Số lần đọc/download: 2866 / 38
Cập nhật: 2016-08-05 00:25:10 +0700
Chương 788 : Em Mang Thai (8)
K
iều An Hảo nói đến đây, nước mắt đã chảy xuống.
Cả giám khảo và người xem ngồi bên dưới, vẻ mặt cũng có chút ngưng trọng.
Kiều An Hảo cố gắng kéo khóe môi, tiếp tục nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Anh có một đoạn thời gian, rời xa em, trước khi rời đi, còn viết một phong thư cho một người bạn, phong thư rất dài, nội dung công việc
chỉ ở trang một, ba trang sau, mỗi một câu, đều có quan hệ đến em, ngay cả câu sau cùng, bên trong cũng là tên của em.”
Kiều An Hảo không nhịn được sụt sịt mũi, mang theo sự nức nở nói: “Thật lâu về sau, em mới biết được, anh đã đến Mỹ, lúc em ăn cơm cùng anh ở một nhà hàng Trung Quốc ở Mỹ, bởi vì chỉ ăn một mình, nên em chỉ gọi một phần đồ ăn, kết quả anh cầm thực đơn trong tay, đồ ăn cũng không xem, liền gọi vài món thêm, đều là những món em thích, giờ này khắc này, em thật sự muốn hỏi anh một câu, tới cùng là anh đã ngồi ở đây bao nhiêu lần, lại không nói thiếu một món nào em thích ăn, cho nên mới không hề xem thực đơn, có thể gọi được hết?”
“Lúc quay Thần kiếm, điều kiện của đoàn làm phim rất khổ cực, có cả đêm, có kẻ trộm thâm nhập vào phòng của em, lúc ấy kẻ trộm kia muốn cầm gối để làm em ngạt thở, là anh xuất hiện, thế nhưng rất nhanh lại rời đi, lúc đó, anh và em vẫn chia xa, đó là lần thứ hai anh cứu em, nếu ở thời cổ đại, cứu mạng một lần là lấy thân báo đáp, như thế em muốn lấy thân báo đáp anh hai lần, cả đời này, và kiếp sau nữa...”
...
Kiều An Hảo nói xong lời cuối cùng, đa số mọi người dưới khán đài, không rơi nước mắt thì đều đỏ mắt lên.
“Không phải tôi muốn khoe ra, cũng không phải muốn nói hạnh phúc, tôi cực kỳ hạnh phúc, cho dù là thế, cũng sẽ không chết, tôi chỉ muốn đứng ở sân khấu này, kể lại những chuyện anh ấy đã từng làm cho tôi, đều đã nói một lần, tôi muốn nói cho anh ấy, tuy tôi chứ từng nói bao giờ, nhưng trong lòng tôi đều nhớ rõ.”
“Sau cùng, em muốn nói với anh một câu.” Kiều An Hảo nói, cô đưa ra một bàn tay.
“Em.” Tay cô làm một hình bao.
“Yêu.” Hình kéo.
“Anh,” Kéo biến thành tảng đá.
“lục tổng, cô Kiều thông báo thổ lộ với anh trước toàn thế giới đó nha.” Trợ lý đến bên tai Lục Cẩn Niên nói thầm.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm Kiều An Hảo trên sân khấu, khuôn mặt mang theo chút kích động.
Anh vừa mới nghĩ, đêm nay anh sẽ không thấy cô múa điệu kia mà tiếc nuối, lại không nghĩ rằng, cô mang đến cho anh sự bất ngờ như thế.
Bao, kéo, đá.
Anh đã từng thông báo với cô bằng thủ ngữ.
Vật đổi sao dời, cô đứng dưới ánh đèn sân khấu, thông báo lại với anh, biến thành ngôn ngữ cả cơ thể và lời nói.
Lúc này Kiều An Hảo thật sự có một sự kích thích, ở phía sau còn thêm một câu: “Yêu anh 13 năm”, nhưng là cô nghĩ đến, phong thư mình đã viết, ở trong tay nhiều năm như thế, cũng chưa được đưa ra ngoài, mà lại cảm thấy không cam lòng, vì thế liền hung hăng nuốt lời xuống, áp chế sự kích động nhảy lên, sau đó cúi đầu nói: “Chuyện xưa của tôi đến đây là hết, cảm ơn mọi người.”
Cả hội trường đều yên lặng.
Sau cùng vẫn là trợ lý vỗ tay đầu tiên, sau đó mọi người bắt đầu vỗ tay, cuối cùng đến cả hội trường, vô tay như pháo nổ.