Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Ẩn Vi Giả
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 1570 - chưa đầy đủ
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1208 / 4
Cập nhật: 2017-09-25 06:27:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 804: Tiểu Tổ Phục Vụ Chính Vụ Cấp Tốc
au khi Bùi Phi thật sự thích ứng Tô Mộc, hai người từ trên tường chuyển dời qua sô pha lại tới trên giường, có thể nói chân chính như lũ càn quét sân bãi. Trong quá trình này, hai người cũng không mở điều hòa, đắm chìm trong cảm giác mồ hôi đầm đìa. Bầu không khí này thật sự làm người ta mê luyến.
Khoái cảm như thủy triều không ngừng đánh úp tới, thân thể Bùi Phi như dung nhập vào thân thể Tô Mộc, không ngừng run rẩy lên, đôi chân thon dài gắt gao kẹp chặt lấy hông của hắn, hai người hoàn toàn dung hòa vào nhau chặt chẽ.
Trong tiếng thở dốc, Bùi Phi uể oải nằm bên người Tô Mộc. Tô Mộc châm điếu thuốc lá, nàng thoáng nâng người, mượn ngọn đèn ngoài cửa sổ nhìn vào hai mắt Tô Mộc, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Mặc dù không có đổ máu, nhưng em thật sự là lần đầu tiên!
Phốc!
Tô Mộc không nhịn được bật cười khẽ, Bùi Phi nghiêm túc thật lâu, còn tưởng rằng nàng sẽ nói gì, ai ngờ lại nói ra một câu như vậy, thật làm Tô Mộc có chút sung sướng. Nhưng Bùi Phi thật sự không đổ máu, nhưng cũng không phải nói nàng không còn trong trắng. Tô Mộc có thể cảm giác được nàng thật sự là lần đầu tiên. Chuyện này đúng là rất khó khăn, Bùi Phi gia nhập giới giải trí đã lâu, nhưng không nghĩ tới còn giữ được thân thể trong sạch.
Nhưng khi nghĩ tới những tác phẩm Bùi Phi từng biểu diễn trước kia, Tô Mộc cũng có thể hiểu được. Nếu nàng sớm bị tiềm quy tắc, nhất định đã tham gia những bộ điện ảnh thương mại nổi tiếng. Cần gì phải đi mở phòng làm việc, còn vì sinh kế không ngừng bận rộn chạy vạy cực nhọc như thế.
Chẳng qua Bùi Phi quá lo lắng, cho dù nàng không còn trong trắng, Tô Mộc cũng sẽ không để ý.
Sau này trong chuyện công tác em liên hệ với Lý thị ngu nhạc nhiều hơn đi, anh sẽ nói với Nhạc Thiên, nếu em nguyện ý hợp tác với họ thì cứ làm, nếu không thích, muốn tự mình làm chút gì đó, anh cũng có thể giúp đỡ một chút.
Tô Mộc tùy ý nói.
Em làm như vậy không phải vì muốn anh giúp em!
Bùi Phi quyệt miệng nói.
Em có muốn anh giúp em hay không anh vẫn làm như vậy, dù sao em là nữ nhân của anh.
Tô Mộc bình tĩnh nói.
Anh?
Bùi Phi giật lấy điếu thuốc của Tô Mộc đặt lên môi rít hai hơi, sau đó ném vào gạt tàn thuốc:
Nếu nói như vậy, tới thêm một lần, em muốn chứng minh em là nữ nhân của anh.
Tới đi!
Lần này đã mở điều hòa, cảm giác có chút mát mẻ. Hai thân thể trẻ trung lại bắt đầu dung hòa lẫn nhau. Hương vị đặc thù trong phòng dần dần tràn ngập, tiếng thở dốc nhẹ nhàng vang lên.
Một đêm kiều diễm lặng lẽ trôi qua!
