Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Quyển 12 - Chương 53
V
ân Tranh không đáp lễ, chỉ nhìn chằm chằm thằng bé tuy còn nhỏ nhưng từ tư thế đến động tác đều vô cùng chững chạc, nghe Vân Nhị kể cuộc chám trán bất ngờ rồi, đây là đứa bé ý thức thân phận bản thân rất cao, nó là Triệu Húc, nhưng y là thái tử thái bảo, không cần thi lễ.
Trong quân cũng chẳng có mấy người dám đối mắt với Vân Tranh nói gì tới thằng bé tám tuổi, Triệu Húc rụt rè chuyển ánh mắt sang chỗ khác, cảnh này làm Triệu Trinh có chút thất vọng.
- Vân Việt nói điện hạ đã biết kìm nén cơn giận, thông minh hơn người, nay không phạm lỗi gì, cớ vì sao không dám nhìn vào mắt thần? Vân Tranh nói xong đứng lên, toàn thân giáp trụ kêu loảng xoảng, Triệu Húc đối diện với Vân Tranh tay đặt lên bảo kiểm, bất giác hoảng sợ lùi liền ba bước, ngồi bịch xuống giường.
Trâu Đồng Minh nhận được ý của hoàng đế, không có bất kỳ phản ứng nào.
Vân Tranh ngồi xuống trước mặt Triệu Húc, giọng trầm vang chấn động đại điện: - Một người cường đại, trước tiên nội tâm cường đại, vừa rồi còn tự xưng cô vương, sao bây giờ lại suýt đái ra quần. Thái tử điện hạ, những người kia được gọi là dũng tốt, thì ắt là hạng hung hãn tuyệt luân, điện hạ muốn mượn sức của họ để mình dùng, thấy bản thân nhu nhược thế này có làm được không?
Sự thực chứng minh, Triệu Húc không phải là kỳ tài xuất chúng, chỉ là một đứa bé tám tuổi bình thường, đối diện với lời chất vấn mạnh mẽ của Vân Tranh, nó hành động đúng theo bản tính của trẻ con --- Bật khóc!
Nó khóc rất thương tâm, giọng cũng rất to, Triệu Trinh nhìn nhi tử khóc đau lòng nhắm mắt lại, Trâu Đồng Minh muốn an ủi thái tử, nhưng không có lệnh của hoàng đế, đành đứng trơ ra đó.
Đại điện trống trải chỉ có tiếng khóc xé lòng của Triệu Húc như kim đâm vào lòng mỗi người, đứng sâu bên trong cung điện chờ tin tức, Bạc thái phi lệ rơi như mưa, Tào hoàng hậu nghiến răng, còn về phần Thục phi, lại tỏ ra vô cùng trấn định.
Vân Tranh rút bội kiếm ra khỏi chiếc vỏ khảm châu báu lấp lánh, là một thanh bảo kiếm sáng loáng, giày da ma sát với mặt sàn, khải giáp loảng xoảng, mắt nghiêm nghị làm Triệu Húc sợ tới quên cả khóc.
- Thái tử chưa tới chín tuổi, thần biết làm thế này với thái tử là không cân bằng, khi thần bằng tuổi thái tử là tuổi nghịch ngợm nhất đi ăn trộm quả, ra sông bắt cả, bỏ chuột vào nồi canh của hàng xóm...
Triệu Trinh mở mắt ra nghe thật kỹ, Trâu Đồng Minh lại nơm nớp nhìn thanh kiếm.
- Từ nhỏ tới lớn, lần thần lớn gan nhất là cõng Vân Việt từ trong rừng ra, khi đó thần quên cả sợ hãi, vì nếu sợ, Vân Việt chết là cái chắc. Buổi tối thần và Vân Việt chen nhau nấp ở hốc cây, không có cái ăn, thần cả ngày bận rộn chỉ kiếm được ít quả dại và thông. Vân Việt quá nhỏ nên ngủ rồi, thần đốt một đống lửa, dùng đá nướng thông, chuẩn bị thức ăn cho đệ đệ, bên ngoài sói hoang kêu suốt cả đêm.. Năm đó thần mới trên mười ba.
