Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 763: Quyết Chiến Phiêu Miểu Phong (thượng)
T
rong một gian đại sảnh trống trơn nằm ở chỗ sâu trong một cung điện hùng vĩ nằm giữa một ngọn núi nào đó bị tầng tầng khói xám bao phủ thuộc dãy Vạn Linh, một cái linh bàn đang trôi nổi lơ lửng trước người một lão giả mặc y phục màu đen, bên trong linh bàn có bóng người lắc lư, hiển nhiên lão cũng đang quan sát tình hình Phiêu Miểu Phong.
Lão giả này, đầu đội cao quan ngọc bích, ba sợi râu dài rủ xuống tới ngực, khí tức trên người khổng lồ, thính lình lại là một đại năng cấp Thiên Tượng cảnh, đúng là Thái Thượng trưởng lão của Thái Thanh Môn - Ôn Các, lão tổ của Ôn An.
"Trưởng lão, lần này Ôn Tăng tu luyện Ôn Chú đại pháp đại thành xuất quan, ở trong số đệ tử nội môn cũng coi như là cường giả hiếm có, đối phó với tên Liễu Minh kia hẳn là dễ như trở bàn tay, người hà tất phải tự mình theo dõi?" Phía dưới lão giả vận y phục màu đen, một trung niêm nam tử vận cẩm bào thêu tử mãng đang cung kính đứng, nỏi.
Lão giả mặc đồ đen sắc mặt thẫn thờ không nói, ngón tay gập lại bắn ra, linh bàn bỗng nhiên lớn gấp hơn mười lần.
Nam tử trung niên thấy vậy, trên mặt liền lộ ra vẻ ngượng nghịu rồi khoanh tay đứng chứ không dám mở miệng nói thêm gì nữa.
...
Rất nhiều trưởng lão chưởng tọa khác lúc này cũng thông qua thủ đoạn của riêng mình, âm thầm theo dõi cuộc so tài này.
Gần nửa canh giờ sau đó, trên bình đài ở giữa sườn Phiêu Miểu Phong đang có đến cả ngàn người tụ tập, đồng thời thỉnh thoảng lại có độn quang đủ màu từ bốn phương tám hướng xé gió bay tới.
Đúng vào lúc này, một điểm sáng màu vàng kim xuất hiện nơi chân trời xa, đoạn nhanh chóng hóa lớn, chớp động vài cái liền tới chỗ gần đó, ở đối diện không xa so với lão giả vận áo bào trắng đang đứng bên ngoài màn sáng bao phủ bình đài.
Hào quang thu lại, một nam tử áo đen từ trong đó hiện ra, chính là Liễu Minh.
Ở trong màn sáng, Già Lam thấy vậy, trong mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ vui mừng, nhưng thân mình nàng cũng không có di chuyển.
"Hắn chính là Liễu Minh? Độn tốc thật nhanh!"
"Chà chà, người này mới nhìn còn rất trẻ vậy mà đã tu luyện đến Hóa Tinh hậu kỳ, khó trách có thể đấu bất phân thắng bại với La Thiên Thành của Huyền Thiên phong."
"Xem ra hôm nay sẽ có một trận đại chiến đặc sắc để xem rồi."
Bên trong số đệ tử ngoại môn phía dưới, phần đông là chưa từng thấy Liễu Minh bao giờ nhưng vẫn có thể nhận ra huyền bào của Lạc U Phong nên khi thấy vậy, tự nhiên bắt đầu nhao nhao nghị luận.
Liễu Minh đưa mắt thoáng nhìn xuống phía dưới, không ngờ lại nhìn thấy mấy người quen, không chỉ có Cốc Ngọc, Tư Mã Trùng từng bại dưới tay hắn mà cả La Thiên Thành của Huyền Thiên phong cũng tới nữa.
Có điều kỳ quái là đệ tử Lạc U phong và Thiên Kiếm phong lại chẳng có một ai tới cả.
Ở ngoài màn sáng, lão giả mặc áo bào trắng liếc nhìn Liễu Minh rồi duỗi một tay bấm niệm pháp quyết, nhắm thẳng lên màn sáng đánh tới một đạo pháp quyết màu vàng kim.
