Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Q.13 - Chương 14: Thiên Lao.
- T
hái tử, hãy kéo sợi dây kia!
Triệu Húc còn nhỏ lắm, chuyện nãy giờ nó không hiểu quá nhiều, chỉ biết phe mình đang thắng thế, hăm hở kéo sợi dây ở góc sa bàn, tức thì một ngọn lửa nhỏ ở Đông Hoa Môn bốc lên, ngọn lửa lan đi bốn phía, cuối cùng đốt cháy toàn bộ kiến trúc gỗ trên sa bàn, kể cả con sông vừa được đổ nước cũng nổi lớp dầu đen...
Thế là toàn bộ Đông Kinh chìm trong biển lửa.
Lúc này tâm tình ai nấy đều có chút nặng nề, Trâu Đồng Minh sai hoạn quan mở cửa sổ hai phía bắc nam để gió lùa vào mang khói đen ra khỏi đại điện.
Vân Tranh buông một tiếng thở dài: - Thế đấy, một tòa thành khổng lồ, nhưng công phá quá đơn giản, Đông Kinh không phải là nơi thích hợp xây dựng kinh đô, Đông Kinh thất thủ đâu phải chỉ là mất một tòa thành, bao nhiêu tinh anh, văn hoa của Đại Tống sẽ bị chôn vùi, bởi thế chỉ có lấy lại Yến Vân, chúng ta mới có thể ngăn cản kỵ binh ngoại tộc.
- Nói một câu nhụt chí, kỵ binh do ta chỉ huy có thể nói là mạnh nhất Đại Tống, Thiếu niên quân nay đã trưởng thành, bệ hạ và ta nhiều năm qua đã dốc rất nhiều tâm huyết vào đội quân này, nhưng so với Thiết giáp kỵ Tây Hạ và Thất bì quân nước Liêu vẫn kém ba phần, chưa nói bị áp đảo tuyệt đối về số lượng, bởi thế nếu ở cuộc chiến bị động, chúng ta chỉ có phận bị ăn đòn, nên chỉ có thể chủ động tấn công.
- Mọi người đã thấy bất kể là thủy công hay hỏa công, đều là thủ đoạn quân sự thông thường, nhưng tới Đông Kinh, uy lực của nó sẽ được khuếch đại lên cả trăm lần.
- Đêm qua Vân gia triệu tập có tám một gia tướng, hơn trăm phó dịch nông hộ, vậy mà khiến Trần Lâm cả đêm không ngủ, khiến hoàng hậu nương nương thả Vân Việt tự ý xông vào cung.
- Vậy đối diện với tinh nhuệ hung hãn của kẻ thù, các vị thực sự tin được vào những kẻ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc kia sao?
Triệu Trinh mở mắt, sau đó Trâu Đồng Minh lạnh lùng nói thay: - Vậy ngươi nói xem, nên giao thành phòng cho ai?
Vân Tranh cười: - Vi thần sở trường dã chiến chứ không phải thủ thành.
- Còn tự biết mình, nói đi, hôm nay ngươi phóng hỏa trong tẩm cung của trẫm, lại nguyền rủa Đông Kinh thất thủ, sỉ nhục chư vị đồng liêu, rốt cuộc ngươi muốn cái gì?
Vân Tranh hừ một tiếng: - Truyền nguyên văn lời bệ hạ, đừng thêm dầu thêm mỡ.
Trâu Đồng Minh hoảng sợ nhìn hoàng đế, thấy hoàng đế nhìn mình, tựa hồ không hề bất mãn mà còn có ý dung túng, liền nói: - Ý trẫm chính là như thế.
- Vi thần là võ nhân tất nhiên là kẻ thô tục, trong lòng nghĩ sao thì nói thế, nếu như có điều gì không thỏa đáng, mong bệ hạ tha thứ. Có điều khi thần bắc chinh, vẫn mong bệ hạ chọn thành thủ mới, không nhà thế nào cũng cần vài con chó dữ, chứ không thể giao cho lũ lợn béo.
Chỉ trích trước mặt không để lại chút thể diện nào như thế khiến, Hầu Chi Thản, Lâm Quảng phẫn nộ vô cùng, cùng rống lên: - Vân Tranh, lão phu liều với ngươi.
Vân Tranh cười nhạo hai kẻ la hét không dám xông lên kia: - Nếu các ngươi dám đánh ta, dù chắc chắn không đánh lại còn có chút đáng tôn trọng, nhưng nhìn các ngươi xem, đã tức giận tới mức này chỉ dám hò hét xuông không dám làm gì cả. Biết rõ rằng bản thân không đủ đám nhận chức vị, nhưng vẫn chiếm giữ nó không chịu buông, nếu Đông Kinh có chút gió lay cỏ động, các ngươi sẽ chết không đất chôn thân, đúng là ngu không tưởng..
Lúc này mà còn đứng im thì từ nay về sau đừng hòng nhìn mặt ai, nhưng Hầu Chi Thản và Lâm Quảng vừa xông lên thì bị Bàng Tịch quát lui:
- Vân Tranh, bệ hạ bệnh nặng, ngươi không chút cảm thông, lại tới đây buông lời càn rỡ, dù ngươi có bất mãn sao không dâng tấu, thiên hạ có ai dám xem thường tấu chương của ngươi, chúng ta thương lượng là được, sao có thể gây chuyện ở chỗ này.
Vân Tranh chẳng hề nhún nhường: - Thương lượng, ông làm ta nhớ tới câu chuyện buồn cười, mấy ngày trước Chủng Ngạc lên kinh thương lược chuyện xây thành ở biên ải.
- Ta và Địch công, Chủng Ngạc cùng đề xuất kiến nghị, ông chỉ nói đúng một câu nghị luận sau rồi đi kiếm chuyện với Vương An Thạch, cãi nhau suốt cả một buổi sáng có giải quyết được việc gì không? Đợi thương lượng, hừ, lúc đó Đông Kinh không biết bị công phá mấy lần rồi.
- Đủ rồi! Trâu Đồng Minh đột nhiên: - Vân Tranh nửa đêm tự ý điều động binh mã, giữa đại điện buông lời sỉ nhục đồng liêu, coi thường quốc pháp, Bàng tướng, lập tức giam kẻ này vào thiên lao.
Từ xưa đến nay, dù bất kỳ là ai, khi đắc tội với tất cả mọi người đều không có kết cục tốt đẹp, cho nên Thương Ưởng bị phân thây, Nễ Hành bị người ta cho vào nồi đun.
Vân Tranh tuy quyền cao chức trọng nhưng không thể tránh được quy luật nà, vì thế y bị hoàng đế tống vào thiên lao.
Thiên lao này không phải thiên lao hình bộ, mà là thiên lao trong thuật ngữ quân sự, nơi núi non bao quanh, địa thế hiểm yếu, dễ vào khó ra được gọi là thiên lao.
Nay Vân Tranh ở một nơi như thế.
Bàng Tịch và Trần Lâm áp giải y tới, thiên lao này trên Thúy Vi sơn bên hoàng cung, nơi này vốn không có núi, nhưng kinh thành đào kênh dư ra rất nhiều đất chất đống mà thành.
Triệu Tống hoàng đế rất có nhãn quang nghệ thuật, trồng vô số cây trên đó, trăm năm trôi qua, ngọn núi đã xanh um tùm, đường nhỏ quanh có, có thể gọi là cảnh đẹp khắp nơi.
Cuối sơn cốc có một gian nhà cỏ, có điều dùng kim ti thảo lớp mái, một gian nhà như thế còn có giá hơn cả chính đường Vân gia, vốn là nơi tu đạo của hoàng đế.
Vân Tranh xem xét nội thất bên trong, rất hài lòng, còn ra lệnh cho Trần Lâm, hoàn toàn không có giác ngộ của tù phạm: - May đưa lão bà, tiểu thiếp và đám con của ta tới đây, à cả trù nương nữa, tránh nắng chỗ này tốt đấy.
Trần Lâm mặt âm trầm không nói không rằng.
Bàng Tịch thở dài: - Ai bảo ngươi làm càn như thế trong cung hả, đám người kia tuy đúng là lợn, nhưng nghĩ trong lòng là được, lão phu và Hàn Kỳ đang đuổi từng kẻ đi, khi nào ngươi mới chịu ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đây, hôm nay làm vậy ngoài khiến bệ hạ thương tâm thì có ích gì?
Trần Lâm kinh ngạc nhìn Bàng Tịch lúc nãy nổi cơn lôi đình, hiện giờ lại nói năng nhỏ nhẹ như thế.
Vân Tranh cười vui vẻ: - Ông biết ta mà, có nhiều tật xấu kỳ quái không hiểu nổi, chướng mắt với Đông Kinh lâu rồi, ngày nào nó cũng ở dưới vành mắt như cái gai ấy, nên nhất thời khó chịu mà nói thôi.
- Nhưng không phải hiệu quả không tệ hạ, bệ hạ và thái tử đều nghe vào rồi, trống muốn kêu to phải đánh cho mạnh. Chỉ cần bệ hạ và thái tử chịu nghe là được, còn đám Hầu Chi Thản, Lâm Quảng thì xỉ nhục chút có là gì, nói không chừng lúc này đang ăn mừng mình là lợn, vì đám mãnh hổ bọn ta thì đều bị nhốt vào lồng rồi.
Bàng Tịch cũng cười: - Thôi ở lại đây cho tĩnh tâm cũng tốt.
Hai chân Trần Lâm run dữ dội, không phải vì sợ, mà vì phẫn nộ, ông ta hiểu rồi, chuyện này có khi Vân Tranh được Bàng Tịch, Hàn Kỳ, Văn Ngạn Bác, Địch Thanh chống lưng, nói không chừng hoàng đế cũng khuyến khích, chuyện lớn như thế mà chỉ có thủ lĩnh mật điệp ti như mình lại chẳng biết gì, đây là đại sỉ nhục.
- Đây là kế mê hoặc địch, nên không nói với ngươi. Bàng Tịch không thèm nhìn khuôn mặt tái xanh của Trần Lâm thong thả nói:
- Kẻ địch nào?
- Trừ Tây Hạ và nước Liêu thì còn ai, người ta phái sứ giả đến thăm dò hư thực rồi, bệ hạ không làm vài việc làm sao xứng với tình cảm người ta vượn ngàn dặm xa xôi mà tới.
Trần Lâm giờ đã hiểu, hoàng đế sở dĩ sai mình và Bàng Tịch cùng đưa Vân Tranh đi, chính là để cho mình biết việc này ngay khi kế thành, đó là lời khẳng định với sự trung thành của mình: - Nếu đã là đại kế quốc gia, vậy mật điệp ti phải phối hợp ra sao? Lễ bộ lần này làm ra buổi thỉnh điển vạn quốc lai triều, đây là vinh diệu của Đại Tống, thể hiện bệ hạ vương trị thiên hạ.
Vân Tranh khinh bỉ nói: - Lấy lại Yến Vân mới là vinh diệu tối cao, còn vạn quốc lai triều chỉ là thứ dư danh vớ vẩn.
Bàng Tịch gật đầu: - Đúng là như thế thật, mấy năm vì đại kế bắc phạt qua chúng ta chèn ép các nước phương nam hơi quá, khiến các nước đó bất mãn rồi. Giao Chỉ, Chiêm Thành, Chân Lạp, Bồ Cam, Bột Nê, Tam Phật Tề, Đại Thực, Tằng Bạt đều khiếu nại chúng ta đánh thương thuế quá nặng, ngoài ra cưỡng chế thương thuyền ngoại quốc giao dịch ở Tuyền Châu, Quảng Châu cực kỳ không hài lòng.
Vân Tranh ngạc nhiên: - Tằng Bạt là nơi nào, ta chưa bao giờ nghe thấy.
- Tằng Bạt là quốc gia người da đen, ba năm trước phái sứ giả tới, xấu xí một chút, nhưng được cái chất phác, lễ vật không tệ, toàn là ngà voi, sừng tế, xem ra bọn họ cũng rất giàu có.
Ở nơi không có người ngoài, uy nghiêm trên người Bàng Tịch biến mất hết, Trần Lâm lần đầu tiên phát hiện ra ông già này lại thú vị như thế, chỉ là nhìn Bàng Tịch và Vân Tranh trò chuyện vui vẻ, càng thấy mình giống kẻ ngốc.