Books serve to show a man that those original thoughts of his aren't very new after all.

Abraham Lincoln

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 815: Tam Quản Gia (p2)
hực ra y cũng biết giữa Đậu Kiến Đức và Tống Kim Cương vẫn luôn có mâu thuẫn, chẳng qua mâu thuẫn đã được che đậy.
Mặc dù Tống Kim Cương tỏ ý bằng lòng tuân theo chỉ thị của Đậu Kiến Đức, nhưng không có người lãnh đạo nào lại bằng lòng ở dưới quyền khống chế của người khác trong địa bàn riêng của mình, quân đội của mình. Mâu thuẫn giữa Đậu Kiến Đức và Tống Kim Cương sớm muộn gì cũng sẽ bùng nổ, có lẽ vì lời tiên tri này, đã mở ra cái nắp che đậy sự mâu thuẫn của bọn họ.
Đậu Kiến Đức chắp tay nhìn nóc nhà một lúc, mới lạnh lùng nói:
- Chuyện này ta đã biết rồi, đa tạ tiên sinh đã lý giải, chuyện Tống Kim Cương ta sẽ tự mình suy nghĩ.
Khổng Đức Thiệu hiểu rõ trong lòng Đậu Kiến Đức đã nổi lên sát khí, y không dám nhiều lời nữa, không biết làm thế nào đành phải rời đi.
Trong phòng, Đậu Kiến Đức trong lòng vô cùng phiền não, đôi khi bản thân y cũng lơ là, bất kể Lưu Hắc Thát hay Tống Kim Cương đều là thuộc hạ của y, chẳng qua là không cùng phe phái, trước đây trong quân của y có rất nhiều phe phái, không phải cũng tương tự do y điều khiển theo ý y sao? Tương tự phụng y làm Chủ công, không phải là một vấn đề gì lớn.
Nhưng lời tiên tri này giống như một ly rượu độc, làm cho y có thể tỉnh táo lại từ chỗ mất cảm giác, phải đối mặt với hiện thực. Tống Kim Cương và Lưu Hắc Thát từ trước đã không cùng một phe, chẳng qua ngoài mặt bọn họ nghe theo y, trên thực tế đã tự mình làm vương. Đậu Kiến Đức y nếu muốn xây dựng lại giang sơn, hai người này ở bên cạnh chẳng những chính là hai tảng đá lớn, mà còn là người cần phải giải quyết trước tiên.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân có vẻ vội vã, có người ngoài cửa giọng gấp gáp bẩm báo:
- Vương gia, có người đến từ quận Bắc Hải cầu kiến, nói là tam quản gia ở phủ Tống Kim Cương, nói có việc hệ trọng muốn bẩm báo với Vương gia.
Đậu Kiến Đức giật mình, tức khắc ra lệnh nói:
- Dẫn người đó tới đây.
Trong phút chốc, mấy tên thị vệ dẫn một người đàn ông trung niên đi vào, người đàn ông này có cái mũi nhỏ và đôi mắt ti hí, dáng điệu có vẻ đăm chiêu ủ dột, gã vừa đi vào liền quỳ xuống, phủ phục dưới đất:
- Tiểu dân Lý A Phúc, khấu kiến Vương gia!
Đậu Kiến Đức đưa mắt quan sát gã, người này vừa nhìn đã thấy là hạng tiểu dân tầm thường, liền hỏi gã:
- Ngươi là quản gia trong phủ Tống Kim Cương?
- Hồi bẩm Vương gia, tiểu nhân là tam quản gia trong phủ của y, phụ trách các công việc lặt vặt trong phủ.
- Uhm! Ngươi có việc hệ trọng gì muốn bẩm báo với ta.
Đậu Kiến Đức ngồi xuống, nhấp một ngụm trà hỏi.
- Vương gia, khoảng năm ngày trước, Tống Kim Cương bí mật tiếp kiến một vị khách, con gái tiểu nhân phụ trách việc rót trà, nó nghe nói, Tống Kim Cương gọi người này là Tạ tiên sinh, là quan viên đến từ triều Tùy.
Bàn tay Đậu Kiến Đức thoáng dừng lại, y chậm rãi đem chén trà đặt lại trên bàn, nhìn thẳng gã quản gia hỏi:
- Người họ Tạ đó hình dáng trông như thế nào?
- Là một gã văn sĩ, khoảng hơn ba mươi tuổi, rất gầy, bên trái mũi có một cái nốt ruồi rất lớn.
Đậu Kiến Đức biến sắc, y biết người này là ai, chính là Tạ Tư Lễ, là người thân tín bên cạnh Dương Nguyên Khánh, vẻ mặt Đậu Kiến Đức âm trầm đáng sợ, một lát sau lại hỏi:
- Có biết bọn họ nói nói về chuyện gì hay không?
Tiểu nhân không biết, Tống Kim Cương đuổi hết toàn bộ đầy tớ ra ngoài, đóng chặt cửa chính và cửa sổ, tất cả xung quanh đều là thân binh của ông ta, không cho phép bất cứ ai lại gần, bọn họ nói chuyện khoảng chừng một canh giờ.
- Khốn kiếp!
Đậu Kiến Đức giận dữ đập tay xuống bàn, trong lòng phẫn nộ suýt nữa làm cho y đứng dậy quát lên. Tống Kim Cương và Dương Nguyên Khánh quả thực bí mật cấu kết với nhau, không cần phải nói, nhất định là Dương Nguyên Khánh đã ban cho y quan to lộc hậu gì đó, Tống Kim Cương lại định phản bội mình.
Lồng ngực y phập phồng một cách kịch liệt, một hồi lâu sau, y mới kiềm chế được cơn thịnh nộ hỏi gã quản gia:
- Vì sao ngươi lại phản bội Tống Kim Cương?
Gã quản gia dập đầu, rưng rưng nói:
- Buổi tối ngày hôm trước, Tống Kim Cương uống rượu say đã làm nhục con gái của tiểu nhân, con gái tiểu nhân cố hết sức phản kháng, đã chọc giận y, y liền đem con gái tiểu nhân thưởng cho các thân binh, con gái tiểu nhân không chịu được sự sỉ nhục, sau khi trở về liền treo cổ tự tử, tiểu nhân đi tìm y nói lý lẽ, lại bị y đánh cho một trận, đuổi ra khỏi cửa phủ.
Nói đến đây, gã quản gia bắt đầu run rẩy vén quần áo lên, chỉ thấy trên lưng y chằng chịt lằn roi, máu thịt lẫn lộn, làm người khác không nỡ nhìn, gã quỳ dưới đất, bật khóc lớn tiếng:
- Con gái bất hạnh của tiểu nhân!
Đậu Kiến Đức thấy tình hình ấy, trong lòng hoàn toàn tin tưởng, y là một người rộng lượng, y thấy gã quản gia này bị đánh quá thê thảm, trong lòng thương xót, liền lệnh cho thị vệ:
- Dẫn y xuống phía dưới trị thương. Thưởng thêm cho y một trăm lượng bạc!
Gã quản gia liên tục dập đầu:
- Đa tạ Vương gia! Đa tạ Vương gia!
Thị vệ đưa gã quản gia xuống phía dưới, Đậu Kiến Đức chắp tay đứng trước sa bàn, nhìn chăm chú vào quận Bắc Hải không nói gì, trong mắt lóe hung quang. Lúc này, y đã hoàn toàn tin Tống Kim Cương phản bội mình, điều quan trọng là Tống Kim Cương sao lại cấu kết với Dương Nguyên Khánh? Y sẽ hành động như thế nào?
Lúc này, lại có thị vệ đến bẩm báo:
- Vương gia, Tôn Tướng quân tới, có quân tình quan trọng cần bẩm báo.
- Lệnh cho y vào!
Ngay sau đó, một gã đại tướng vội vã đi vào, người này là đại tướng dưới quyền Đậu Kiến Đức, tên là Tôn Phúc Lăng, chịu trách nhiệm trinh sát tuần tra xung quanh quận Tề. Gã khom người thi lễ:
- Khởi bẩm Vương gia, ty chức phát hiện thấy một số chuyện khác thường.
- Chuyện gì?
- Hai ngày nay ty chức nghe ngư dân cho biết, các thuyền lớn ở ngoài biển tăng nhanh, đa số là thuyền chiến, ty chức cảm thấy rất lạ, nên đặc biệt tới bẩm báo.
- Thuyền chiến?
Đậu Kiến Đức cau mày, đây là nơi nào mà lại có thuyền chiến, đột nhiên, y hình như nghĩ tới điều gì, bước nhanh tới trước bức tường, xoạt một tiếng giật tấm màn che xuống, trên tường là một bức địa đồ lớn, phạm vi rộng hơn nhiều so với sa bàn, bao gồm Hà Bắc và Liêu Đông.
Đậu Kiến Đức nhìn chăm chú vào quận Bắc Hải, vịnh Lai Thủy ở đó là cảng biển lớn nhất Thanh Châu, ánh mắt y vẫn nhìn về phía bắc, cuối cùng dừng lại ở cửa sông quận Bắc Bình. Cửa sông là bến cảng của quân Tùy, nơi ấy có một trăm thuyền chiến. Các thuyền chiến trên biển Thanh Châu là từ đâu tới đây? Chỉ có thể là thuyền chiến của quân Tùy.
Tại thời điểm này, suy nghĩ của Đậu Kiến Đức chợt rõ ràng hơn, y biết quân Tùy sẽ làm thế nào để tấn công vào Thanh Châu, là tấn công từ đường thủy, như vậy Dương Nguyên Khánh mua chuộc Tống Kim Cương cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Mà quân đội của mình chủ yếu tập trung ở phía tây quận Tề và bờ Hoàng Hà, phía sau lưng lại trống rỗng, một khi quân Tùy từ đường biển lên bờ, sẽ tạo thành thế gọng kìm tấn công từ hai phía, lúc đó, Thanh Châu sẽ gặp nguy hiểm!
Đậu Kiến Đức nhất thời toát mồ hôi, y biết chỉ cần quân Tùy đánh xong chiến dịch Trung Nguyên, bước tiếp theo là đối phó với mình, đồng thời tấn công từ đường thủy và đường bộ, thời gian còn lại của y không nhiều.
Nghĩ vậy, không thể ngồi chờ được nữa, lền quát to ra lệnh:
- Chuẩn bị xe ngựa, lập tức đi đến quân doanh!
……..
Quản gia Lý A Phúc, mang một trăm lượng bạc từ trong phủ Đậu Kiến Đức đi ra, gã luôn luôn cúi đầu, cảm tạ thiên ân rồi hướng về phía ngoài thành mà đi.
Nhưng rời khỏi phủ Đậu Kiến Đức không bao lâu, vẻ ti tiện trên mặt gã đã không còn sót lại chút gì, lạnh lùng hừ một tiếng, bước đi một mạch. Đi tới trước một cửa hiệu bán gạo, nhìn bốn phía xung quanh, thấy không có ai, liền từ cửa hông tiến vào trong.
Đi tới hậu viện, một gã thanh niên thân hình cường tráng thi lễ với y:
- Lý Giáo Úy, mọi việc thành công chứ?
Gã gật đầu:
- Hiện tại đã thành công, nhưng vẫn phải chú ý tình hình xem chừng Đậu Kiến Đức triệu tập quân đội, một khi phát hiện quân đội của y tập hợp lại, thì ngay lập tức thông báo cho Thái Nguyên.
- Tuân lệnh!
Hai ngày sau, năm mươi ngàn quân của Đậu Kiến Đức đã tập trung tại huyện Lịch Thành, nhanh chóng xuất phát về hướng quận Bắc Hải. Đậu Kiến Đức cuối cùng cũng hạ quyết tâm, ra tay tiêu diệt Tống Kim Cương trước. Lúc này, có một con chim ưng cất cánh từ huyện Lịch Thành, bay về hướng Thái Nguyên.
Phía bờ bắc Nhữ Thủy quận Tương Thành, một đám quân Đường chừng hai vạn người đang theo dòng sông về hướng Đông Bắc. Đội ngũ này là quân Đường tuyến phía Đông do Khuất Đột Thông thống lĩnh. Mục tiêu của Khuất Đột Thông rất rõ ràng, tìm kiếm quân đội của Từ Thế Tích đồng thời một mẻ đánh tan hoặc tiêu diệt chúng.
Nhưng tình hình của thám báo hình như không ủng hộ cho dã tâm của Khuất Đột Thông. Tới giờ y vẫn chưa thể phán đoán chính xác quân đội của Từ Thế Tích rốt cuộc đang ở chỗ nào?
Điều này khiến y vô cùng khó khăn. Nếu như y không thể tìm thấy quân Tùy trong vòng năm ngày, vậy thì số lương thảo mà y mang theo hầu như là không còn. Trên thực tế thì y chỉ có thời gian ba ngày, y không thể ôm cái bụng đói quay trở về được.
Ngày hôm qua cuối cùng y cũng có được chút manh mối, có người nói với thám báo của y rằng hai ngày trước phát hiện quân Tùy ở vùng gần huyện Nhữ Nam. Tin tức này khiến Khuất Đột Thông mừng rỡ như điên, y lập tức chỉ huy quân xuất phát về hướng huyện Nhữ Nam.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng