Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 848: Dạ Hội Giai Nhân
T
rần Tiểu Cửu và Diệp Ngâm Phong sau khi bàn bạc chu đáo, trong đêm trăng, nhằm hướng dịch quán thẳng tiến, nhớ tới Y Đằng tTyết Tử mà nôn nóng cả người.
Đêm khuya u ám, màn đêm tĩnh mịch, thấp thoáng bên trong góc tường vẫn có cánh cửa sổ che nửa, gió lạnh tùy ý nhè nhẹ thổi vào.
Dưới ánh nến, chiếu rọi một khuôn mặt thanh tú dịu dàng.
Đêm đã khuya, nhưng mỹ nhân mặc váy trắng ngồi bên án thư, với bộ ngực sữa đầy đặn được án thư nâng lên, khiến nàng cảm thấy như dùng ít sức hơn.
Nàng che miệng ngáp một cái, đôi mắt mê hồn, ngượng ngùng, nhìn ra cửa sổ nhỏ, rồi lại vòng về, đôi mắt đen nháy tràn đầy thất vọng.
- Tiểu thư muộn như thế này rồi vẫn muốn xem sách sao? Như thế rất mệt, nghỉ ngơi sớm đi.
Lan Lan đứng bên cạnh ngáp, trong ánh mắt cất giấu ý cười vui vẻ.
-A…
Đằng Tuyết Tử suy nghĩ một chút, nghiêng mắt nhìn cửa sổ nhỏ, dịu dàng quyến rũ nói:
- Các ngươi ngủ trước đi, ta còn muốn xem sách một lát nữa.
- Tiểu thư thật là đang đọc sách sao?
Không Không cười khanh khách, chỉ đống sách, bỡn cợt nói:
- Tiểu thư, ta chỉ nhắc nhở thế thôi, ta không quấy rầy tiểu thư nữa.
- Cầm sách ngược … ngược rồi sao?Y Đằng Tuyết Tử mới chú ý đến mình, trên khuôn mặt tuyết trắng nổi lên một tầng ửng đỏ, hờn dỗi đặt sách lên bàn rồi chỉ vào Không Không,, Lan Lan nói:
- Hai người các ngươi chơi xong chưa? Các ngươi trêu ta rất vui vẻ sao?Nội Thân Vương nổi giận, các ngươi tự gánh đấy.
- Tiểu thư đang cô đơn, đợi người không đến, trút giận lên tỉ muội chúng tôi.
Không Không tuyệt nhiên không sợ Tuyết Tử hờn dỗi, kéo tay nàng, liền hướng phòng ngủ đẩy đi:
- Tiểu thư, đã trễ như thế này rồi, Trần công tử hôm nay nhất định không tới rồi, nên nghỉ sớm đi, đợi chờ nhiều ngày cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi tốt một chút.
- Ngươi đừng kéo ta, ta không ngủ được đâu.
Y Đằng Tuyết Tử giãy ra, cầm lấy sách, giả vờ xem, rồi lại bối rối đặt xuống, không thể kìm nổi ngáp một cái.
- Trần công tử làm quan, quên luôn tiểu thư, thật buồn.
Lan Lan dậm chân một cái
- Tiểu thư, cô có nên ngốc nghếch cùng tình lang bạc bẽo như thế không, em xem không bằng như vậy đi, hoặc chúng em hầu hạ người nghỉ ngơi thật tốt, hoặc là chúng ta ba người cùng đi thẳng đến quý phủ của Trần công tử, nói lý cùng hắn.
Y Đằng Tuyết Tử do dự, nhíu lông mày, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, hắn hiểu tâm tư của ta, có thể hay không…. Có phải con cọp cái Hoa Như Ngọc không cho hắn đi gặp ta chăng?
- Tiểu thư nói có lí.
Lan Lan cầm lấy kiếm sắc, sẵng giọng:
- Tiểu thư, đi thôi, chúng ta quyết liều một phen, Trần công tử rõ ràng là đại gia, làm sao có thể để cho cọp cái kia độc chiếm được?
- Cái gì là đại gia đấy, nha đầu kia càng ngày càng điên rồi, ta cùng Trần công tử cuối cùng là hữu duyên vô phận.
Tuyết Tử mềm giọng nũng nịu, đem sách ném ở trên bàn, thở dài nói
- Thôi! Thôi! Đóng cửa sổ lại đi, chúng ta ngủ đi.
Không Không sớm đã cảm thấy cóchút hơi lạnh, bước ra đóng cửa.
Bất chợt có một cánh tay to từ cửa sờ vào chạm vào ngực nàng một cái.