- Thần biết thái tử rất sợ, cũng giống như lần đầu thần ra chiến trường, sợ tới mức không nhấc chân lên được, thần không biết cuối cùng làm sao khắc phục được sợ hãi, chỉ nhớ cuối cùng giết hai tên đạo phỉ, toàn thân ướt đãm máu, còn chuyện đái ra quần chưa từng kể với ai.
- Đứng lên, thái tử, dù đái ra quần cũng phải đứng lên, không có gì phải xấu hổ, thần nghĩ, cả ông già Địch Thanh từng đái ra quần rồi, chỉ là không nói với ai thôi.
Triệu Húc từ từ bò dậy, hai chân vẫn run run, đúng là nó đái ra quần thật, vừa rồi còn nghĩ Vân Tranh thấy mình khóc muốn giết mình, phụ hoàng nói, mình là trữ quân, không bao giờ được sợ, thái phó cũng nói, mình là người thống trị, không được sợ.
Nhưng bộ dạng vừa rồi của Vân Tranh vô cùng khủng khiếp.
Vân Tranh cười tươi như nắng mai: - Nam tử là miếng sắt, không ngừng rèn mới thành thép bách luyện. Hôm nay thần đập búa đầu tiên lên người thái tử, thái sư dạy thái tử lễ nghĩa, kính thiên địa, tổ tông. Thái phó dạy thái tử phải tận dụng sông núi nước non bảo vệ mình, làm sao dùng hùng sư dương uy thiên hạ.
- Còn thần là thái bảo, chức trách là để thái tử dần trở nên cường đại, cho dù bên cạnh không có thần cũng có thể tự giữ mình.
Trâu Đồng Minh chợt lớn tiếng nói: - Thái tử, còn không mau tạ ơn thái bảo đi.
Triệu Húc rối rít khom người thi lễ: - Triệu Húc tạ ơn thái bảo.
- Nếu như hai ta đã có danh phận sư đồ, vậy cần có lễ vật ra mắt. Vân Tranh nói rồi đặt kiếm ngang ngực: - Kiếm này tên phá quân, do cao thủ rèn kiếm đất Thục làm ra, tuy không quý, nhưng theo thần chinh chiến mười năm, tuy không có danh tiếng, nhưng cũng chém đầu địch vô số, nay tặng cho thái tử, chớ để nó hổ thẹn.
Triệu Húc rất hiểu chuyện đưa hai tay đón lấy, bất chợt Vân Tranh nắm tay nó, trong tiếng thét kinh hoàng của Triệu Húc và Trâu Đồng Minh, cứa lòng bàn tay trái nó, Triệu Húc hoảng sợ muốn lùi lại, Vân Tranh cho kiếm vào vỏ, đặt lên tay nó.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, không một ai kịp phản ứng, Trâu Đồng Minh hết hồn hỏi: - Đại tướng quân vì sao vô cớ làm thái tử bị thương. Hắn rất rõ hoàng đế cũng muốn hỏi.
- Đó là nghi thức nhận chủ. Vân Tranh bực mình nói: - Ngươi biết gì, xéo sang bên, làm như thế để sau này kiếm không làm bị thương bản thân nữa, cũng để nhắc bản thân, kiếm là hung khí không tùy tiện sử dụng được.
Triệu Húc nhìn vết thương trên tay, rất nhỏ, một lát đã không chảy máu nữa, quật cường từ chối thái y băng bó vết thương, ôm kiếm lui ra.
Vân Tranh tới bên giường hoàng đế ngồi xuống thở dài: - Bệ hạ, chúng ta hơi đốt cháy giai đoạn rồi, thái tử còn quá nhỏ, nếu là ba năm sau thái tử thành một thiếu niên, thần dám nắm chắc dạy được một hùng chủ.
