hưởng lạc. Sau tận thế tôi mới trải qua sinh hoạt đặc sắc. Hiện tại tôi đã không thể sống trong sinh hoạt bình đạm nữa, nếu như không có quyền lực, tôi cảm thấy hít thở không thông mà chết.
Có người ưa thích sinh hoạt yên lặng. Có người lại là ưa thích mạnh mẽ, ầm ầm sóng dậy nắm quyền sinh hoạt. Trước tận thế quan viên sau nghỉ hưu rất dễ chết, đó là bởi vì bọn họ nắm đi quyền lực trong tay, thập phần không thích ứng sinh hoạt như vậy.
Nhạc Trọng nhìn qua Hốt Ngạch Nhiễm một hồi lâu mới quyết định nói:
- Tốt! Tôi đáp ứng anh! Chỉ cần anh đầu nhập vào tôi, tôi sẽ cho anh lĩnh quân rong ruổi thảo nguyên. Nhưng mà anh nắm giữ quân đội, tất cả phải phục tùng lệnh của tôi. Nếu như anh trái lời một lần, như vậy đừng trách tôi thủ hạ vô tình. Như thế nào đây? Anh có muốn lĩnh quân?
Hốt Ngạch Nhiễm quỳ một gối trước mặt Nhạc Trọng cất cao giọng nói:
- Nguyện phục vụ quên mình cho thủ lĩnh!
Hốt Ngạch Nhiễm cũng là một nhân vật, hắn vừa quyết định hiệu lực cho Nhạc Trọng, hắn đã buông tôn nghiêm của Mông Cổ Vương mà làm thuộc hạ của Nhạc Trọng.
Nhạc Trọng nhìn Hốt Ngạch Nhiễm chậm rãi nói:
- Tất cả những người hành hạ người Hán đến chết trong hoàng kim vương đình phải chết. Tôi không bỏ qua một ai, anh hiểu chưa?
Hốt Ngạch Nhiễm vẻ mặt lãnh khốc nói:
- Vâng! Thủ lĩnh! Tôi sẽ bắt những bại hoại đó ra, chém đầu răn chúng.
Nhạc Trọng nhìn qua Hốt Ngạch Nhiễm nói:
- Anh trở về đi! Trước tiên mang vật tư bên trong ra.
- Vâng! Thủ lĩnh!
Hốt Ngạch Nhiễm thoáng cái rời đi.
Hốt Ngạch Nhiễm lui ra xong, Bạch Tiểu Thắng nhịn không được lên tiếng hỏi:
- Thủ lĩnh! Anh thật sự dùng tên kia sao? Tên kia thật không đơn giản. Hắn dã tâm rất lớn, nếu như chúng ta không cẩn thận, hắn tùy thời có khả năng cắn trả chúng ta.
Nhạc Trọng chậm rãi nói:
- Đúng vậy! Hắn là một thanh kiếm hai lưỡi, nếu như có thể được là tốt. Hắn sẽ là con dao sắc bén nhất của chúng ta, thế nhưng mà một khi chúng ta hơi có suy yếu, chỉ sợ hắn đâm chúng ta trước tiên.
Bạch Tiểu Thắng có chút khó hiểu hỏi:
- Vậy ngài còn đáp ứng dùng hắn?
Tinh quang trong mắt Nhạc Trọng chớp động chậm rãi nói:
- Chúng ta bây giờ phải nhanh chóng chỉnh hợp tất cả lực lượng, phải trong vòng một năm đánh hạ thủ đô. Nếu không chuyện này chỉ sợ không yên ổn.
Hốt Ngạch Nhiễm đầu hàng cũng không chơi hoa chiêu gì, tất cả vật tư mang tính mấu chốt trong Hoàng Kim Vương Đình đều chuyển giao hết cho Nhạc Trọng.