Không kịp đề phòng, cái tay kia quá nhanh, nàng tức giận đến tím tái mặt mũi, lui ra phía sau ba bước, chĩa kiếm ra cửa sổ, sẵng giọng:
- Ai? Kẻ nào phóng đãng sờ ngực của ta? Ra đây cho ta? Bình Xuyên Kỷ Phu, có phải ngươi không? Người khác sợ ngươi, ta không sợ....
Y Đằng Tuyết Tử cũng cầm bảo kiếm, mặt ngọc ửng đỏ, như gặp đại địch.
- Đừng! Tuyết Tử, Lan Lan, là ta. Đã để các ngươi đợi lâu, Trần công tử đây…
Một bóng đen từ phía ngoài nhanh nhẹn tiến vào. Khuôn mặt mang theo nụ cười ôn nhu nhìn chằm chằm vào ba mỹ nhân diễm lệ vô song đang tiến tới.
- Hóa ra là Trần công tử nha.
Không Không vừa rồi còn tức giận, hận không thể trực tiếp rat ay giết con cọp kia, nhìn thấy Trần Tiểu Cửu ở trước mặt có phần hơi sửng sốt, ném bảo kiếm xuống đôi mắt đẹp hiện ra gợn sóng, như kiều tự oán nói:
- Ngươi đã đến đây, còn không ra gặp tiểu thư của chúng ta? Ngươi... Ngươi sờ ngực của ta, thật sự là hơi quá đáng, vẫn chưa có người nào sờ chỗ này của ta đâu.
Lời nói oán trách, mắt ngấn lệ quyến rũ, nhưng bộ dạng không có nửa phần ủy khuất.
Trần Tiểu Cửu đưa tay ra đóng cửa sổ, nhìn Y Đằng Tuyết Tử gương mặt dịu dàng, thanh tú, ngượng ngùng nói:
-Ta định đợi khi nào nàng không kìm nổi, tự mình lại đóng cửa sổ, cấp cho nàng một kinh hỷ. Không nghĩ đến Không Không sẽ đi qua đóng cửa sổ giúp, ta nhất thời bối rối, liền cho tay sờ một cái. Không Không, ngươi đừng trách ta….
- Ngươi là người trong lòng của tiểu thư. Ta nào dám oán ngươi?. Dựa theo phong tục của Đại Yến các ngươi, nếu tiểu thư gả cho ngươi, ngay cả nha hoàn sớm hay muộn cũng phải bồi giường đấy, ta nhập gia tùy tục, bị Trần công tử sờ một cái, sao có thể tức giận được.
- Không Không, ngươi nói cái gì thế hả?
Tuyết Tử cuối cùng từ trong ghen tị cũng trở lại bình thường, nói với Không Không,Lan Lan:
- Trễ thế này, các ngươi ở trong này làm gì? Còn không trở về phòng ngủ đi.
Không Không bĩu môi, oán giận nói:
- Vừa rồi cũng không biết là ai, mở mắt không ra, còn mạnh miệng, thật đáng thương, bây giờ nhìn thấy người muốn gặp, ngược lại bắt chúng ta đi ngủ, thật là không có đạo lí.
- Không Không, chúng ta nghỉ ngơi đi, đừng quấy rầy tiểu thư nữa.
Lan Lan kéo tay Không Không, nhìn Trần Tiểu Cửu mỉm cười một chút, liền cười đùa chạy trở về phòng ngủ của mình.
Trong phòng khách ánh nến lập lòe, thật u ám, Tuyết Tử hai má ửng hồng, bất chợt ngả vào ngực Trần Tiểu Cửu.
- Nàng không từ mà biệt, ta sẽ không bao giờ tha thứ.
Trần Tiểu Cửu đỡ Tuyết Tử thăm dò môi mọng, cười nói
-Vì trừng phạt sự nhẫn tâm của nàng đối với ta, ta sẽ không để cho nàng hôn ta.
- Không tha thứ ta, ngươi nửa đêm canh ba còn mở cửa sổ?
Tuyết Tử cười quyến rũ, trong đôi mắt xuân ý nhộn nhạo mê người.
Tuyết Tử buông tóc xuống, sóng tóc vỡ òa trước mặt, khiến mặt ngọc nõng nà càng thêm phần quyến rũ.
Cười xấu hổ, mắt đẹp duyên dáng, lông mi run rẩy, môi đỏ bừng ướt át, làm cho người ta không kìm nổi âu yếm.
Ngọc thủ mềm mại bò lên eo Tiểu Cửu, uyển chuyển hàm xúc không muốn xa rời, mị thái tràn lan, thật sự là mỹ nhân hiếm thấy.
Trước một vẻ đẹp như thế, Trần Tiểu Cửu sao có thể nhịn được? Một tay ôm Tuyết Tử, rồi hôn đôi môi mọng đỏ đến mê dại tiến vào phòng ngủ.
- Tiểu Cửu, ngươi không cần phải vội
Tuyết Tử ôm cổ Tiểu Cửu, cắn vào tai hắn, nói
- Ta lần trước không từ mà biệt là vì...
- Không cần nói nữa, chờ ta trừng phạt nàng, nàng sẽ giải thích sau.
Trần Tiểu Cửu ôm Tuyết Tử rồi mở cửa phòng ngủ, chỉ nghe hai tiếng ưm nũng nịu, Không Không, Lan Lan hai người chỉ mặc yếm để lộ hai bầu ngực trắng nõn nà trước mặt Tiểu Cửu.
- Trần công tử, ngươi muốn làm gì?
Không Không, Lan Lan xấu hổ ôm cùng một chỗ, chữa thẹn cho nhau, không dám tùy ý nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.
- À, Đi nhầm! đi nhầm…
Tuyết Tử vỗ vào vai Tiểu Cửu:
- Ngươi cố ý để ta xấu mặt đấy hả?
Tay chỉ vào phòng ngủ, liền nói:
- Kia mới là phòng ngủ của ta, ngốc này.
Trần Tiểu Cửu trong lòng đổ mồ hôi, háo sắc gấp gáp, vừa đi vào vừa đóng cửa.
Lan Lan, Không Không xấu hổ vô cùng, vẫn ôm cùng một chỗ, hơn nửa ngày cũng không kịp phản ứng.
- Không Không,, ngươi nói Trần công tử có cố ý không?
Lan Lan đôi mắt quyến rũ như nước, nhìn cánh cửa kia, nói.
- Ai biết? Trần công tử trong lòng nghĩ gì.
Không Không đóng cửa phòng lại, sẵng giọng:
- Ngốc hả? Lại nhìn cũng lăn không đến trên giường của ngươi
Trần Tiểu Cửu cũng không để ý Tuyết Tử e thẹn đến mức nào,đã bế nàng đặt lên giường.
Hắn nhẹ nhàng cởi quần áo, liền nhìn Tuyết Tử lăn vào trong chăn, thân thể mềm mại ở bên trong hơi run, sau đó, chiếc váy trắng được cởi ra, áo ngực cũng vứt ra, quần lót cũng nhanh chóng được kéo xuống ném tới trên tay Trần Tiểu Cửu.
Y Đằng Tuyết Tử mặt quyến rũ, vừa thẹn vừa mừng, đỏ dường như phải nhỏ ra huyết.
Trần Tiểu Cửu cởi sạch quần áo, xốc chăn chui vào, ôm trọn cả cơ thể mềm mại của Tuyết Tử vào trong lòng, cảm nhận được mùi da thịt trắng mịn của nàng trong ngực mình, bàn tay xoa nhẹ, hương thơm bay vào mũi như khiến Trần Tiểu Cửu mê loạn, tâm thần rất hưng phấn. Cây cọc gỗ phía dưới theo tâm thần dao động đã ngày một trướng lớn, cứng rắn hơn.
Trần Tiểu Cửu nhẹ nhàng đẩy về phía trước, "cọc gỗ" liền đỡ vào khe mông mềm mại của Tuyết Tử, cảm giác thật mê say, tay lần tìm đến bộ ngực đầy đặn của nàng mà tùy ý vuốt ve, nàng rên nhẹ một tiếng, một ngụm nhiệt khí phun lên mặt Tiểu Cửu, càng làm cho hắn say mê.
Tuyết Tử bị ôm chặt từ phía sau, cảm nhận được hơi thở quen thuộc nhẹ nhàng, người mềm nhũn và không có phản ứng gì, mặc cho Tiểu Cửu tùy ý vuốt ve.
Bộ ngực đầy đặn được Tiểu Cửu nắm chặt, thân thể hưng phấn, hai má nóng bỏng, ngoái đầu nhìn Trần Tiểu Cửu liếc mắt thật phong tình, kháng nghị:
- Ngươi đối với Tuyết Tử phải nhẹ nhàng một chút…
Trần Tiểu Cửu đem Tuyết Tử đặt dưới thân, nhìn mặt nàng đỏ ửng, đôi mắt mê hồn, nhăn mặt một cái, toát ra xuân ý dạt dào mê hoặc lòng người, bàn tay to lớn lại không đứng đắn thăm dò xuống dưới.
Một trận công phu, ngón tay của Tiểu Cửu vuốt ve nhè nhẹ, khiến nàng tê dại, trái tim mềm yếu không kìm nổi vui thích, mật dịch óng ánh trong suốt theo ngón tay Tiểu Cửu luận động chảy ra, khiến nàng càng thêm thẹn thùng.