Số lần đọc/download: 2358 / 25
Cập nhật: 2016-08-06 13:48:03 +0700
Chương 805 : Tháp(1)
T
rong không gian yên tĩnh, Kiệt Sâm cũng đã trầm mặc, hắn ngẩng đầu lên, khóe môi nhếch nhẹ, không nói một lời, ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra thiên không phương xa.
- Mạt Nhĩ Đặc La sao?
Sau hồi lâu, trong miệng Kiệt Sâm đạm mạc lên tiếng, ánh mắt phẫn nộ khi nãy giờ phút này đã trở nên vô cùng bình tĩnh.
Nếu như những tùy tùng quen thuộc Kiệt Sâm kiếp trước chứng kiến loại biểu hiện này của hắn hiện tại, trong nội tâm bọn họ tuyệt đối bị kinh hãi, bởi vì bọn họ biết rõ loại ngữ khí kia, loại vẻ mặt này chỉ khi Kiệt Sâm thực sự động tới sát ý mới có thể xuất hiện.
- Các ngươi không hề làm sai, là do ta về chậm, các ngươi yên tâm dưỡng thương, ta cam đoan không qua hai ngày các ngươi sẽ lại sinh long hoạt hổ!
Kiệt Sâm lên tiếng, trong giọng nói mang theo vẻ tự tin tràn đầy tuyệt đối.
Ngữ khí tự tin mãnh liệt của Kiệt Sâm lây nhiễm mọi người trong phòng, trong nháy mắt tất cả mọi người đều cảm giác được thân ảnh Kiệt Sâm trong nháy mắt như biến thành cao lớn, một cỗ uy thế nhàn nhạt vô hình từ trên người hắn phát ra, làm người không dám nhìn thẳng, sinh lòng thần phục.
Loại cảm giác này cho dù lúc ban đầu gặp trưởng lão Linh Dược Sư Tháp, đế linh sư bát giai đỉnh phong, linh dược đế sư bát giai đê cấp Khắc Phu Lâm bọn họ cũng chưa từng cảm nhận được.
Sau khi cẩn thận cảm giác thân thể hai người một lúc lâu, Kiệt Sâm đứng lên sau đó đưa mắt nhìn Thiết Mộc Chân.
- Ở đây còn ai bị trọng thương nữa không, mang ta đi nhìn xem!
- Còn có Tác Phỉ Á, nàng đang ở gian phòng bên cạnh, Địch Ni Toa cùng Khắc Lôi Nhã đang chiếu cố nàng.
Kiệt Sâm gật đầu, theo Thiết Mộc Chân dẫn dắt đi tới phòng kế bên, bởi vì Tác Phỉ Á là nữ tính nên Thiết Mộc Chân bọn họ cũng không đi vào, chỉ có Địch Ni Toa cùng Khắc Lôi Nhã đi theo.
Trên giường bệnh, Tác Phỉ Á yên tĩnh nằm nơi đó, cho dù bị thương thật nặng nhưng trên mặt nàng vẫn bao phủ một tầng hào quang thánh khiết, thần sắc lạnh băng làm người khác không dám tùacute; khinh nhờn.
Nghe được tiếng bước chân của Kiệt Sâm, Tác Phỉ Á mở mắt, đôi mắt động lòng người lập tức rơi lên trên người Kiệt Sâm.
- Vừa rồi nghe thanh âm bên ngoài, tựa hồ ngươi đã trở nên mạnh mẽ hơn rồi sao? Nhưng cũng không có gì, ngươi chờ xem, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, người mạnh nhất trong nhóm người của chúng ta, hẳn phải là ta…
Tác Phỉ Á lạnh nhạt lên tiếng, trên mặt hiện lên ửng hồng mới dừng lại.
- Đánh bại ta?
Kiệt Sâm lườm đối phương, thản nhiên nói:
- Vậy ngươi nên ít nói chuyện thì tốt hơn. Chờ sau khi ngươi dưỡng thương xong, ta có thể thỏa mãn nguyện vọng này của ngươi, nhưng ngươi tốt nhất nên bỏ ý niệm đó đi, nói thật rat a không hi vọng ngươi dưỡng xong tổn thương lại lập tức nằm trở lại…
- Ngươi…
Tác Phỉ Á cắn răng lên tiếng, ngực phập phồng, nhưng không nói thêm lời nào nữa, chỉ nghiêng đầu qua, khi tay của Kiệt Sâm tiếp xúc đến tay nàng, thân thể nàng không khỏi khẽ run lên, cuối cùng để mặc cho Kiệt Sâm dùng linh thức tiến vào thân thể mình tinh tế cảm giác.
Cuối cùng Kiệt Sâm đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng!
Khi Kiệt Sâm đi ra bên ngoài, trên gương mặt không chút gợn sóng lại lần nữa hiện lên tia phẫn nộ.
Thông qua việc tỉ mỉ kiểm tra tình huống thương thế của mấy người Dong Thánh, Kiệt Sâm cũng đã biết rõ bọn họ bị thương rốt cục nghiêm trọng đến bao nhiêu.
Dưới tình huống bình thường, đối với một hoàng linh sư thất giai mà nói chỉ cần không bị gãy tay gãy chân hoặc bị trúng phải loại linh hồn nguyền rủa, bất luận bị tổn thương thế nào chỉ cần phối hợp trị liệu dược tề, kết hợp với thời gian ngắn điều dưỡng cũng có thể khỏi hẳn.
Nhưng Dong Thánh bọn họ thì khác, Mạt Nhĩ Đặc La là một linh dược hoàng sư, khi kích thương Dong Thánh bọn họ chẳng những làm tổn thương thân thể của họ, còn lưu lại đạo linh lực cường hãn bên trong thân thể họ, đang không ngừng phá hư kinh mạch cùng sinh cơ của họ, đây cũng là nguyên nhân ba người Dong Thánh nằm trên giường suốt mấy ngày nhưng vẫn không thể cử động.
Đạo linh lực này tuy không đến mức làm ba người Dong Thánh phải tử vong, nhưng có thể làm thương tổn nghiêm trọng đến thân thể bổn nguyên, làm cho bọn họ ngày sau trên đường tấn cấp linh sư sẽ bị dừng lại không cách nào tiến triển.
Tên Mạt Nhĩ Đặc La kia, kích thương chẳng những là thân thể của ba người Dong Thánh, càng ác độc tới mức muốn đem tương lai của ba người bóp chết, điều này càng làm nội tâm Kiệt Sâm tăng thêm phẫn nộ.
- Các ngươi ở lại đây chờ, ta cần đi ra ngoài một chút!
Trong lòng cẩn thận suy nghĩ tình huống trong thân thể ba người kia, Kiệt Sâm lên tiếng nói với mấy người Thiết Mộc Chân trong đại sảnh, sau đó định đi ra biệt thự.
- Kiệt Sâm, ngươi vừa đánh bại đám người Bá Nhĩ Ni, hiện tại Mạt Nhĩ Đặc La nhất định đã nhận được tin tức, ngươi không nên đi ra ngoài tốt hơn, có gì cần để chúng ta đi được rồi, ngươi đi ra ngoài thật sự quá nguy hiểm…
- Đúng vậy đó Kiệt Sâm, có gì phân phó cứ để chúng ta ra ngoài là được rồi, ngươi đi ra ngoài quá nguy hiểm!
Nghe được lời nói của Kiệt Sâm, Thiết Mộc Chân bọn họ càng thêm hoảng sợ, vội vàng mở miệng khuyên can.
- Yên tâm đi, ta không sao!
Sắc mặt Kiệt Sâm lãnh đạm cự tuyệt ý tốt của nhóm người Thiết Mộc Chân.
Bởi vì phải cứu trị cho ba người Lai Ngang Nạp Đa, Kiệt Sâm vốn dự định đi tìm Mạt Nhĩ Đặc La nhưng đành quyết định để cho Mạt Nhĩ Đặc La sống thêm vài ngày. Nhưng nếu như Mạt Nhĩ Đặc La có can đảm tới tìm hắn, Kiệt Sâm cũng không ngại cho hắn lập tức đi gặp diêm vương.
Thông qua việc kiểm tra tình huống thương thế của ba người Lai Ngang Nạp Đa, Kiệt Sâm cũng hiểu rõ thương thế của bọn họ, hiện tại hắn đi ra ngoài là muốn mua sắm tài liệu để phối chế linh dược tề chữa trị cho bọn họ, chỉ có hắn mới có thể chuẩn xác mua những loại tài liệu này.
Nhìn thấy vẻ kiên quyết của Kiệt Sâm, Thiết Mộc Chân bọn họ cũng hiểu rõ cho dù mình ngăn cản thế nào cũng chỉ vô dụng, đành bất đắc dĩ lắc đầu.
- Đúng rồi, vì sao ta chỉ nhìn thấy còn lại mười mấy người ở đây, những người còn lại đâu rồi?
Vừa đi ra tới cửa, Kiệt Sâm đột nhiên nghi hoặc lên tiếng.
Lần này trong cuộc tham gia đối chiến tinh anh đại lục, tuyển thủ tiến vào Linh Dược Sư Tháp tổng cộng có ba mươi tám người, nhưng Kiệt Sâm lại chỉ nhìn thấy được hơn mười người, điều này làm trong lòng hắn vô cùng nghi hoặc.
- Hừ! Đừng nhắc tới những tên nhát gan kia nữa!
- Mẹ nó những tên kia, thật không có nghĩa khí…
- Một nhóm người hèn nhát, không xứng đánh đồng với chúng ta…
Trong đại sảnh một ít thành viên lập tức không nhẫn nhịn được lên tiếng mắng, thần sắc tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Trong ngữ khí nói chuyện của mọi người, Kiệt Sâm rốt cục nghe hiểu được mấy người Mạt Nhĩ Đặc La kéo tới gây chuyện mấy hôm trước đã từng tỏ vẻ, chỉ cần những đệ tử nào thừa nhận không liên quan tới Kiệt Sâm thì Mạt Nhĩ Đặc La đều đồng ý thả cho đối phương được con đường sống.
Vì vậy có hơn hai mươi người bởi vì sợ hãi thân phận của Mạt Nhĩ Đặc La, đều công khai tỏ vẻ không quan hệ với Kiệt Sâm, thoát ly tập thể.