Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 809. Lưu Manh Có Văn Hóa
T
rần Tiểu Cửu "nhất kích tất sát" khiến trò chơi này xuất hiện một trận xấu hổ không dễ gì lảng tránh được.
Nếu không ai có thể đối tiếp được vế của hắn, Tiểu Cửu chính là người duy nhất chiến thắng, như vậy chẳng phải khoa thi Bác học hồng nho đã xong rồi sao? Mà Tiểu Cửu, cũng khéo léo đem thực lực bày tỏ xứng đáng là người tiến vào Bác học hồng nho?
Cảnh tượng hoang đường này khiến tất cả các đại nho đều cảm thấy không thể tin nổi.
Tiêu Thừa tướng trong lúc nhất thời không biết làm thế nào, ánh mắt buồn giận nhìn mười chin tên đại nho không buồn tranh giành đứng trước mặt lướt qua, cuối cùng bất đắc dĩ ánh nhìn hướng về phía Hoàng thượng.
Diệp Ngâm Phong hưng phấn dị thường, cho tới bây giờ không ngờ rằng cuộc tỷ thí sẽ ngắn ngủi như vậy.
Diệp Ngâm Phong đứng lên, hướng Hoàng thượng chắp tay nói:
- Trần Tiểu Cửu tài học hơn người, lấy một câu tuyệt cú, phong sát khắp đại nho, trúng cử Bác học hồng nho quả thực không có gì hổ thẹn.
Tiêu Thừa tướng vội vàng nói:
- Hoàng thượng, khoa thi bác học hồng nho là việc trọng đại của Đại Yến, há có thể vội vàng quyết định? Kính mong Hoàng thượng suy xét kỹ càng hơn.
Lão Hoàng đế cười nhìn vẻ mặt đắc ý của Trần Tiểu Cửu, trong lòng đối với hắn hứng thú càng nồng đậm, trầm ngâm nửa ngày, cất cao giọng nói:
- Ván này không tính, mời Tiêu ái khanh một lần nữa ra đề mục.
- Hoàng thượng thánh minh.
Tiêu Thừa tướng rốt cuộc yên lòng, thầm nghĩ Hoàng thượng quả vẫn còn thiên về mình khá nhiều.
Diệp Ngâm Phong nhìn Tiêu Thừa tướng đang trương lên bộ mặt vênh váo tự đắc, hừ mạnh một tiếng. Một lần nữa lại ngồi xuống.
Trần Tiểu Cửu lơ đễnh, thầm nghĩ lão Hoàng đế này thích làm trò cười, lúc này ta chính là phò mã để cho ngươi xem đủ.
Nhưng kỳ thật Tiểu Cửu lòng dạ hiểu rõ, lão Hoàng đế là muốn cùng mình bày ra một bộ dạng bất hòa một chút cho Tiêu Thừa tướng xem. Mục đích cũng chỉ là làm cho kẻ thù lơ là cảnh giác mà thôi.
Tiêu Thừa tướng lại cất cao giọng nói:
- Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ! (Cùng đường hẻo lánh nghi ngờ không có đường)
Các đại nho nghe được, cũng biết đề này càng khó, trong lòng không khỏi cảm thấy bất an thay cho Tiểu Cửu.
Nào biết được Tiểu Cửu ngay cả suy nghĩ cũng không cần, bật thốt:
- Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ, nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. (Cùng đường hẻo lánh nghi ngờ không có đường, một cành hoa hồng vượt tường ra).*
*Thật ra ý của câu Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai: là chỉ nữ giới ngoại tình. Nhưng ở trường hợp đối ta để giữ nghĩa đen của câu.
Xoạt!
Hết thảy đám tài tử chấn động, nhất loạt kinh nghi đứng dậy, thần sắc trong đôi mắt không thể cất giấu.
Tiêu Thừa tướng vốn tưởng rằng Tiểu Cửu nghe thơ mà bại lui, làm sao nghĩ đến miệng mình còn chưa kịp khép lại, hắn liền đối ngay được như thế.
Cố tình làm cho người ta kinh diễm chính là, câu đối lại kia vẫn là "Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai", nhưng ý nhị, độ tinh tế không kém chút nào, làm cho người ta không tìm được một chút khiếm khuyết.
Mười chín tên tài tử kia vẫn không người nào có thể đối lại được, chỉ có thể nhếch miệng cười khổ trong lòng.
Lão Hoàng đế nhìn Tiểu Cửu bày ra vẻ mặt đắc ý, lạnh nhạt nói:
- Đề này không tính, mời Tiêu ái khanh tiếp tục ra đề.
Tiêu Thừa tướng hết lòng lo lắng. Lại đọc:
- Biệt hữu u sầu ám hận sinh!(Ly biệt u buồn thầm sinh hận!)