Tức thì màn sáng tỏa linh quang rực rỡ đoạn rung động kịch liệt một hồi rồi nứt ra một thông đạo rộng hơn một trượng trước mặt Liễu Minh.
"Đa tạ tiền bối!"
Liễu Minh nhoáng cái đã tiến nhập vào trong màn sáng, ngay sau đó thông đạo trên màn sáng liền khép lại.
"Liễu huynh, người đã đến rồi." Đôi mắt trong như làn nước thu của Già Lam nhìn về phía Liễu Minh rồi nạng nhỏ giọng nói.
"Hai kẻ kia còn chưa đến à?"
Liễu Minh khẽ gật đầu với nàng, đoạn bay đến cạnh Già Lam, miệng thờ ơ hỏi.
"Thời gian đến lúc ước định còn khoảng một nén nhanh, chắc cũng nhanh thôi." Già Lam đưa một mắt đẹp nhìn Liễu Minh không rời, nhẹ nhàng đáp.
"Sư muội sao lại nhìn ta như thế, chẳng lẽ trên người Liễu Minh có chỗ nào không ổn?" Liễu Minh nhíu lông mau lại, trông như cười mà không phải cười hỏi.
"Không có... Không có gì, chỉ là thấy Liễu huynh bình tĩnh như vậy. Tiểu muội cũng có vài phần tin tưởng với trận chiến này." Đôi má Già Lam ửng hồng lên, tà ào màu xanh lam khẽ phất phơ theo gió, mơ hồ có mùi thơm dịu nhẹ truyền ra.
"Tại hạ nhất định cố gắng hết sức." Liễu Minh mỉm cười đáp.
Ngay trong lúc hai người nói chuyện, ở phía xa xa lại có một đoàn linh quang chớp động, một đám mây vàng nhanh chóng bay vọt tới, không bao lâu đã tới gần màn sáng, đám mây vàng thu lại rồi hai gã nam tử xuất hiện trên không trung.
Liễu Minh khẽ giật giật đôi tai rồi liền ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hắn khẽ quét qua Ôn An, thân mặc cẩm bào rồi dừng lại trên người một gã nam tử mặc áo lục khác.
Kẻ này dáng người cao gầy, tóc tai khô khốc lởm chởm kết thành một búi, thoạt nhìn thì cũng phải hơn ba mươi tuổi, sắc mặt khô vàng, chỉ có đôi mắt thì lại là màu xanh biếc.
Kẻ nọ giống như cảm giác được, cũng quay đầu nhìn lại.
Ánh mắt hai người vừa chạm vào nhau, một cảm giác lạnh như băng tựa như từ ánh mắt đối phương trực tiếp thẩm thấu vào tận đáy lòng, khiến cho trên người Liễu Minh nhất thời dâng lên cảm giác ớn lạnh, tựa như bị một con độc xà nhìn thẳng vào.
Liễu Minh thoáng rùng mình sau đấy khẽ vận chuyển Long Hổ Minh Ngục Công trong người một chút liền khôi phục lại như lúc ban đầu.
"Xem ra gã này chính là tên Ôn Tăng rồi, quả nhiên có chút bản lĩnh." Liễu Minh dùng thanh âm chỉ mình hắn nghe được, thì thầm tự nói một câu.
Ánh mắt nam tử áo lục lóe lên, gã cùng lộ ra nét ngoài dự kiến, nhưng sau lại chợt điềm nhiên như không có việc gì xảy ra.
"Chúng ta tới trễ, mong sư thúc thứ lỗi." Ôn An chắp tay thi lễ với lão giả vận áo bào trắng một cái, biểu hiện nho nhã lễ độ, ánh mắt cố tính mà lại như vô ý nhìn về phía Già Lam trong màn sáng, thấy hai người thân mật đứng chung một chỗ thì sắc mặt liền sa sầm lại, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, âm độc.
"Còn chưa tới thời gian ước định, không tính đến chậm, các ngươi vào đi." Lão giả áo bào trắng khoát tay áo, phất tay một lần nữa mở ra lối đi.
Hai người Ôn An bèn phi thân tiến vào trong màn sáng, thân hình dừng ở chỗ cách hai người Liễu Minh, Già Lam không xa rồi nhìn lại.
"Già Lam sư muội, đột chút nửa tỉ thí bắt đầu, muội chỉ cần cuốn lấy tên Ôn An là được, chuyện còn lại cứ giao cho ta." Liễu Minh khẽ nhúc nhích môi, truyền âm nói với Già Lam ở bên cạnh.
Già Lam nghe vậy, khẽ gật đầu.
Trong thâm tâm nàng cũng hiểu rõ, lần đấu pháp này danh là hai đấu hai, kỳ thực kết quả cuối cùng vẫn phải trông vào việc Liễu Minh và Ôn Tăng thi đấu.
Đúng vào lúc này, ba luồng linh áp khổng lồ bỗng nhiên từ hai hướng khác nhau cuốn tới phía quảng trường, tiếp đó một bóng người, một đóa hoa hiện ra giữa không trung, Thiên Âm thượng nhân, La Nguyên cùng với sư phụ Già Lam, Ngọc Âm Tử gần như xuất hiện cùng lúc ở bên ngoài màn sáng.
Thấy cảnh này, hơn ngàn đệ tử vây xem lập tức trật tự lại, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía không trung chỗ hai vị chưởng tọa.
"Tốt rồi, nếu như mọi người đã tới đủ, tỉ thí liến lập tức bắt đầu đi, có điều trước lúc so tài cần phải nói rõ, tỉ thí lần này không phải là quyết đấu sinh tử, thế nên không được có ác ý tổn thương tính mạng người khác. Mặt khác lần này là tỉ thí hai đấu hai, chỉ khi hai người ở cùng bên nhận thua hoặc là chúng ta phân định thắng thua thì mới tính là chấm dứt thi đấu, khi đó phía kia nhất định phải lập tức dừng công kích lại." Thiên Âm thượng nhân vừa nói vừa chậm rãi đảo mắt nhìn qua bốn người trong màn sáng, âm thanh vị này không lớn nhưng truyền tới tai mọi người lại cực kỳ rõ ràng, khiến cho người ta lòng cực kỳ run sợ.
Bốn người trong màn sáng lại xa xa nhìn lẫn nhau, tất cả đều không nói lời nào.
Thiên Âm thượng nhân thấy vậy liền quay đầu nói với lão giả vận áo bào trắng:
"Mộc trưởng lão, vậy tiếp đây, nơi này liên giao cho ngươi nhé."
"Vâng, chưởng tọa yên tâm."
Thiên Âm thượng nhân lúc này mới quay người nhắm về phía một tòa khán đài cách đó không xa mà bay tới, La Nguyên không nói không rằng cũng bay theo, còn Ngọc Âm Tử lại lộ ra vẻ lo lắng, liếc nhìn Già Lam ở trong sân rồi mới quay người bay theo.
Lúc này, trên khán đài đã có người sớm đưa ba cái ghế dựa lớn tới để ba người ngồi xuống.
"Được rồi, thời gian đã đến, ta tuyên bố tỉ thí bắt đầu." Lão giả vận áo bào trắng nhìn sắc trời một chút, tiếp đó cất giọng tuyên bố.
Lời vừa dứt, bốn người trên sân gần như đồng thời xuất thủ.
Chỉ thấy trong mắt Liễu Minh lóe lên một tia sáng, hai tay gã bấm niệm pháp quyết nhanh như chớp, trên người có khói đen mờ mờ nổi lên rồi hai tay đấm một quyền vào không trung.
Một tràng những tiếng rồng ngâm hổ gầm truyền đến!
Hai con vụ long và hai con vụ hổ trong khoảnh khắc được ngưng tụ ra, đồng thời cùng gào thét, tách ra lao vọt về phía cả hai tên ở phía đối diện.
"Ồ òa oao..." Đám người đang ở ngoài theo dõi trận đấu lập tức xôn xao cả lên, hiển nhiên họ không thể ngờ rằng Liễu Minh lại ra tay nhằm tới cả hai người đối phương mà công kích.
Ôn An lập tức há miệng phun ra một tấm thuẫn màu xanh đen, pháp quyết trong tay đánh tới khiến tấm thuẫn tức thì đón gió lớn vọt lên thành một tấm cự thuẫn bằng ánh sáng màu xanh, chắn ở trước người.
Hai con vụ hổ gào thét đâm lên trên ánh sáng màu xanh liền nhao nhao nổ tung ra, hóa thành một quầng sáng màu đen cuốn xoáy lên, nhưng Ôn Ân giống như đã sớm dự liệu, lại lập tức mượn lực bắn ngược về phía sau, tránh bị ánh sáng đen vây khốn.
Gần như ngay lúc đó, cái bóng màu lam bên cạnh Liễu Minh chợt lóe lên, chính là Già Lam, chẳng biết từ lúc nào trong tay nàng đã có thêm một cái vòng tròn màu xanh lam tỏa linh quang mờ mờ ở phía trên, đang đuổi tới phía Ôn An.
Liễu Minh sau khi đánh một kích liền ngừng tay lại, ánh mắt nhìn về phía kẻ vẫn đó giờ vẫn đứng nguyên không nhúc nhích, Ôn Tăng. Hai con vụ giao đen sì lúc rồi vừa mới bay đến trước mặt gã này liền bị gã dùng hai tay bắn ra hai luồng sáng màu lục ngăn cản lại khiến chúng tiêu tán vào hư không.
"Xem ra chúng ta nghĩ giống nhau rồi." Ôn Tăng buông tay xuống, ánh sánh màu lục trong tay cũng chậm rãi tản đi.
"Ý ngươi là?" Liễu Minh nheo đôi mắt lại, không vội vã động thủ, cất tiếng hỏi.
"Các hạ chờ một lát rồi sẽ hiểu." Ôn Tăng lầm bầm nói một tiếng.
Trong khi hai người Liễu Minh đang nói chuyện, thân hình Già Lam lắc lư mang theo chuỗi tàn ảnh kéo dài đuổi theo Ôn An, đôi mắt ngọc của nàng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, chiếc vòng màu lam trong tay đón gió vũ động một cái liền bắn tóe ra một đoàn ánh sáng mãnh liệt màu lam.
Ôn An thấy vậy cũng dừng thế lui về sau lại, hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết, thong thả rót pháp lực toàn thân vào trong tấm quang thuẫn màu xanh ở trước người, khiến cho ánh sáng mau xanh lại lần nữa ngưng thực thêm mấy phần.
Già Lam, miệng nói lẩm nhẩm, cánh tay theo chú ngữ rung lên, bàn tay sau khi vẽ một vòng tròn mờ ảo liền huyễn hóa ra mấy cái bóng vòng màu xanh lam, chúng bay tới vây cuồn cuộn liên tục, khắp quanh người Ôn An, khí thế rất kinh người.
Ôn An rõ ràng kinh nghiệm chiến đấu không nhiều lắm nên nhất thời có chút bối rối, hiện tại bị tầng tầng lớp lớp ảo ảnh bức cho liên tiếp lui về phía sau, cuối cùng chỉ có thể biến đổi pháp quyết trong tay, liền đó tấm quang thuẫn cực lớn màu xanh trước người tỏa ánh sáng rực rỡ, bao bọc cả người gã lại.
Nhưng cái bóng chiếc vòng màu xanh lam kia vừa mới chạm tới ánh sáng màu xanh này liền bị bắn ngược ra rồi vỡ tan, cơ bản không áp sát gã này này chút nào.
Gia Lam lạnh lùng hừ một tiếng, tức thì chân thân đã đến cạnh Ôn An, tay áo rung lên, một chuỗi ngân liệm bay ra, tỏa những tia sáng màu bạc lập lóe rồi liền hóa thành một đóa hoa sen màu bạc, toàn thân sáng bạc chói mắt, đồng thời bắt đầu xoay tròn trên không.
Nhưng vào chính lúc này, khóe miệng Ôn Ân lại đột nhiên lại nổi nên nét cười lạnh lẽo, ánh sáng trắng trong tay gã lóe lên rồi liền thấy có thêm một tấm phù lục to bằng lòng bàn tay.
Già Lam thấy vậy trong lòng khẽ động, miệng thoáng đọc mấy câu chú ngữ tối nghĩa, đóa sen bạc lượn vòng liền phóng ra từng đạo phù văn màu bạc như ngưng thực, sau khi chúng quay tròn ngưng tụ về cùng một chỗ lại liền huyền hóa ra một con cự mãng màu bac, gào thét bố về phía Ôn An.