Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 840: Tựa Núi Nhìn Sông
ió rét thấu xương, đêm dài thê lạnh.
Đội thuyền của Hoàng gia tựa như vô số quái thú lớn nhỏ bồng bềnh trên mặt nước. Xung quanh đó, đầu boong thuyền nước đóng thành từng mảng băng nhỏ. Di chuyển không cẩn thận có thể sẽ bị ngã.
Trời đông giá rét, đại bộ phận binh lực trên đảo đã hộ tống Hoàng Tri Quý đến thành Thái Nguyên.
Số thủy thủ còn lại đã phân tán lên các con thuyền. Trên thực tế, đại đa số các con thuyền này đều không có thủy thủ, chỉ có những thuyền quan trọng, tầm cỡ lớn mới có thủy thủ đóng giữ.
Trên hai hòn đảo có không ít người, phần lớn là gia quyến Hoàng gia. Lúc trước, Hoàng Thiên Dịch dẫn đoàn đánh hạ phủ Tổng đốc, định sau khi bắt được Viên Sùng Thượng, thì thừa cơ chiếm thành Thái Nguyên.
Trước đó, để đề phòng bất trắc, y đã để người trong Hoàng thị nhanh chóng sơ tán. Khi đó, Viên Sùng Thượng không biết rằng Hoàng đế bệ hạ đã hạ thủ Hoàng gia tại kinh thành nên Hoàng gia bí mật di dời gia quyến Viên Sùng Thượng không hề hay biết. Những người trong Hoàng Thị tộc đã chia thành từng tốp, ẩn nấp bên hồ Ngọc Tỏa. Hai hòn đảo có gần vạn người. Trước kia, hai đảo cũng đã xây dựng rất nhiều phòng xá. Sau đó số người quá đông, phòng không chứa hết nên đã dựng lên
rất nhiều lều vải tạm bợ.
Trên hai hòn đảo tích trữ một lượng lớn lương thực, đồ ăn thức uống không thiếu. Vì thế, dù bị nhốt trên đảo nhưng người trên dưới hai đảo đều không phải lo chuyện cơm áo.
Trên đảo có vài trăm người thuộc Hoàng thị. Mặc dù Hoàng Tri Quý đã đem theo rất nhiều tinh nhuệ nhưng vẫn để lại hàng trăm dũng sĩ, một nửa canh giữ trên đảo, một nửa lưu lại trên thuyền.
So với một tháng trước, tinh thần của mọi người trên đảo đã vui vẻ hơn hẳn.
Lúc mới lui đến hồ Ngọc Tỏa, có thể nói trên dưới Hoàng gia là một mảng màu tuyệt vọng. Đối với đại đa số người mà nói, đóng thủ ở hồ Ngọc Tỏa cũng đồng nghĩa với việc không có đường lui, chỉ đợi đến ngày tận thế.
Quan binh bao vây hồ Ngọc Tỏa càng khiến những người trên đảo rơi vào trạng thái hoang mang.
Cảm xúc hoang mang và tuyệt vọng bao phủ lấy vùng trời hồ Ngọc Tỏa. Tuy nhiên, sau trận thủy chiến với quan binh lần trước, hầu như các quan binh tiến công vào hồ Ngọc Tỏa đều bị tiêu diệt, mà quân Hoàng gia lại thương vong không đáng kể, quân Hoàng gia vốn lâm vào tuyệt vọng tựa như đã thấy ánh rạng đông.
Lần này, Hoàng Tri Quý dẫn binh xuất kích, cùng Quỷ Phương binh liên thủ với nhau. Dường như trong khoảnh khắc này, quân Nghĩa châu đóng giữ ở bờ đông đã bị đánh tả tơi mà rút lui. Những người dân trên đảo cũng biết được rằng, hành động lần này của quân Hoàng gia là muốn cùng Quỷ Phương binh tiến công thành Thái Nguyên. Sau khi chiếm được thành, tất cả những người trên đảo sẽ di chuyển đến thành.