Đợi tới sáng sớm Tô Mộc tỉnh lại, bên cạnh trống rỗng, trong bếp truyền ra hương thơm mê người. Tô Mộc đứng dậy đi ra ngoài, phát hiện Bùi Phi mặc bộ áo ngủ đang bận rộn. Nhìn nàng bây giờ, Tô Mộc có cảm giác thoải mái, không còn cảm giác xa lạ ngày trước, đã biến thành vô cùng chân thật.
Đói bụng rồi đi? Qua ăn điểm tâm, ăn nhanh rồi còn đi làm, miễn bị người khác nói em làm chậm trễ quân vương lâm triều.
Bùi Phi ngẩng đầu nhìn thấy Tô Mộc, tươi cười thẹn thùng nói.
Thật sự, đừng nhìn đêm qua Bùi Phi biểu hiện thật điên cuồng, nhưng tới ban ngày nàng lại cảm giác không được tự nhiên. Nghĩ tới một màn đêm qua, nghĩ tới những động tác mờ tối, Bùi Phi thật cảm thấy thẹn thùng. Nhưng nàng cũng không có ý tứ gì khác, nếu thật sự nói ra lời đáy lòng, nàng vẫn rất thích cảm giác đó.
Đinh linh linh!
Ngay lúc Tô Mộc vừa ngồi xuống ăn điểm tâm, di động của Bùi Phi đột nhiên vang lên, nàng lau miệng cầm máy, tâm tình đột nhiên biến thành trầm thấp không ít, đợi sau khi nàng cúp điện thoại, trên mặt đã lộ vẻ tức giận.
Sao vậy?
Tô Mộc hỏi.
Là chuyện trong phòng làm việc, nói là bị tra xét, lý do là ảnh hưởng trật tự thị trường văn hóa. Làm ơn đi, phòng làm việc của em làm sao có chuyện đó, quả thật là lý do không hiểu ra sao cả. Bỏ đi, không nói việc này, nghe được cũng cảm giác đau đầu. Em có thể xử lý, không có gì đáng ngại.
Bùi Phi nói.
Vậy ăn đi!
Tô Mộc cũng không nói thêm lời nào.
Đợi ăn điểm tâm xong, Tô Mộc rời khỏi nhà gọi chiếc taxi chạy về khu cao tân. Đợi sau khi xuống xe, hắn đứng trước tòa lầu hội quản ủy, thoáng suy tư liền trực tiếp gọi điện cho Lý Nhạc Thiên. Có một số việc không thể giấu diếm, thay vì vậy nói thẳng thì tốt hơn. Nhưng Tô Mộc cũng không nói nhiều, chỉ nhắc nhở vài lời là được.
Nhạc Thiên, phòng làm việc của Bùi Phi hình như có chút phiền toái, hẳn là cục văn hóa thủ đô tìm việc, anh hỗ trợ giải quyết một chút. Còn nữa, sau này nếu như có thể, anh tận lực giúp đỡ Bùi Phi một chút…anh cười cái gì chứ…Đừng vô nghĩa, được rồi, tôi cúp máy đây, phải đi làm.
Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết Lý Nhạc Thiên nhất thời nghĩ lung tung.
Tô Mộc vào văn phòng, bắt đầu tính toán công việc hôm nay. Sau một lát suy nghĩ, cơ cấu trực ban trong hội quản ủy cũng đã hoàn thiện. Cho nên hắn gọi Trương Quan Trung thông tri xuống, mở cuộc họp trong hội quản ủy, đặc biệt nghiên cứu chuyện này.
Khi Tô Mộc đem ý tưởng của mình ghi chép thành văn kiện phát xuống cho bốn người Đỗ Liêm nhìn xem, bản thân hắn ngồi bên cạnh chờ.
Đợi bốn người xem xong, Tô Mộc liền nói:
Tin tưởng mọi người cũng đã rõ ràng, hôm nay tôi gọi mọi người tới là vì vấn đề xây dựng tổ phục vụ chính vụ cấp tốc, tôi nghĩ thế nào đã nói rõ trong văn kiện. Mọi người là phó chủ nhiệm nên đã rõ ràng, khu cao tân khác hẳn ngày trước, đang trong lúc phát triển rất nhanh. Kinh tế càng phát triển, sự tình như vậy sẽ càng tăng thêm nhiều.
