Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 354: Kế Hoạch Mắt Lưới (trung) (phần 3)
rên tuyến đường sắt Thiên Hữu cổ xưa, có một đoàn xe lửa đang lẳng lặng dừng lại một chỗ nơi đó. Bốn phía của đoàn xe lửa này hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không thấy bóng người nào, chỉ có cỏ dại mọc tươi tốt. Đường sắt Thiên Hữu hiển nhiên còn chưa được hoàn toàn tu sửa lại, hai bên đường ray, còn có đại lượng thanh ray và ván gỗ rải rác, bọn chúng đã trải qua thời gian dài dầm mưa dãi nắng, đều đã bị ăn mòn, mục nát, đen bẩn.
Đoàn xe lửa này có hai đầu xe và mười ba toa xe, bề ngoài cũng phi thường cũ kỹ, bề mặt xe lửa lồi lõm móp méo, mặt trên cũng bong tróc loang lổ, có một vài nơi còn bị nứt ra. Từ cách phân bố nhiều khung cửa sổ nhỏ san sát như vậy cho thấy đoàn xe lửa này hẳn là từng là tàu chở người. Trên thực tế, bởi vì triều đình đối với việc xây dựng đường sắt còn nhiều mâu thuẫn, còn có việc tuyên truyền không thỏa đáng, nên việc vận chuyển hành khách bằng xe lửa trên đường sắt Thiên Hữu rất sớm đã bị đình chỉ, bởi vì báo chí không kiêng nể tuyên truyền, xe lửa thiêu đốt than đá sinh ra khói đen, làm lãnh cảm và vô sinh, thậm chí còn bị ung thư phổi. Vào lúc ấy, ung thư phổi chính là bệnh kinh khủng nhất, là cái tên gắn liền với ý nghĩa tử vong, cho nên không còn người nào dám đi xe lửa.
Đương nhiên, ngoại trừ các chiến sĩ hải quân lục chiến có nhu cầu tác chiến ra. Hơn nữa, Dương Túc Phong cũng sẽ không tin những lời xằng bậy như thế.
“Phong thống lĩnh, kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa đã tới rồi, chúng ta hãy tạm thời rời đi.” Bách Viên Sùng thấp giọng nói.
Dương Túc Phong gật đầu, quay đầu ngựa, nghênh ngang rời đi.
Lúc này. Kỵ binh giáp trụ của sư đoàn số 18 quân đội Mã Toa theo thói quen dàn trận thành hình cánh cung bao bọc lấy đoàn xe lửa, mặc dù rất nhiều người đều cảm giác một cái xe lửa xuất hiện ở chỗ này như vậy quả là có chút kỳ lạ và bất ngờ, có điều cũng không có người nào đặc biệt chú ý, dù sao, đối mặt với sự tấn công dũng mãnh của quân đội nước Mã Toa, thì chuyện quân Lam Vũ bỏ lại xe lửa trốn chạy cũng là điều rất bình thường.
Song, lúc phần lớn kỵ binh nước Mã Toa sắp tới gần xe lửa kiểm tra, thì có tiếng súng đột nhiên vang lên, đạn rời rạc từ bên trong xe lửa bắn ra. Trong phút chốc đã bắn ngã vài kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, số kỵ binh giáp trụ còn lại theo bản năng bắn tên về phía xe lửa, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì, ngược lại còn bị đạn liên tục không ngừng bắn rớt khỏi lưng ngựa.
Quân Mã Toa rất nhanh xác nhận, bên trong đoàn tàu cổ quái này. Có lính hải quân lục chiến Lam Vũ đang ẩn núp. Nhưng cụ thể nhân số bao nhiêu, thì bọn họ không biết, căn cứ tình hình hiện trường suy đoán, hẳn là không nhiều lắm, bởi vì tiếng súng của quân Lam Vũ có vẻ rất thưa thớt. Song, kỹ thuật hết sức chuẩn, cơ hồ mỗi một tiếng súng vang lên đều có một kỵ binh giáp trụ Mã Toa từ trên lưng ngựa té xuống, khiến cho bọn họ không thể không lui về phía sau. Lùi thành một khoảng cách với xe lửa.
Tên lính tình báo rất nhanh đã tới báo cáo cho chỉ huy là Mạc Nại thiếu tướng nơi đó.
“Phá hủy toa xe lửa này!” thiếu tướng Mạc Nại quyết đoán nói.
Mạc Nại xem đoàn xe lửa này bằng nửa con mắt, chỉ là cảm thấy có thể lúc quân Lam Vũ lui lại không còn kịp phá hủy xe lửa, bọn họ chỉ có hai chân, chạy không thoát bốn chân của đội kỵ binh giáp trụ Mã Toa, cho nên tạm thời lựa chọn đoàn xe lửa phế phẩm bỏ đi này làm chốn ẩn thân, níu héo chút hơi tàn. Kỵ binh giáp trụ Mã Toa chỉ cần một đợt công kích là có thể giày xéo nát bấy đoàn xe lửa này.
Theo mệnh lệnh vang lên một tiếng, một đại đội kỵ binh giáp trụ sư đoàn số 18 quân Mã Toa lập tức tiến lên bao vây xe lửa, bọn họ thuần thục triển khai thế tấn công hình quạt sở trường nhất của mình. Kim Xuyên đạo có bề mặt bằng phẳng tạo điều kiện thuận lợi cho bọn chúng nhanh chóng triển khai, khiến cho bọn họ có thể phóng ngựa tốc độ cao, dễ dàng tiến đến gần xe lửa, tiếng vó ngựa mạnh mẽ vang vọng khắp nơi.
Còn giữ khoảng cách một trăm năm mươi thước trở lên, có bộ phận kỵ binh giáp trụ Mã Toa bắt đầu bắn tên, những mũi tên có quán tính lớn, lao vun vút về phía xe lửa, có mũi tên đụng phải thân xe lửa, phát ra âm thanh chát chúa, sau đó rớt bịch xuống lả tả trên mặt đất, nhưng cũng có vài mũi tên găm vào thân xe, sau đó ghim lại vững vàng trên đó không chịu rớt xuống. bọn quân kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa nhất thời vui mừng khôn xiết, vỏ tàu lửa này quả thực rất mỏng manh ngay cả cung tên cũng có thể bắn thủng, thì bọn quân Lam Vũ bên trong khẳng định sẽ chết không có chỗ chôn. Vì vậy, quân đội Mã Toa lập tức quất ngựa chạy nhanh hơn.
Song, tiếng súng của hải quân lục chiến Lam Vũ lại vang lên.
Tất cả cửa sổ trên thân xe lửa vốn hoàn toàn bị đóng chặt, nhưng khi kỵ binh giáp trụ Mã Toa tới gần, có mười mấy cửa sổ xe thình lình mở toang ra, kỵ binh giáp trụ Mã Toa có thể rất rõ ràng nhìn thấy các chiến sĩ hải quân lục chiến Lam Vũ lấy báng súng đập bể cửa sổ xe ra, sau đó thò nòng súng đen ngòm nhắm ngay chính mình. Bên ngoài nắng chói chang, nhưng bên trong xe lửa lại rất âm u, không nhìn rõ bên trong có bao nhiêu người, nhưng thoạt nhìn tựa hồ cũng không nhiều lắm.
Pằng pằng pằng!
Tiếng súng liên tiếp vang lên không ngừng, nhưng có vẻ cũng không phải quá kịch liệt.
Những kỵ binh Mã Toa lại gần xe lửa đều lần lượt bị bắn rơi rụng từng người một, các chiến sĩ hải quân lục chiến mặc dù nhân số không nhiều lắm, nhưng mà kỹ thuật mỗi người đều rất điêu luyện, hơn nữa tố chất có sẵn cũng rất vượt trội, đối mặt với sự tấn công của đội quân kỵ binh giáp trụ đông hơn mình đến mấy lần, bọn họ vẫn không hốt hoảng chút nào, vững vàng bóp cò từng phát một, đạn gào thét bắn đi, làm cho kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa hứng lấy thảm khốc.
Song, sù sao hỏa lực của hải quân lục chiến Lam Vũ cũng không dày đặc, không cách nào hoàn toàn át chế thế tấn công của kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa, quan trọng hơn chính là, bọn họ cũng không đủ hỏa pháo, không cách nào hình thành sát thương toàn diện. Có một bộ phận kỵ binh giáp trụ Mã Toa chọc thủng làn mưa đạn, tiến gần năm mươi thước, sau đó giương cung lắp tên, hung tợn bắn trả, mũi tên sắc bén xé gió lao đi, phát ra âm thanh chói tai, sau đó hung hăng găm lên bề mặt xe lửa, rất nhiều cán mũi tên còn đang không ngừng lay động.
Chỉ tiếc là, cửa sổ xe lửa thật sự quá nhỏ, đây là đoàn tàu vận chuyển hành khách cổ xưa nhất, tất cả cửa sổ xe đều chỉ vừa rộng cho hai cái đầu người ló ra, hơn nữa lại có hình chữ nhật, kỵ binh áo giáo nước Mã Toa muốn bắn trúng cửa sổ hình chữ nhật nho nhỏ này, quả thực phi thường khó khăn. Vài đợt mưa tên trôi qua, bề mặt xe bị tên găm lỗ chỗ, còn có những mũi tên còn đang găm vào, lay động không ngừng, nhưng quân Lam Vũ bên trong vẫn bình yên vô sự.
Cuối cùng, có mấy chục kỵ binh giáp trụ Mã Toa thành công đến gần xe lửa còn không đầy hai mươi thước, thậm chí có thể nhìn thấy khuôn mặt của các chiến sĩ hải quân lục chiến quân Lam Vũ, song, khi bọn hắn còn muốn tiếp tục đi tới, hỏa lực của quân Lam Vũ trở nên càng thêm mãnh liệt, mưa bom bão đạn dày đặc đã đánh ngã tên kỵ binh giáp trụ Mã Toa cuối cùng, lúc hắn ngã xuống, thi thể của hắn cùng chiến mã theo quán tính, trượt dài về phía trước đâm sầm vào bề mặt xe lửa, lưu lại một vệt máu tươi lớn, sau đó chậm rãi chảy xuống dưới đất.
