Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 842: Bán Rượu Phạm Quy (p2)
L
a Sĩ Tín uống một chén rượu, chầm chậm nói:
- Đợi thêm một thời gian nữa! Dù sao việc cưới cô ấy chẳng sớm thì muộn, ta sợ là cưới cô ấy sẽ ảnh hưởng tới chuyện triều đình tấn công Đậu Kiến Đức, vì thế cứ lần lữa mãi chưa quyết định.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên mặc áo bào đen có mấy tên tùy tùng theo hầu, đi lên lầu ba, cười nói với tiểu nhị:
- Mang đến ba vò Túy Cốt Hương.
Ba chữ Túy Cốt Hương khiến Trình giảo Kim sửng sốt, y biết loại rượu này, là loại rượu gạo thượng hảo, đã rất lâu rồi y chưa được uống, nghe tiểu nhị nói vậy, y nhất thời nôn nóng đứng lên.
- Đến đây cho ông!
Trình Giảo Kim ngoác mồm lên quát.
Một tên tiểu nhị vội vã chạy tới:
- Đại nhân có gì dặn dò?
Trình Giảo Kim lấy ra một thỏi vàng nặng năm mươi lượng, vứt xuống bàn:
- Ông mày muốn hai vò Túy Cốt Hương!
Tiểu nhị chưa từng nhìn thấy thỏi vàng nào lớn như vậy, bỗng nhiên ánh mắt y thừ ra, nuốt nước bọt mãi mới nói:
- Lão gia đợi một chút, ta đi lấy cho ngài!
Tiểu nhị chạy như điên, trong nháy mắt đã mang hai vò rượu đến, Trình Giảo Kim giật lấy vò rượu, mở nắp ngửi, quả nhiên là rượu gạo thượng hảo.
Ngay tức khắc ánh mắt y lóe lên nụ cười, mắng:
- Con mẹ nó, chẳng phải các ngươi nói chỉ có rượu hoa quả thôi sao? Đây là cái gì?
Sắc mặt tiểu nhị có chút không tự nhiên, vội hạ giọng giải thích:
- Không giấu gì hai vị lão gia, rượu gạo của chúng tôi chỉ bán cho khách quen, hai vị lần đầu tới vì thế đã có chút đắc tội, thật không phải!
Trình Giảo Kim rót hai chén, y bưng chén rượu uống một hơi hết sạch, chép miệng, nheo mắt cười nói:
- Rượu ngon! Thật là con mẹ nó không xoàng.
La Sĩ Tín cũng uống một ngụm, chau mày, hỏi tiểu nhị:
- Không phải là cấm dùng lương thực làm rượu sao? Sao tiệm các ngươi lại dám bán rượu gạo?
Tiểu nhị vội xua tay:
- Không giấu gì hai vị, rượu này là chuyển từ Quan Trung đến, không phải là rượu chúng tôi tự ủ, vì vậy không phạm pháp, hai vị yên tâm mà uống!
Y vừa nói vừa liếc nhìn thỏi vàng trên bàn, lại nuốt nước bọt ừng ực, Trình Giảo Kim bèn đút thỏi vàng vào trong ngực, lấy ra hai đồng tiền, ném lên bàn kêu leng keng:
- Đây là tiền thưởng cho ngươi.
Tiểu nhị dài mặt ra, chưa từng thấy vị khách nào keo kiệt như vậy, mình đã vi phạm quy tắc mang rượu gạo lên cho họ, vậy mà chỉ thưởng có hai đồng tiền, y âm thầm nhặt tiền đút vào trong ngực, quay người đi.
Trình Giảo Kim coi như không nhìn thấy gì, chỉ khoái trí uống rượu gạo, La Sĩ Tín túm lấy y nói nhỏ:
- Sao ta thấy quán rượu này cái gì cũng kỳ dị vậy?
La Sĩ Tín là người rất tinh mắt, ngay từ khi tiểu nhị có vẻ giấu giấu diếm diếm, y đã cảm thấy bất thường, giờ y lại phát hiện quán rượu này còn bán rượu gạo, lẽ nào đây chính là lý do bọn họ làm ăn thịnh vượng như vậy.
Trình Giảo Kim liếc y một cái bĩu môi nói:
- Đây chính là Nhất Phẩm Cư Tửu quán nổi tiếng nhất Thái Nguyên, lẽ nào ngươi cho rằng đây là hắc điếm?
- Không! Ý ta không phải như vậy, ta thấy họ dám công khai bán rượu gạo như vậy, chắc chắn là có vấn đề!
Trình Giảo Kim “Ực” một tiếng uống cạn chén, lại gắp một miếng thức ăn, vừa nhai nhồm nhoàm vừa hàm hồ nói:
- Có vấn đề gì, người ta nhập rượu từ Quan Trung, không vi phạm lệnh cấm, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy.
La Sĩ Tín lắc đầu:
- Theo ta được biết, muốn nhập rượu từ Quan Trung không phải là dễ, trên đường vận chuyển kiểm tra rất nghiêm ngặt, Tổng quản tuyệt đối không cho nhập cảnh rượu, chỉ là không có công bố chính thức thôi.
- Ôi chao! Ngươi đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Trình Giảo Kim không nhịn được nói:
- Thảo nào Tuyến Nương lúc đầu phải chạy, cùng sống với ngươi quá tẻ nhạt, suốt ngày vì dân vì nước, có một nơi để uống rượu gạo không phải là rất tốt ư? Ngươi lo lắng cái gì!
La Sĩ Tín cười gượng gạo, y cũng không hé răng nữa. Hai người uống hết một canh giờ, Trình Giảo Kim uống hết mười vò rượu mới thấy thỏa mãn, y thanh toán tiền, ợ hơi rượu nói:
- Hôm nay uống rượu rất vui, ngày mai chúng ta lại đến.
- Ngày mai hẵng nói!
La Sĩ Tín nhân lúc không có ai để ý, giấu nửa vò rượu chưa uống hết vào trong ngực...
Trong Tử Vi Các tụ tập mấy chục quan viên, bao gồm bảy tướng quốc cùng chủ quan và thứ quan các bộ phận tự tỉnh đài. Đây là hội nghị cao tầng trong triều đình Đại Tùy sau khi Dương Nguyên Khánh trở về.
Ngày hôm qua, Dương Nguyên Khánh và bảy tướng quốc đã tiến hành liên kết nội bộ, vì tương lai phát triển của triều Tùy mà đặt ra một số quan điểm chủ yếu: chăm lo việc nước, cần kiệm kiến quốc.
Trong nghị sự đường hình nửa vòng tròn rộng rãi của Tử Vi Các, mấy chục quan viên ngồi kín bên trong, Dương Nguyên Khánh và bảy tướng quốc ngồi ở hàng thứ nhất.
Trên củng đài bằng ngọc trắng ở phía trước, vốn là vị trí của Hoàng đế, nhưng dưới sự tích cực chủ trương của Dương Nguyên Khánh đã hủy bỏ vị trí Hoàng đế, đổi thành nơi báo cáo công tác, do người báo cáo công tác đứng lên phát biểu ý kiến, bao gồm bản thân Dương Nguyên Khánh cũng giống như vậy.
Mà Dương Nguyên Khánh và bảy tướng quốc thì ngồi ở phía dưới, nghe một quan viên báo cáo. Đây chỉ là một cải biến nho nhỏ nhưng lại có ý nghĩa rất lớn, với hàm ý là chủ quan của các Tỉnh đài Bộ tự báo cáo công tác với Tử Vi Các.
Mà tướng quốc của Tử Vi Các sẽ báo cáo công tác cho Dương Nguyên Khánh. Đây kỳ thật là một loại tách rời quân quyền và tướng quyền, quân quản tướng, tướng quản trăm quan. So sánh tới triều Hán thì triều Tùy còn thực hiện nhiều chế độ hơn để phòng ngừa tướng quốc độc tài.
Trên đài báo cáo công tác, tướng quốc Đỗ Như Hối đang trình bày tình huống về thực trạng lương thực hai năm năm nay và năm sau.
- Mùa hè năm nay sản lượng giảm, sản lượng lương thực ở Hà Đông giảm hai phần khiến lương thực trong nhà kho giảm mạnh tới mười lăm vạn thạch, nếu cộng thêm với lương thực tồn trong kho quan các nơi và lương thực thu được từ chiến tranh thì kho lương của chúng ta tổng cộng cũng có sáu trăm ngàn thạch.
Nói đến đây, Đỗ Như Hối thay đổi giọng điệu, trầm giọng nói:
- Kinh tế Hà Bắc và Trung Nguyên đang khôi phục, nhanh nhất cũng phải cần thời gian hai năm, trong lúc này vẫn cần triều đình cứu tế nên chúng ta phải cấp lương thực cho các quận ở Hà Bắc và Trung Nguyên. Còn về phần quân lương, từ bây giờ đến mùa hè năm sau tiêu hao ít nhất cũng một một triệu hai trăm ngàn thạch trở lên, như vậy chúng ta sẽ thiếu sáu trăm ngàn thạch lương thực, lương thực vụ thu cũng không chắc có thể bổ sung đầy đủ. Hiện nay tình thế vô cùng nguy cấp, cho nên chúng ta cần tăng thu giảm chi. Đây là vấn đề khó khăn lớn nhất của triều đình trong hai năm năm nay và sang năm.
Đỗ Như Hối báo cáo công tác xong, phía dưới vang lên những tiếng nghị luận khe khẽ. Lần này nghị sự ở Tử Vi Các cực kỳ trọng yếu bởi nó ảnh hưởng trực tiếp đến hướng đi của cục diện chính trị hai năm nay và sang năm.
Mà trong báo cáo của Đỗ Như Hối đã xuất hiện khó khăn, lương thực không đủ, nhất định phải tăng thu giảm chi. Đây chính là hướng đi của cục diện chính trị hai năm này.
Kỳ thật trong lòng mọi người ai cũng hiểu được cướp lấy Trung Nguyên mặc dù lấy được tài nguyên chiến lược thật lớn, nhưng khu vực Trung Nguyên đã thành tổ ong, trong thời gian ngắn mang đến áp lực lớn cho triều Tùy, thậm chí triều Tùy có thể gánh chịu nổi hay không cũng là cả một vấn đề lớn.
Cũng có quan viên lo lắng, nếu triều Tùy hao hết thực lực của một nước để kinh tế Trung Nguyên bắt đầu khôi phục rồi lại bị triều Đường cướp đi, việc này là một đả kích khổng lồ đối với quân tâm và dân tâm, cho nên rất nhiều quan viên cũng không tán thành cướp lấy Trung Nguyên.
Nhưng sự thật Trung Nguyên thuộc sở hữu của triều Tùy đã không còn cách nào thay đổi.Cho nên làm thế nào để đối mặt với sự thật, làm thế nào để hóa giải tình thế tài chính nguy hiểm đã trở thành vấn đề khiến mọi người chú ý.
Lần này mở triều hội Tử Vi Các cũng chính là tìm cách ứng phó với nguy cơ trước mặt khiến rất nhiều đại thần đều cảm thấy phấn chấn. Dù sao Sở Vương điện hạ vẫn muốn đối diện với nguy cơ, tích cực cố gắng nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề.
Lúc này, người chủ trì nghị sự lần này Thôi Quân Tố thay phiên tướng quốc lớn tiếng nói:
-Tiếp theo mời Sở Vương điện hạ lên vương điện thuật chính.
Bên trong nghị sự đường lập tức yên lặng, Dương Nguyên Khánh đứng dậy gật gật đầu với mọi người, bước nhanh đi lên đài báo cáo công tác. Hắn không có mang giấy viết bản thảo, chỉ đứng trước mọi người, khẽ mỉm cười, nói:
- Ta đã trở về ba ngày nhưng bây giờ mới có thể cùng mọi người thương thảo chính vụ, ta thật xin lỗi.
Chỉ đơn giản hàn huyên một câu sau đó nụ cười trên gương mặt Dương Nguyên Khánh đã biến mất, trở nên nghiêm túc.
- Chúng ta đã thấy tình thế nguy hiểm trước mắt, ta cũng không cần nói thêm. Đỗ tướng quốc đã nói rất rõ ràng, ta cũng chỉ nói hai câu làm thế nào để tăng thu giảm chi. Mấu chốt của việc ‘Tiết kiệm’ nằm ở chỗ cấm xa xướng kiệm, bắt đầu từ triều đình sau đó mở rộng đến quan phủ ở các nơi. Ví dụ như ngừng tất cả các yến hội của triều đình, ngoại trừ những ngày hội đặc biệt thì đình chỉ tất cả các lễ tế của triều đình, không cho các quan viên mặc trang phục tơ lụa, không cho đeo đai ngọc, mang kim quan. Những quan viên dưới sáu mươi tuổi không được ngồi xe ngựa, bao gồm cả Dương Nguyên Khánh ta.