Trần Tiểu Cửu vân đạm phong khinh, cười đọc:
- Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai.(Một cành hoa hồng vượt tường ra)
Tiêu Thừa tướng không đợi lão Hoàng đế ra mặt can thiệp, mở to hai mắt nhìn, chằm chằm thẳng mặt Tiểu Cửu, căm giận đọc:
- Cô phàm viễn ảnh bích không tận.(Cánh buồm cô lẻ mãi trời xa)
Trần Tiểu Cửu đọc:
- Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. (Một cành hoa hồng vượt tường ra)
Tiêu Thừa tướng lại ra câu đối:
- Phi lưu trực hạ tam thiên xích.(Phi lưu thẳng xuống ba nghìn thước)
Trần Tiểu Cửu cợt nhả:
- Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. (Một cành hoa hồng vượt tường ra)
- Xuân thành vô xử bất phi hoa.(Xuân Thành khắp chốn hoa tung bay)
- Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. (Một cành hoa hồng vượt tường ra)
- Vô khả nại hà hoa lạc khứ.(Không thể níu giữ hoa rơi rụng)
- Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. (Một cành hoa hồng vượt tường ra)
Tiểu hà tài lộ tiêm tiêm giác.(Tiểu Hà mới lộ sừng đầy đủ)
- Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai. (Một cành hoa hồng vượt tường ra)
Tiêu Thừa tướng vừa vội vừa thẹn, lại phận nộ ai oán, một tấm mặt xưng phì đỏ bừng, đã bị Trần Tiểu Cửu hoàn toàn khơi dậy ý chí chiến đấu.
Nhưng bất kể Tiêu Thừa tướng ra đề thơ gì, đến lượt Tiểu Cửu, ngay cả nghĩ cũng không cần, một câu "Nhất chi hồng hạnh xuất tường lai" dễ dàng có thể đối lại.
Hết lần này tới lần khác đối lại thật thỏa đáng, không có chút nào cảm giác gượng ép.
Đám đại nho tiếng kinh hô liên tục, một mặt bởi vì Tiêu Thừa tướng phấn khích phá đề thơ mà trầm trồ khen ngợi, một mặt lại thấy chiêu pháp của Tiểu Cửu lấy bất biến ứng vạn biến thần kỳ, trợn mắt há mồm không thôi.
Chỉ cần Trần Tiểu Cửu vô tận như vậy tiếp tục, mười chin đại nho phía sau liền không thể tiếp tục tiến lên, cuộc tỷ thí liền không có điểm dừng.
Tiêu Thừa tướng gấp đến phát điên, trong lồng ngực bắn ra ngàn tia lửa bực bội.
Sau khi ra mười mấy đề thơ, trong lúc nhất thời lão nghĩ kỹ càng, nghĩ không ra được đề thơ gì, liền đỏ mặt, đứng lại!
Trần Tiểu Cửu ngồi ở bên kia, thảnh thơi thưởng trà thơm, cười nói:
- Tiêu thừa tướng, ngài thật ra ra đề mục đi, Tiểu Cửu vẫn ở nơi này chờ đợi.
- Ta…
Lão bị hành vi "vô lại" của Tiểu Cửu bức điên rồi, bỗng nhiên đi tới trước mặt Hoàng thượng, quỳ xuống u oán nói:
- Hoàng thượng, Trần Tiểu Cửu coi rả vương pháp, coi thường Hoàng thượng, thế cho nên cuộc tỷ thí không thể tiến hành bình thường, Hoàng thượng hẳn nên đem hắn trị tội thật nặng.
Mười chính đại nho kia cũng vô cùng phẫn nộ, chỉ trích Trần Tiểu Cửu cố tình gây sự.
Trần Tiểu Cửu đứng lên, nói với mọi người:
- Các vị đại nho, Tiêu Thừa tướng đây là đố kỵ với hiền lương! Tiêu Thừa tướng ra đề, ta đối lại có gì sai? Đại nho phía sau đối không lại, đó là do họ không có bản lĩnh, không thể oán giận ta được; mà đề thơ của Tiêu thừa tướng, ta đều có thể đối lại, đó chứng minh trình độ của Tiêu Thừa tướng hữu hạn, cũng không nên oán trách ta!
- Hừ… Rõ ràng là đại nho các ngươi trình độ có hạn, khảo vấn ta không được, trốn thoát khỏi vòng tròn của ta không xong, lại đem ta ra trị tội. Vô sỉ, quá vô sỉ!
Buổi nói chuyện này lời đưa ra, liền đem mặt Tiêu Thừa tướng đánh cho "ba ~ ba~" rung động, mười chín tên đại nho kia trên mặt cũng bỏng rát, cúi đầu, tuyệt không dám ngẩng lên.
Lão Hoàng đế cho tới giờ cũng không nghĩ tới Trần Tiểu Cửu có thể ứng đối thần kỳ như vậy – nhận thức thấy cảnh tượng này, so với Tiểu Cửu ứng đối lưu loát vạn đề thơ, càng khiến cho lòng người phấn chấn.
Lão Hoàng đế biết, đây là chỗ khác biệt của Trần Tiểu Cửu với đám tài tử tầm thường, tâm tư của hắn làm cho người ta không tưởng được, nắm bắt không ra!
Nếu đem yus nghĩ kỳ lạ khác người này dùng trên trận đấu cho quốc gia, nhất định sẽ có hiệu quả không tồi.
Lúc này lão Hoàng đế, đối với Trần Tiểu Cửu tràn đầy tin tưởng!
Ông ta vung tay lên, trầm mặt, đối với mười chín đại nho kia hừ giọng nói:
- Tài nghệ không bằng người ta? Còn không tin phục sao? Không trách bản thân tài học không phong phú, lại oán giận đối thủ quá mức trí tuệ, trong thiên hạ còn có sự tình hoang đường như vậy sao? Danh tiếng đại nho, quả là hữu danh vô thực!
Đám đại nho bị Hoàng thượng giáo huấn vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ, ngay cả Tiêu Thừa tướng cũng bị Hoàng thượng chỉ cây dâu mắng cây hòe rút cuộc ngay cả rắm cũng không dám thả!
Nhìn mặt đám lão già kia một bộ dạng kinh sợ, nhất là Tiêu Thừa tướng trông tựa như ăn phải mướp đắng, lão Hoàng thượng trong lòng vui vẻ khỏi cần nói.
Vốn cuộc chiến hoang đường này cứ thế kết thúc, Trần Tiểu Cửu không đánh mà thắng!
Nhưng lão Hoàng đế dường như vẫn muốn vui vẻ thêm chút nữa, cất cao giọng nói:
- Cũng vậy, trẫm liền cho các ngươi thêm một cơ hội, Trần Tiểu Cửu trực tiếp thăng cấp lên cửa ải cuối cùng, mà trong mười chín đại nho, tầng tầng lựa chọn, lấy ra một người cùng Tiểu Cửu tỷ thí, như vậy cũng là tiện nghi cho các ngươi đi?
Đám đại nho nhận được thiên ân vạn tạ, trong lòng cao hứng muôn phần.
Tiêu Thừa tướng trong lòng thở phào một hơi, tuy rằng Tiểu Cửu trực tiếp thăng cấp vượt lên ải cuối cùng, nhưng cửa cuối là so với chết, Triệu Văn Thái tên là:Đối Xuyên Tràng" đối câu đối lợi hại bậc nhất, Trần Tiểu Cửu đứng trước mặt Triệu Văn Thái, làm sao có thể vượt qua được?
Tiêu Thừa tướng cùng hơn mười chín đại nho trải qua ba bốn vòng so đấu, rốt cuộc lão điều động nội bộ xâm nhập chọn ra đại nho uyên thâm trong đám người.
Vòng cuối cùng, còn có Triệu Văn Thái và Tiểu Cửu tỷ thí đối câu đối.
Triệu Văn Thái vốn đối với Tiểu Cửu cực xem nhẹ, một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, có học vấn cái rắm.
Nhưng vừa rồi nhìn "một chiêu nuốt sống, ăn tràn thiên hạ" thần kỳ lại hoang đường khiến cho Triệu Văn Thái tâm hoảng ý loạn, khiến y đối với Tiểu Cửu tràn đầy kính sợ.
Tiêu Thừa tướng cất cao giọng nói:
- Triệu đại gia, Trần công tử. Cửa ải cuối cùng tỷ thí đối câu đối, cùng nhau làm một vế đối, thẳng cho đến khi đối phương đáp không ra, phân thắng bại mới thôi.
Lời vừa dứt, liền bảo Triệu Văn Thái trước tiên đi rút thăm!
Trần Tiểu Cửu cười ha ha nói:
- Hoàng thượng, các vị đại nho, ta đoán Triệu đại gia nhất định sẽ rút trúng vế trên, câu đối vế trước do hắn đặt câu hỏi, các ngươi có tin hay không?
Mọi người ồn ào cười to, đã có thể hiểu được ngụ ý của Tiểu Cửu – hóa ra Tiêu Thừa tướng quả nhiên động chân tay.
Đúng như dự đoán, Triệu Văn Thái không ngờ thật sự rút được vế trên.
Tiêu Thừa tướng mặt đỏ bừng, nghĩ thầm vì ngăn cản Trần Tiểu Cửu đắc thế, chính mình đành mang một tấm mặt mo, mất hết thể diện.
Triệu Văn Thái trầm ngâm nửa ngày, ra đề mục:
- Thiên lý vi trọng trọng sơn trọng thủy trọng khánh phủ.( Ngàn dặm là phủ trùng trùng núi Trọng Thủy phủ Trùng Khánh)
Câu đối này cũng không phải rất khó, cũng là hành động tìm tòi trước đó của Triệu Văn Thái. Thử thăm dò một chút trình độ Tiểu Cửu rốt cuộc cao bao nhiêu, sau đó là ra đề mục ứng đối!
Vế đối này đơn giản, đối với đám đại nho xếp hàng ở đây, thuộc về loại cấp bậc trẻ con, đám đại nho ở đây hơi suy ngẫm đều có nhiều người nghĩ ra được đáp án.
Đám đại nho thầm nghĩ, câu này sao có thể làm khó được Trần Tiểu Cửu đây?
Thằng nhãi Trần Tiểu Cửu này cái gì cũng lợi hại khác người, duy chỉ có đối câu đối là hắn chưa từng học qua, cũng không đối ra được một câu tốt.
Nhưng thua người không thua trận.
Trần Tiểu Cửu nhìn mái hiên vểnh cong nơi xa, đứng thẳng thân hình, dáng vẻ phô bày bộ ngực.
Bỗng nhiên hắn hung hăng dậm chân một cái, cao hứng phấn chấn cười ha hả.
Triệu Văn Thái không yên bất an nói:
- Trần công tử, ngươi… ngươi đối được rồi hả?
Trần Tiểu Cửu cười ha hả đáp:
- Ta không thể!
Hơ!
Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho đám đại nho kêu lên mấy tiếng kinh sợ, ngay cả Hoàng thượng cũng bị hắn làm cho sợ tới mức từ vị trí chủ vị lăn xuống.
Lão Hoàng đế giật mình ho khan vài tiếng, trong lòng hận không thôi – Tiểu Cửu ngươi thằng nhãi này, không đối được ngươi sớm nói cho ta biết, hiện tại chữa lợn lành thành lợn què, vậy phải làm thế nào mới tốt?
Triệu Văn Thái vui vô cùng, hồn nhiên không nghĩ tới việc Trần Tiểu Cửu không ngờ không đối được, việc này đối với y mà nói, thật sự là một tin tức có tính chất bùng nổ.
Tiêu Thừa tướng niềm vui bất ngờ nảy sinh, liều mạng cười to:
- Trần công tử, ngươi đối không được ư? Ngươi không ngờ đối không được, ha ha… Thật tốt quá… Ngươi… ngươi thua…
Trần Tiểu Cửu nhíu mi, bĩu môi khinh thường:
- Đối không được thì thế nào? Ta còn chưa đối đâu!
Tiêu Thừa tướng mạnh mẽ bày ra một bộ mặt tươi cười, cao hứng nói:
- Trần công tử, ngươi cứ một mực đối, Triệu đại gia đợi không được nữa rồi.
Tiêu Thừa tướng cảm thấy mình đã nắm được quyền chủ động trong tay!
Triệu Văn Thái là ai? Tên hiệu chính là « Đối Xuyên Tràng » đó!
Đối câu đối chưa từng thua qua, huống chi Trần Tiểu Cửu hắn đối vế dưới cũng không thể, có năng lực làm ra vế trên tinh diệu thế nào?
Triệu Văn Thái dương dương tự đắc nói:
- Trần công tử, mời khẩn trương ra đối?
Trần Tiểu Cửu bước chân thong thả, chỉ vào bên trong đám đại nho, một tài tử họ "Giải", từ từ nói:
- Nhất bôi thanh trà, giải giải giải nguyên chi khát! (Một chén trà xanh, xua tan cơn khát chàng Giải với giải Nguyên)
Câu đối ngắn gọn, nghe đơn giản, nhưng độ khó thật vô cùng lớn!
"Giải" thứ nhất là giải trừ, "Giải" thứ hai là họ Giải, "Giải" thứ bai là giải Nguyên.
Triệu Văn Thái vừa nghe, lập tức trợn mắt há mồm cả kinh, ngượng ngùng đứng nơi đó, trong đầu ong ong loạn hưởng, thầm nghĩ trong lòng – chao ôi con mẹ nó còn dám nói Trần Tiểu Cửu sẽ đối không lại lão tử sao? Đầu bị cửa kẹp bẹp rồi ư?
Hết thảy đại nho trong chốc lát, đều rơi vào trầm tư.