Mạc Nại thiếu tướng chứng kiến từ đầu đến cuối, thoáng cái còn chưa kịp phản ứng, còn không rõ chuyện gì xảy ra, mắt thấy kỵ binh giáp trụ nước Mã Toa sắp vọt tới bên cạnh xe lửa, nhưng còn thiếu một chút nữa, thất bại trong gang tấc, thật sự rất đáng tiếc.
“Trời ạ! chuyện gì đang xảy ra vậy?” trợ thủ của thiếu tướng Mạc Nại - tham mưu trưởng sư đoàn kỵ binh số 18 quân đội Mã Toa kinh ngạc thốt lên. Một đại đội có sáu trăm tay cung kỵ thiết giáp Mã Toa lại đánh không được một đoàn tàu nho nhỏ, thật sự làm cho người ta kinh ngạc quá đỗi. Hắn tới nhậm chức ở sư đoàn kỵ binh số 18 còn chưa đầy một tháng, căn bản không thể tin vào kết quả cuộc chiến như thế này.
“Kẻ địch! Có kẻ địch đang ẩn núp bên trong xe lửa!” quan tham mưu phụ trách đến tiền tuyến tổng hợp tin tức vội vàng quýnh lên chạy về, thở hào hển nói. Vị quan tham mưu cũng giống như tham mưu trưởng, đều là mới điều đến nhậm chức. Sau khi đánh một trận ở phủ Bảo Ứng, sư đoàn kỵ binh số 18 đã đánh mất rất nhiều quân tinh nhuệ, có thể nói là nguyên khí tổn hại trầm trọng, không thể không điều quân từ các sư đoàn khác để bổ sung lực lượng.
“Nói nhảm!” Mạc Nại thiếu tướng lầm bầm nói, do ngại thân phận của mình, mới ráng kìm lại không văng tục chửi thề.
Điều này còn cần phải nói hay sao?
Ẩn núp bên trong xe lửa chẳng lẽ không phải là quân Lam Vũ mà là thần tiên?
Những quan quân cùng binh lính Mã Toa từ đội dự bị điều động tới, bọn họ chưa bao giờ nếm trải sự lợi hại của quân Lam Vũ, hơn nữa còn chưa bỏ được thói quen lười biếng ở phía sau, và lực chiến đấu cũng có thể đoán được. Muốn đem bọn họ biến thành một đội quân thiện chiến, khôi phục trình độ chiến đấu như trước đây của sư đoàn kỵ binh số 18, thật đúng là chuyện không phải dễ dàng. Thiếu tướng Mạc Nại đã đặt quyết tâm, trận chiến đấu hôm nay, thuần túy là huấn luyện binh lính mà thôi.
“Chúng ta xác định, bên trong xe lửa chính là quân lính hải quân lục chiến Lam Vũ.” Tên lính trinh sát rốt cuộc truyền lại một thông tin có chút giá trị, mặc dù tin tình báo này không cần quan sát chỉ cần vận dụng trí não suy nghĩ một chút là có thể đủ suy đoán được.
Thiếu tướng Mạc Nại rốt cuộc hiểu được, tại sao quân Lam Vũ muốn nhanh chóng tu sửa đường sắt, thậm chí đang trong hoàn cảnh thiếu thốn binh lực và nhân lực trầm trọng vẫn điên cuồng ra sức sửa chữa đường sắt, nguyên là, quân Lam Vũ không chỉ đơn giản chỉ cần tuyến đường sắt Thiên Hữu để vận chuyển vật tư, mà lại muốn biến nó trở thành tuyến phong tỏa chặn lại sự tiến công của quân đội Mã Toa, toa xe lửa có thể di động này, chính là điểm hỏa lực cơ động.
Sau khi hiểu được điểm này, thiếu tướng Mạc Nại cẩn thận quan sát toa xe lửa này, quả nhiên hiểu được chỗ quái dị của nó, nó có hai đầu xe, vì thế có thể đi về bất cứ phương hướng nào, hơn nữa, đầu hướng nam của xe lửa còn có một ít khói đen bốc lên, chắc là vừa mới từ phương bắc nam tiến đến đây, sau đó dừng lại ở chỗ này chờ đợi sự tấn công của quân đội Mã Toa.
Đồng thời, thiếu tướng Mạc Nại cũng đã nghĩ ra, khó trách suốt dọc đường từ phủ Lâm Thương đến nơi đây, mặc dù dọc đường đi không hề nhìn thấy bất kỳ ai, nhưng hắn luôn có một cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, nói vậy thì ra là có quân trinh sát của đội hải quân lục chiến Lam Vũ ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, bí mật báo cáo lại từng động tĩnh của mình, sau đó toa xe lửa này vừa vặn ngăn trở đường tiến của mình.
“Quân Lam Vũ giảo hoạt! Dương Túc Phong xảo quyệt!” thiếu tướng Mạc Nại thấp giọng mắng.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu