We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 805: Quân Tùy Tây Lộ (p1)
úc này, một gã binh sĩ đi vào lều lớn, trong tay cầm một thanh mạch đao kiểu cũ. Trên thực tế đây là một cây đao một mũi hai lưỡi.
Vương Hoài Văn tiếp nhận thanh đao nặng gần ba mươi cân, tiếp tục nói với mọi người:
- Cây đao của quân Tùy dài hơn ba thước so với cây đao này, lưỡi đao dài hơn hai thước, lại nhẹ nhàng linh hoạt, lưỡi dao màu bạc nhưng lại có cảm giác phi thường cứng rắn và sắc bén. Ta không thấy tận mắt nhưng ta cảm giác được muốn chế tạo một thanh đao tốt như quân Tùy cần loại chất liệu tốt và thợ rèn giỏi nhất, sợ rằng thợ rèn của chúng ta cũng không chế tạo được.
Lúc này, lại có một gã thân binh tiến đến, trong tay gã cũng cầm một thanh đao nhưng dài hơn, mảnh hơn thanh vừa rồi, giống hệt như những gì Vương Hoài Văn miêu tả. Rất nhiều tướng lĩnh giật mình kinh hô.
Con mắt Vương Hoài Văn trừng lớn, y chậm rãi tiếp nhận cây đao dài này, vung múa hai đao, hưng phấn nói với các tướng:
- Chính là nó, giống như đúc cây đao của quân Tùy, quả nhiên là đao tốt!
Y bỗng nhiên nghi hoặc, cây đao này từ đâu tới đây? Y có chút không giải thích được, hỏi Lý Thế Dân:
- Đây là vật điện hạ thu được từ quân Tùy sao?
Lý Thế Dân tiếp nhận phách nhận, lắc đầu nói:
- Kỳ thực cây đao này là Quân khí giám của chúng ta mới chế tạo ra.
Trong lều lớn một mảnh kinh hô, thợ rèn của bọn họ không ngờ cũng có thể chế tạo loại đao này. Vương Hoài Văn phi thường hưng phấn nói:
- Điện hạ, như vậy chúng ta có thể thành lập một đội quân mạnh như trọng giáp bộ binh của quân Tùy sao?
Lý Thế Dân cười khổ một chút, thở dài nói:
- Ta cũng mong muốn như vậy nhưng đây không phải hiện thực. Cây đao này chính xác mà nói cũng không phải đao chém, mà là mạch đao, vô luận là tài liệu chế tạo hay kĩ thuật rèn đều có yêu cầu cực cao. Hơn một năm trước chúng ta đã lưu ý đến trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy, nên ta đã tập trung những người ưu tú nhất trong Quân khí giám tại Trường An.
Nói đến đây, Lý Thế Dân có điểm nhụt chí, gã thở dài lại nói:
- Đáng tiếc chúng ta không có đao nào ra hồn, cũng không có kỹ thuật rèn. Triều Tùy bảo mật cực nghiêm đối với chuyện này, Đường Phong hao hết sức chín trâu hai hổ cũng không thu hoạch được gì. Những tình báo đến với chúng ta đều giống như tình báo của tướng quân, chỉ biết nó dài hơn, lại cực kỳ sắc bén và cứng rắn, còn những cái khác hoàn toàn không biết, cho nên hơn một năm qua, cuối cùng chúng ta cũng chỉ chế tạo được một thanh mạch đao. Còn trọng giáp của bọn họ chúng ta cũng đã tìm hiểu nhưng vấn đề này chúng ta không có nhiều thời gian và những thợ rèn ưu tú như vậy, cho nên muốn có một đội trọng giáp mạch đao ba nghìn người, chí ít cũng mất tới hai năm, hao hết tài lực của Đại Đường, lúc đó mới có thể thành công.
Lời nói của Tần vương khiến mọi người trong lòng có chút nặng nề, Uất Trì Cung không khỏi hiếu kỳ, hỏi:
- Điện hạ, trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy lẽ nào không địch nổi, không có biện pháp nào khắc chế sao?
- Không! Trọng giáp mạch đao quân của quân Tùy cũng có thiên địch. Lúc đánh đại doanh của Đậu Kiến Đức, Đậu Kiến Đức đã sử dụng sàng nỏ, nghe nói bắn chết mấy trăm tên trọng giáp mạch đao quân, có lẽ có điểm khoa trương nhưng thiết tiễn của sàng nỏ xác thực có thể bắn xuyên áo giáp hạng nặng của binh sĩ trọng giáp mạch đao. Đây là biện pháp ta tìm được để đối phó với trọng giáp bộ binh.
Nói đến đây, Lý Thế Dân mỉm cười:
- Kỳ thực biện pháp còn có rất nhiều, tỷ như chúng ta đào một hố to, để cho bọn họ ngã xuống, sau đó dùng dầu hỏa thiêu cháy bọn chúng thì bọn chúng chỉ có thể chết hết. Vạn vật trên thế gian đều có thiên địch, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, không có gì là thiên hạ vô địch. Quân Tùy không có khả năng chỉ dựa vào một đội trọng giáp bộ binh là có thể quét ngang thiên hạ. Chỉ cần chúng ta có sự cảnh giác, thì thương vong có thể áp xuống mức nhỏ nhất.
Bầu không khí trong lều quân sôi trào hẳn lên. Lúc này, một gã binh sĩ chạy vào bẩm báo:
- Khởi bẩm điện hạ, quận Hoằng Nông gửi tình báo khẩn cấp!
Lý Thế Dân tiếp nhận tình báo nhìn một lần, sắc mặt trở nên ngưng trọng:
- Từ Thế Tích suất quân giết vào quận Hoằng Nông, muốn chặt đứt đường lui của chúng ta.
Lý Thế Dân thở dài, chuyện tới nước này, gã cũng không thể không rút quân. Gã lập tức ra lệnh:
- Truyền mệnh lệnh của ta, đại quân rút lui đến quận Hoằng Nông...
Vì đại quân của Dương Nguyên Khánh đã qua sông nên quân Đường ý thức được bọn họ không có cách nào chiếm thành Lạc Dương. Để không bị quân Tùy chặn đường lui, Lý Thế Dân bị ép buộc phải hạ lệnh bảy vạn đại quân của quân Đường rút lui đến quận Hoằng Nông, chuyển chiến trường đến quận Hoằng Nông. Quân Đường rút lui khỏi Lạc Dương, cũng không có nghĩa là bọn họ buông tha Trung Nguyên. Quận Hoằng Nông là điểm quan trọng của quân Đường nên bọn họ phải cố gắng bảo vệ. Một hồi đại chiến giữa Dương Nguyên Khánh và Lý Thế Dân lại mở màn....
Từ sau khi Dương Nguyên Khánh túc chỉnh quân kỷ với quy mô lớn ở quận Hà Dương, Từ Thế Tích còn chưa cười qua một lần. Đây là sỉ nhục lớn nhất từ lúc y cầm quân tới nay. Đương nhiên, lần sỉ nhục này không phải là do Dương Nguyên Khánh, mà là vì y quá khoan dung với các tướng sĩ, mới gây nên cơ sự như vậy.
Không ngờ quân đội mà Từ Thế Tích thống trị, lại xuất hiện hai phái Đậu Tử Cương và Hồ Cao Kê. Đây là hai phái lớn nhất trong quân của y. Quan trọng hơn, y đối với cái này lại không biết cái gì cả. Khiến cho y rất thống hận mình vô năng.
Trên thực tế, cứ chỗ đông người là có sự phân chia bang phái. Từ xưa đến nay, bất kỳ một đội quân nào đều có phe phái, đều có việc tranh đoạt lợi ích. Cho dù không có phái Đậu Tử Cương và phái Hồ Cao Kê, thì cũng có các phái lấy tên khác, chẳng hạn như phái Hà Đông và phái Hà Bắc.
Trong các bang phái, đều có quy củ của riêng mình. Một khi bang quy và quân kỷ phát sinh xung đột, thì tất nhiên sẽ xuất hiện sự bao che. Nói chung, chỉ cần không phá hại quân kỷ, chủ tướng trong quân cũng mắt nhắm mắt mở, không quan tâm đến.
Loại trường hợp này trong quân đội thường thấy, tòng quân gần được hai mươi năm Dương Nguyên Khánh làm sao không biết? Kỳ thực, hắn chỉ mượn đề tài này để nói chuyện của mình, nhằm củng cố lại quân kỷ, giảm bớt tính kiêu căng của binh sĩ.
Từ Thế Tích ít nhiều cũng minh bạch điều này. Chỉ là y lại không biết trong quân tồn tại những bang phái này. Hơn nữa, y là một người tích cực, theo đuổi sự hoàn mỹ. Lần này, Dương Nguyên Khánh xử phạt nghiêm khắc, làm y cảm thấy cực kỳ sỉ nhục cùng tự trách.
Nhưng Dương Nguyên Khánh cũng không trách y. Mà vẫn như cũ bổ nhiệm y làm chủ tướng quân Tây Lộ. Điều này khiến trong lòng Từ Thế Tích cực kỳ cảm động.
Lần này xuất binh đi quận Hoằng Nông, Dương Nguyên Khánh tương tự cho Từ Thế Tích quyền lực tự quyết định cuộc chiến. Từ Thế Tích sớm đã tích đủ một bụng tức giận. Y muốn dùng chiến dịch này để trở mình một cách triệt để, cọ rửa sỉ nhục trên người.
Một đội quân Tùy gồm hai mươi nghìn người đang hành quân trên đồi núi phía bắc quận Hoằng Nông. Xa xa là một khu rừng rậm rạp cùng đồi núi trập trùng, rộng lớn vô bờ. Một tòa thôn trang phân bố sát ở biên giới đồi núi cùng bình nguyên. Vùng này không gặp quá nhiều chiến sự, nên nhân khẩu còn tương đối đông đúc.
Lúa mạch đã thu hoạch hết, trên đồng ruộng giờ tràn ngập màu xanh của mạ non. Thỉnh thoảng có thể thấy những người nông dân đang bận rộng canh tác. Bọn họ ở xa xa ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn đội quân đi nhanh về hướng tây. Trong mắt bọn họ tràn ngập sự ưu tư. Lẽ nào chiến tranh ở Lạc Dương sắp lan sang tới tận quận Hoằng Nông rồi sao?
Quân đội đã đi qua huyện Hoằng Nông, tiếp tục tiến tới huyện Trường Uyên cách đây hơn ba mươi dặm. Huyện Trường Uyên là nơi chứa lương thảo hậu cần cực kỳ trọng yếu của quân Đường. Ở đây trữ hàng phần lớn là lương thảo cùng vật tư quân dụng.
Lúc này, phó tướng Cao Tử Khai cưỡi ngựa chạy vội tới, đi song song với Từ Thế Tích. Y lo lắng hỏi:
- Từ tướng quân, tổng quản bảo chúng ta trấn giữ Hàm Cốc quan, ngăn trở viện quân của Đồng Quan. Hiện tại chúng ta lại rời khỏi Hàm Cốc quan, vòng sang huyện Trường Uyên. Nhỡ đâu có viện quân của Đông Quan từ hướng đông tiến tới, chả phải chúng ta phạm vào tội làm loạn quân lệnh sao?
Từ Thế Tích đã tính trước, thản nhiên nói:
- Tổng quản lệnh chúng ta phòng thủ Hàm Cốc quan, kỳ thực cũng không phải để phòng ngự viện quân của Đồng Quan. Mà điều tổng quản muốn là tạo thế, bức quân đội của Lý Thế Dân lùi về phía tây. Chỉ cần quân đội của Lý Thế Dân lùi, như vậy áp lực tới Lý Tĩnh ở Huỳnh Dương cũng giảm bớt. Không còn phải lo nghĩ phía sau, ông ta có thể thong dong xuống phía nam tác chiến cùng quân của Lý Hiếu Cung. Trên thực tế, nhiệm vụ của chúng ta là muốn hấp dẫn quân đội của Lý Thế Dân đến quận Hoằng Nông. Không để cho bọn hắn đến quận Tương Thành ở phía nam.
Ở giữa Quận Hoằng Nông và quận Toánh Xuyên là quận Tương Thành. Quận Tương Thành nằm ở phía nam Lạc Dương. Nếu như quân đội của Lý Thế Dân lùi về quận Tương Thành ở phía nam, thì có khả năng giúp đỡ quân của Lý Hiếu Cung, từ đó tạo thành tình huống một cộng một bằng hai.
Ngược lại, nếu như hấp dẫn được Lý Thế Dân tới quận Hoằng Nông, như vậy sẽ khiến Lý Thế Dân và Lý Hiếu Cung mất đi liên hệ. Bọn họ đành phải tự tác chiến, rất có lợi cho quân Tùy.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng