Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Q.13 - Chương 19: Khốn Cảnh Của Thôi Đạt.
T
iễn Trịnh Bân đi rồi, Thôi Đạt quay về chỗ ngồi, chỉ hơn nửa năm mà hắn hốc hác đi nhiều, thôi cũng coi như trong cái rủi có cái may.
Chưởng quầy đi vào hỏi: - Đại chưởng quầy đã nói với Trịnh công công chỗ khó của chúng ta chưa?
- Nói cũng vô ích, người ta còn giao nhiệm vụ mới, muốn chúng ta đi tra lai lịch hai cung nữ.
Thôi Đạt lắc đầu, đám bộ tướng của Vân Tranh đâu chỉ chướng mắt với hắn, mà chỉ cần nhìn thấy cờ hiệu của Thương hành đất Thục là phái quân ra phá hàng hóa, ngang nhiên trắng trợn, tình hình tệ đến mức đám cường đạo cứ nhè thương đội bọn họ tấn công, vì biết chắc binh sĩ có đứng ngay bên cạnh cũng không ngăn cản.
Hậu quả rõ ràng là hắn có nhà không dám về, cha hắn gần như không nhìn mặt hắn nữa, mẹ hắn chỉ khóc, giả sử sau khi phản bội Vân Tranh mà mang về nhiều tiền bạc hơn không nói, giờ thì gần như không làm ăn được gì, càng khiến bách tính đất Thục phỉ nhổ.
Ngay trong thương hành, rất nhiều thương nhân nhỏ hơn đã bỏ đi, bọn họ nhắm chắc thương hành không có cách nào báo thù mình.
- Sao lại vô ích? Chưởng quầy đấm bàn: - Chúng ta mỗi năm tiến cống vào cung nhiều như thế, chẳng lẽ không được bọn họ thương xót chút nào? Hoàng hậu vẫn đối phó với chúng ta, huân quý, Vương An Thạch bóc lột chúng ta, đám người Vân hầu cũng trở mặt rồi, chúng ta giờ thành mồi ngon của cường đạo, lưu manh, cứ tiếp tục thế này thì đổ vỡ hết.
Thôi Đạt cười nhạt: - Ta nhớ khi đó các ngươi không nói như thế, khi giờ tay biểu quyết, chín so với một, các ngươi ném đại chưởng quầy ta đây sang một bên.
- Tốt xấu là do các ngươi tự chọn, thấy Vân hầu bị biếm quan về quê thì cho rằng người ta hết thời, vội vàng trở mặt. Nói cho các ngươi biết, cái thuyền này các ngươi đã leo lên thì không xuống được nữa đâu, đừng than vãn nữa, lấy tinh thần mà làm việc, nếu không cả thái tử cũng vứt bỏ thì không có lấy một mảnh vải che thân mà về Thục.
- Được rồi, mau chuẩn bị lễ vật cho ta tới Vân gia.
Chưởng quầy ngớ người: - Nhưng Vân hầu đang đối phó với chúng ta.
- Ngu xuẩn, các ngươi luôn nhìn nhầm người, ta dám đảm bảo chuyện đám Lang Thản làm không hề liên quan tới Vân hầu, là bọn họ tự phát. Khi ở Đậu Sa quan là Vân gia tự từ bỏ gia sản, không phải chúng ta chiếm đoạt, muốn vãn hồi sinh ý ở Hà Đông thì phải tới Vân gia một chuyến.
Chưởng quầy nghiến răng: - Cả nhà Vân hầu đều đã vào thiên lao, đám tướng lĩnh kia vì sao vẫn một lòng trung thành chứ?
Thôi Đạt thấy tên chưởng quầy này đã lộ cái bản mặt thấy lợi quên nghĩa của thương nhân ra, không muốn nhiều lời với hắn.
Thương hành đất Thục gặp phải mùa đông rét buốt chưa từng có, từ Đông Kinh, Hà Bắc, Hà Đông, Kinh Triệu, tới Hoài Hà, Giang Nam bọn họ bị huân quý Đại Tống ra sức công kích.
Ý đồ cho dù có lỗ vốn cũng phải kéo sập Thương hành đất Thục rất rõ ràng, phép tắc thương nhân đã không còn chút ý nghĩa nào, bọn họ đã bị dồn vào đường cùng.
Thực ra với Thôi Đạt mà nói, hắn chẳng sợ lỗ vốn, càng lỗ thì tương lai được bù đắp càng cao, đó là điều chắc chắn, cho nên nhìn thấy sổ sách toàn lỗ vốn, Thôi Đạt còn mừng.
Triệu Húc chắc chắn thành hoàng đế, điều này không cần nghi ngờ, tuy bây giờ thế lực hoàng hậu rất lớn, nhưng tiềm lực tương lai của thái tử càng hùng hậu hơn.
Năm xưa thực lực Lưu thái hậu còn hùng mạnh gấp Tào hoàng hậu bây giờ, chấp chính Đại Tống mười năm, cho dù không thích hoàng đế vẫn quan tâm chu đáo, chỉ sợ hoàng đế xảy ra chuyện thì bà ta cũng đừng hòng sống, thế nên Tào hoàng hậu cũng chẳng thế làm gì.
Cho nên ôm chân Triệu Húc không thể nói là sai.
- Bây giờ người thấy buồn bực là ta mới đúng, sao trông ngươi còn thảm hơn? Vân Nhị nghe nói Thôi Đạt tới, đủng đỉnh mãi mới ra tiếp, nhìn hắn phải giảm được nửa số cân nặng, da thịt nhão nhoẹt thảm hại, cười nhạt:
Thôi Đạt thầm kêu không xong, nếu Vân Nhị nổi giận chửi bới hắn phản bội vô tình, thậm chí là lập tức sai người đuổi ra khỏi nhà, Thôi Đạt đều thấy có thể ứng phó, nhưng Vân Nhị thản nhiên như không, khiến Thôi Đạt thấy không lành, hôm nay xem ra sẽ mất máu lớn với thằng tiểu tử khốn kiếp này, xác định như thế nên Thôi Đạt không thèm khách khí: - Ngươi còn buồn bực cái gì, đám người ngươi để lại trên biển gặp ai cũng giết, giờ giao thông hàng hải tới Cao Ly, nước Oa và Liêu Đông đã bị đoạn tuyệt, Vân gia ngươi độc chiếm tuyến đường này phát tới lớn, người khác không biết chẳng lẽ ta không biết, ngươi có gì mà buồn bực.
Vân Nhị chẳng phủ nhận, vắt chân chữ ngũ, bốc đậu tương cho vào mồm ăn: - Thương hành đất Thục các ngươi nhiều tiền, có muốn mua cờ hải long không, đảm bảo treo cờ này lên, đi biển sẽ không thấy một tên hải tặc nào.
Thôi Đạt hít sâu một hơi: - Ta mua một trăm cái, bao nhiêu bạc? Ta biết Vân gia ngươi không thích tiền đồng.
Vân Nhị nâng góc áo lên, thở dài: - Khi còn nhỏ, đại ca sợ ta bị lạc, khâu bạc vào trong áo ta, thế là lớn lên thành thói quen, trong y phục mà không có cái gì nằng nặng là khó chịu, chỉ là thay bạc bằng lá vàng, chứ ai lại đi khâu hàng đĩnh hàng đĩnh bạc vào áo, còn ra thể thống gì.
Thôi Đạt nghiến răng: - Vậy một lá cờ ngươi muốn bao nhiêu vàng?
- Người Vân gia thích lý lẽ, nên chỉ cần hai thành giá trị hàng hóa của các ngươi thôi.
- Sao ngươi không ăn cướp đi?
- Thì ta đang cướp đấy thôi. Vân Nhị thản nhiên thừa nhận, nụ cười càng thêm sáng lán:
Trong khi Thôi Đạt và Vân Nhị đàm phán với nhau thì bên ngoài sắc trời đã tối dần, Lão Liêu sai gác cửa treo đèn lồng màu đỏ lên, hai cái, đây là điều phu nhân chuyên môn căn dặn trước khi đi, xưa nay mệnh lệnh của phu nhân đưa ra, Lão Liêu luôn chấp hành triệt để, dù không rõ nguyên cớ.
Hai gia tướng mặc khải giáp đeo đứng ở hai bên sư tử đá, loại sư tử đá cực lớn vốn đặt trước cung điện, nay trông giữ cửa cho Vân gia.
Khi xưa Vân gia dựng hai con sư tử đá này bị đám sĩ tử, ngự sử chửi bới om xòm, xưa nay sư tử đá lớn hay nhỏ phải xem địa vị, như khi xưa Vân phủ ở Hoán Hoa Khê chỉ dựng hai con chó.
Mặc dù điều này không hề được quy định trong hình luật, nhưng dân gian tự giác chấp hành nghiêm ngặt, nhất là quan trường, ngươi là quan nhị phẩm mà dựng sư tử đá còn to hơn cả quan nhất phẩm xem, có khác gì muốn chết không?
Nhưng Vân Tranh cứ làm thế đấy, hai con thần thú trấn trạch của Vân gia có thể coi là lớn nhất thiên hạ rồi, ngươi thừa nước bọt cứ tới mà chửi, dù sao chẳng phạm pháp.
Chửi chán tất nhiên là thôi, dù sao mỗi ngày còn bao nhiêu việc phải lo, ai muốn tốn công vào sự kiện này, hơn nữa Vân gia mặt dày, cho ngươi chửi, người ta không sửa đấy làm gì được, còn thử phá sư tử đá đó xem, tới bao nhiêu kẻ Vân gia đánh gãy răng bấy nhiêu.
Mỗi ngày dùng nước sạch cọ sư tử đá là công việc yêu thích của Lão Liêu.
Phó dịch giữ thang, Lão Liêu dù chân có tật vẫn đích thân xách một thùng nước leo lên sư tử đá, dùng khăn mềm lau thật kỹ bốn cái răng nanh to tướng của sư tử.
Vân gia sát khí rất nặng, không cần nói lão gia nữa, cho dù là đám phó dịch gánh nước chẻ củi có tên nào là không tay dính máu vài người.
Vân gia những năm qua không bị tà ma xâm nhập là vì lão gia là tinh quân, bách tà bất xâm, nhưng nay lão gia không có nhà, trong nhà vẫn không có chuyện ma quái ở nhà huân quý là nhờ hai con sư tử đá này.
Một lần Lão Liêu dậy sớm phát hiện răng nanh của sư tử dính máu, hỏi lão gia, lão gia nói là do đêm qua sư tử đá cắn chết quỷ mị vào nhà, lấy nước rửa đi là được.
Từ đó trở đi Lão Liêu cực kỳ chú tâm vào chuyện lau răng cho sư tử, ông ta không biết đó là máu của Địch Thanh, tối hôm trước đó Vân Tranh và Địch Thanh đi uống rượu say khướt trở về, Địch Thanh trèo lên đầu sư tử ngồi, không cẩn thận bị xước tay, máu dính vào răng sư tử.