Vì có thể kịp thời tránh khỏi những tranh chấp không cần thiết xuất hiện, tỷ như việc xung đột giữa Đệ Nhất Kiến Thành cùng tập đoàn Trịnh thị, tôi đề nghị thành lập tổ phục vụ này. Đây là cơ cấu do hội quản ủy bố trí, tạm thời vận chuyển lên, trước tiên hãy thích ứng nhìn xem có thích hợp tiết tấu của hội quản ủy hay không. Nếu như thật thích hợp, quyết định thành lập một cơ cấu cũng là chuyện bình thường. Nếu như không cần thiết, tới lúc đó chỉ cần điều thành viên trong tổ quay về chỗ cũ của mình là được.
Nhưng việc này cũng không phải điểm tựa, điểm tựa là năm người chúng ta cần hình thành cơ chế trực ban. Mỗi tuần phải có người luôn ở trong tổ phục vụ, đặc biệt phụ trách xử lý chuyện đột biến xảy ra. Đây là ý nghĩ của tôi, mọi người nếu có ý kiến gì thì có thể đưa ra, chúng ta cùng nghiên cứu.
Ý kiến? Có thể có ý kiến gì? Hiện tại hội quản ủy còn không phải một mình Tô Mộc định đoạt sao? Đáy lòng Trần Nhất Chu nghĩ tới điều này, nhưng khuôn mặt lại tươi cười, thậm chí là người đầu tiên mở miệng tán thành.
Tô chủ nhiệm, lời đề nghị này của ngài thật tốt quá. Vậy hãy tạm thời thành lập tổ phục vụ chính vụ cấp tốc, nhìn xem tình huống vận chuyển rồi nói sau. Như vậy đi, tôi tự đề cử mình, chỉ cần tổ phục vụ thành lập tôi sẽ trực ban tuần đầu tiên. Chuyện tôi có thể giải quyết sẽ tự mình làm, nếu không được sẽ liên lạc Tô chủ nhiệm, ngài thấy thế nào?
Trần Nhất Chu nói.
Thật sự bị hù sợ!
Tô Mộc nhìn Trần Nhất Chu, trong lòng cười thầm, hắn biết dã tâm của Trần Nhất Chu. Nhưng Trình Vĩ bị xuống đài, thật sự làm Trần Nhất Chu sợ hãi, hắn nghĩ tới hậu trường cứng rắn của Tô Mộc, hắn biết mình phải điệu thấp, quan trọng hơn là phải đoàn kết chung quanh Tô Mộc, cống hiến cho khu cao tân phát triển.
Trần Nhất Chu đã nói như vậy, ba người Đỗ Liêm càng không thể cự tuyệt. Mà đây là một chuyện tốt, họ chỉ cần vất vả một chút mà thôi, cũng không có gì quá mức.
Chuyện này đã định ra như vậy, Tô Mộc tin tưởng có tiểu tổ tồn tại sau này nếu trong khu cao tân thật sự phát sinh đột biến gì tuyệt đối đều có thể trước tiên giải quyết.
Vấn đề thành lập tiểu tổ, Tô Mộc giao cho Đỗ Liêm đi làm, hắn tin tưởng Đỗ Liêm có thể an bài tốt chuyện này.
Cả ngày Tô Mộc ở trong văn phòng xử lý công việc, nhận được điện thoại của Diệp Thúy Anh, cũng như lời Tô Mộc đã nói, cho dù hắn rời khỏi trấn Long Tỉnh nhưng Niếp Việt vẫn an bài sự tình thỏa đáng, cũng không làm cho gia đình Diệp Thúy Anh rơi vào khó khăn.
Vào lúc xế chiều sắp tan việc, di động của Tô Mộc chợt vang lên, vừa nghe máy, vẻ mặt hắn hiện lên nụ cười như có suy nghĩ gì.
Đợi lâu như vậy, đã tới lúc.
Quan Bảng Quan Bảng - Ẩn Vi Giả