- Nhưng nay thái tử tâm trí còn chưa thông, đối với tất cả sự vật còn ở trạng thái mơ hồ, tính cách chưa rõ, không tìm được đường phát triển rõ ràng, càng dạy nhiều nói không chừng tương lai càng chống đối, bệ hạ, dục tốc bất đạt.
Ánh mắt Trrệu Trinh đầy ý cười, cùng Trâu Đồng Minh giao lưu một lúc, Trâu Đồng Minh nói: - Con của trời thì ắt phải đầu đội trời chân đạp đất.
Xem ra ở chuyện này Triệu Trinh sẽ không nhượng bộ rồi, đành phải tự điều chỉnh, Vân Tranh không nói thêm nữa: - Bệ hạ, bộ tướng của thần chinh phạt nước địch, chẳng qua là giết những kẻ phản kháng, nhưng vô cớ bị chính nước mình chỉ trích, thần giờ vẫn chưa biết đám người đó nghĩ cái gì?
- Quốc gia mới là cái gốc, Phật Nho Đạo chỉ là cành lá bên trên thôi, giờ lại bỏ gốc chăm ngọn là sao?
Trâu Đồng Minh trả lời thay: - Điều này giống chuyện Lỗ Túc nói với Tôn Quyền thôi mà.
Vân Tranh lắc đầu: - Bệ hạ, khác hoàn toàn, năm xưa Tào Tôn Lưu chia thiên hạ, ai thắng ai bại rốt cuộc là chuyện trong nhà với nhau, cho nên Lỗ Túc mới nói ông ta có thể đầu hàng, Trương Chiêu cũng có thể đầu hàng, vẫn ngồi xe trâu qua lại với danh sĩ, thậm chí còn có thể kiếm chức vị châu huyện để làm, chẳng phải chuyện xấu.
- Nhưng giờ thì khác Đại Tống thống nhất thiên hạ, kẻ địch là Tây Hạ, Khiết Đan, nếu để địch vào Trung Nguyên, chỉ e thảm cảnh Ngũ Hồ loạn quốc tái diễn, thiên hạ muôn dặm không bóng người.
Triệu Trinh nhắm mắt trầm tư một lúc, cuối cùng Trâu Đồng Minh hỏi: - Hai năm đủ không?
- Quốc khố chưa có cách nào gánh được quân phí cho trăm vạn đại quân trường kỳ tác chiến, thêm vào những năm qua môn nhân Khổng thị thi giáo ở Yến Vân hiệu quả khó nói, thần có thể chiếm được bảy châu, nhưng Yến Châu ở trung tâm nước Liêu là vấn đề lớn, hai năm thời gian quá eo hẹp.
Trâu Đồng Minh xác nhận ý hoàng đế xong, lại hỏi: - Tướng quân giỏi lấy ít thắng nhiều, vì sao cần trăm vạn sĩ tốt?
- Năm xưa Vương Tiễn đánh nước Sở, Tần hoàng cũng hỏi câu này, Vương Tiễn đáp, muốn phá Sở, mười vạn quân là dủ, muốn xâm chiếm quốc đô của Sở, không có ba mươi vạn đại quân là không thể, còn muốn diệt Sở, nhất định phải có trăm vạn quân.
- Cùng chung đạo lý, bệ hạ muốn thấy thần chiến thắng ở Yến Vân, năm vạn quân là đủ, nếu bệ hạ muốn chiếm vài châu, ít nhất cần hai mươi vạn đại quân, nếu bệ hạ muốn lấy lại toàn bộ Yến Vân, ít nhất cần năm mươi vạn sĩ tốt.
- Chúng ta đối diện với nước Liêu còn có quốc thổ rộng lớn hơn cả Đại Tống, sĩ tốt nhiều hơn Đại Tống, nếu không phải có quân đội kiểu mới làm hậu thuẫn, thần nhất định sẽ nói, trong vòng hai mươi năm chớ nói chuyện binh đao.