Một số người lén lút bàn tán. Thật ra, trong lòng những người đi theo Hoàng Thiên Dịch đều hiểu rằng, Hoàng gia đã tạo phản. Trên thực tế, hành động thẳng tiến đến thành Thái Nguyên là bước đầu Hoàng gia tranh hùng thiên hạ.
Hai lần giao thủ với quan binh, quân Hoàng gia cực kỳ khinh thường sức chiến đấu của đám quan binh. Trong mắt quân Hoàng gia, quan binh chính là một đám người vô dụng, binh hèn tướng nhát.
Về mặt tâm lý, Hoàng gia quân đã có lòng tin tuyệt đối vào bản thân."
Về việc Hoàng gia tạo phản, trên thực tế, quân Hoàng gia có không ít người cảm thấy không có gì đáng trách, thậm chí có người còn kỳ vọng vào việc Hoàng gia tranh hùng thiên hạ.
Rất nhiều người trong Hoàng gia quân thấy rằng, triều đình Đại Tần của ngày hôm nay, tứ bề khốn đốn. Đại Tần đã không thể xem là một quốc gia hoàn chỉnh, quan lại ngu dốt, binh không thể chiến, thiên hạ đại loạn. Lúc này, thừa cơ vùng lên là một lựa chọn tốt. Quân Hoàng gia phần nhiều là dân liều mạng, bên trong dã tâm bừng bừng. Nếu như có thể cùng Hoàng gia tạo phản, xây dựng sự nghiệp, không những có được vinh hoa phú quý, mà còn có thể làm rạng rỡ tổ tông, lưu danh sử sách. Rất nhiều người khí thế hừng hực, nóng lòng muốn được làm khai quốc công thần.
Thắng làm vua, thua làm giặc!
Đêm lạnh dài dằng dặc, các thủy thủ trên thuyền cũng không bạc đãi với chính mình. Trong khoang thuyền, họ nấu nồi súp nóng hổi, mùi thức ăn tỏa ra thơm phức. Vài người ngồi túm lại, ăn uống no say.
Thời điểm Hoàng gia gian nan nhất đều phải dựa vào những người này. Họ vì Hoàng gia mà bán mạng nên hiển nhiên Hoàng gia sẽ không bạc đãi họ. Cái ăn cái mặc cũng hết sức hào phóng. Trên đảo nguồn dự trữ phong phú, đồ ăn thức uống đủ cả, sung túc vô cùng.
Vài tên thủy thủ ngồi một chỗ, diễn những tiết mục ngắn làm mọi người hưng phấn. Trên đảo này, cơm ăn áo mặc đủ đầy. Cái thiếu duy nhất chính là nữ nhân. Đại đa số nữ nhân trên thuyền đều là gia quyến Hoàng gia, các tướng sĩ Hoàng gia đương nhiên không dám đụng vào. Lần trước, có một kẻ không thể kiềm chế nổi đã thô bạo với một nha hoàn, ngay lập tức hắn đã bị Hoàng Thiên Dịch xử chết. Từ đó về sau, kỷ luật trên đảo vô cùng nghiêm ngặt. Các nam nhân cũng chỉ có thể tụ họp cùng nhau, cợt nhả vài câu mà thôi.
Đồ ăn trong nồi không còn lại là bao, trong khoang thuyền đầy mùi rượu thịt. Vài người uống say đã nằm trên sàn.
- Mùi rượu này lạ lắm.
Một tên thủy thủ cầm vò rượu lên, mở nút ra, vò rượu tỏa ra một mùi vị kỳ lạ, thủy thủ nhíu mày.
Tên bên cạnh cũng vồ lấy vò rượu ngửi, ngạc nhiên nói:
- Có gì cổ quái?
- Ngươi không ngửi thấy sao?
Tên đồng bọn nhíu mày.
- Mùi vị….không đúng…!
Một tên bên cạnh cũng nhíu mày:
- Hình như có mùi vị lạ.
Gã cũng cướp lấy vò rượu, đưa mũi ngửi, lắc đầu:
- Không phải rượu…!
Mặt gã hiện ra vẻ nghi hoặc, một cơn gió từ ngoài khoang thuyền thổi vào, gã ghé mũi ngửi, lập tức sắc mặc trầm xuống:
- Là bên ngoài bay vào...
Lúc này, có mấy tên đã ngửi thấy mùi, nhao nhao nói:
- Hình như không đúng thật…Ồ, đây là mùi vị gì vậy…!
- Mùi thật khó chịu!
Một tên thủy thủ lớn tuổi nhíu mày, mặt có vẻ giật mình:
- Không xong rồi …!
Lão ta nhanh chóng đứng dậy, không nói gì, đi thẳng về phía ngoài khoang thuyền.
Thấy lão thủy thủ kia đi ra, những tên khác cũng nhao nhao đứng lên đi theo, một vài người thì đang nằm ngáy o...o trên boong thuyền, không hề hay biết.
Đám thủy thủy chạy đến khoang thuyền, mùi này càng lúc càng nặng. Lão thủy thủy kia chạy đến bên cạnh mạn thuyền, kêu lớn:
- Nhanh, cầm đèn dầu đến đây…!
Lão thủy thủ thường ngày có kinh nghiệm nên mọi người cũng nể lão vài phần. Có người nhanh chóng đi lấy đèn, lúc đi ra thì thấy đồng bọn đang nằm bò trên mạn thuyền, nhìn về phía mặt nước.
Thấy ngọn đèn dầu, lão thủy thủ trầm giọng nói:
- Đưa cho ta.
Lão ta cầm đèn dầu, dọi xuống mặt nước, lập tức nhìn thấy màu sắc vô cùng cổ quái trên mặt nước.
Một tên nửa tỉnh nửa say hỏi:
- Ồ, trên mặt nước có cái gì kia? Thật là… thật cổ quái…!
- Dầu hỏa!
Lão thủy thủ mặt mày tái nhợt:
- Dầu hỏa ở đâu ra vậy…!
Trên mặt nước nổi lềnh bềnh từng lớp dầu đen kịt. Ngọn đèn dầu chiếu xuống có thể nhìn rất rõ ràng.
- Ai đã đổ dầu xuống nước?
Lập tức có tên quát:
- ***, cái này nếu không cẩn thận bốc cháy, vậy thì chết cả lũ…!
Gã chưa dứt lời thì chợt nghe thấy tiếng nói vọng lại từ xa:
- Bên các ngươi có dầu hỏa không?
Lão thủy thủ nghe thấy giọng nói từ phía sau truyền tới, vội vàng quay người, cũng không đáp lời.
Lão cầm đèn dầu rọi xuống mặt nước, sắc mặt càng khó coi hơn. Không những mặt thuyền bên kia mà cả bên này, trên mặt nước cũng nổi một lớp váng dầu.
Lão thủy thủ ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một con thuyền phía xa, trên mạn thuyền cũng sáng đèn.
Lúc này, lão ta mới cao giọng hỏi:
- Bên các ngươi xảy ra chuyện gì?
- ***, ai đổ dầu xuống nước.
Bên kia chửi ầm lên:
- Dưới nước đều là váng dầu, chẳng may xảy ra hỏa hoạn, vậy thì chết cả lũ. Tên nào không cẩn thận vậy…!
Lúc này, mặt lão thủy thủ không những tái mét, trong mắt cũng hiện lên vẻ sợ hãi, há to miệng nhưng không nói nên lời. Một cơn gió thổi qua, mùi dầu nồng nặc xông vào mũi. Lão thủy thủ lùi lại hai bước, vẻ mặt đầy sợ hãi.
Đồng bọn nhìn thấy lão ta như vậy, cảm thấy rất kỳ lạ, có người hỏi:
- Lão Hồng, lão trúng tà rồi sao? Xảy ra chuyện gì vậy?
Lão thủy thủ nhìn sang tên kia, gằn từng chữ:
- Chúng ta…xong đời rồi!
Mọi người nghe không đầu không đuôi, đều tỏ ra nghi hoặc, bỗng nhiên nghe thấy một người kêu thất thanh:
- Không xong rồi, lão Hồng,…lão… lẽ nào lão muốn nói,…cái này… dầu hỏa này không phải người của chúng ta không cẩn thận, mà là…!
Sắc mặt gã cũng trắng bệch.
Lão thủy thủ cười khổ nói:
- Ai có thể không cẩn thận làm đổ nhiều dầu thế này? Trên mặt nước, đâu đâu cũng là dầu…!
Lão ta chưa dứt lời thì nghe thấy có người hoảng sợ kêu lên:
- Không xong rồi, bên kia…bên kia cháy rồi…!
Mọi người ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ nhìn thấy một màu đen kịt. Lúc này, đột nhiên lửa lớn bốc lên trời. Trong nháy mắt, lửa bên kia đã bốc cháy hừng hực, đám khói xông thẳng lên trời, màn đêm đen kịt lập tức chuyển đỏ rực.
- Nhanh…!
Lão Hồng lạnh lùng nói:
- Mau rời khỏi đây, hạ khoang thuyền, lái thuyền…!
Chúng thủy thủ biết đại sự không ổn. Lúc này cũng không kịp nghĩ đến việc vì sao trên mặt nước có nhiều dầu như vậy, lão Hồng ra lệnh một tiếng, những người này đã nhanh chóng chạy xuống đáy khoang thuyền. Cho dù đến tên ngu xuẩn nhất cũng hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Lần trước, bọn chúng hỏa thiêu quan binh, tiêu diệt toàn quân. Chúng tận mắt nhìn thấy hàng ngàn quan binh bị đốt thành tro bụi. Đêm nay, cảnh tượng đó lại xảy ra với chúng.
Lão Hồng cảm thấy toàn thân như tê liệt. Lúc này lão ta đã nhìn thấy không chỉ có bên trái mà tứ phía lửa bùng cháy bừng bừng.
Ánh lửa bốc lên trời, lão có thể rõ ràng nhìn thấy chiếc thuyền bỏ neo trên mặt nước. Thuyền đông nghịt giăng khắp nơi, liếc trông không nhìn thấy mui. Ngọn lửa bốc cháy hừng hực, thiêu đốt bốn phương tám hướng, tốc độ bùng cháy và lan truyền vô cùng kinh hoàng.
Lúc này, Hoàng Thiên Dịch đang ở thư phòng. Thư phòng của y treo một tấm bản đồ An Ấp. Sông núi An Ấp thu vào tầm mắt. Y chắp hai tay sau lưng, đứng trước bản đồ, nhìn về tấm bản đồ sông núi đan xen vào nhau. Khóe miệng đang tươi cười, bỗng nhiên, lông mày y dựng lên, quay người lại. Y lờ mờ nghe được một tiếng kêu thảm thiết vọng tới.
Hoàng Thiên Dịch đi ra khỏi phòng, chưa ra đến sân thì có người vội vàng chạy đến, quỳ xuống bẩm báo:
- Đại lão gia, đại sự không ổn, thuyền của chúng ta…đều bị thiêu cháy rồi!
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoàng Thiên Dịch biến sắc mặt. Lúc này, y đã nhìn thấy ngọn lửa bốc lên đỏ rực một vùng trời phía đông. Cảm thấy sự tình không bình thường, cũng không đợi bộ hạ trả lời mà bước nhanh ra khỏi sân.
Biệt viện được xây dựng ở chỗ cao nhất đảo Lý Ngư để thuận tiện cho việc quan sát phía xa.
Hoàng Thiên Dịch đến dưới tán cây, theo sườn núi nhìn ra xa. Y chỉ nhìn thấy một biển lửa trên mặt sông, đỏ rực tựa như màn trời bị thiêu cháy. Những tiếng kêu thảm liên tiếp vọng lại từ phía đội thuyền. Thậm chí y có thể nhìn thấy đám thủy thủ như những con kiến thất kinh trong biển lửa.
Bốn phía tán loạn, có người như con ruồi không đầu nhảy xuống hồ, phía đông đã ngập tràn trong lửa. Trên thuyền, bốn phía tán loạn, cảnh tượng chấn động lòng người, vô cùng kinh khủng.
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu