Within you, I lose myself. Without you,

I find myself wanting to be lost again.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 799: Thi Triển Tiểu Kế (p1)
hưng đồng minh mang tính lễ tiết này cũng rất cần thiết, ít nhất hai bên cũng kết thúc được tình trạng đối địch, rất nhiều chuyện mọi người có thể ngồi xuống để bàn bạc. Hai bên từ chỗ cương quyết đối kháng trở thành đối kháng mềm dẻo hơn, bất luận là đối với Tùy hay Ngụy đều có lợi. Nhiều lúc ngồi xuống bàn bạc cũng có thể giải quyết được vấn đề. Chiến tranh dù sao cũng chỉ là một loại ngoại giao kéo dài.
Ví như quân Tùy chiếm lĩnh quận Đông, nếu như không có loại thỏa thuận đồng minh này, hai bên thế nào cũng sẽ bùng phát một trận chiến, nhưng vì có thỏa thuận đồng minh này nên Dương Nguyên Khánh có thể nể mặt Lý Mật, mượn cớ, ví dụ như cứu tế nạn dân, phòng ngự Đậu Kiến Đức vv…Thực chất vẫn là quân Tùy chiếm lĩnh quận Đông, nhưng Lý Mật cũng có thể ăn nói được với các tướng sĩ, đây là một loại giao kết ngầm.
Cũng giống như giữa Đường và Ngụy cũng ký kết thỏa thuận đồng minh, vì vậy quân Đường có thể mượn cớ là để đối phó quân Tùy mà trắng trợn xuất binh tới quận Dĩnh Xuyên. Mục đích chính của chúng là muốn chiếm lĩnh Trung Nguyên.
Dương Nguyên Khánh xem kỹ lại một lần nữa những điều khoản này, trong đó điều khoản cuối cùng là quân Tùy không được hỗ trợ Giang Đô Trần Lăng. Điều khoản này vừa có phần hài hước, vừa có phần tự lừa dối, nó giống như là ám thị quân Ngụy muốn đoạt lấy Giang Đô. Không biết trong thỏa thuận giữa Lý Mật và Lý Uyên có điều khoản này hay không?
Lúc này, bên ngoài lều có tiếng binh lính bẩm báo:
- Khởi bẩm Tổng quản, trinh sát tuần tra ở bờ sông phát hiện một con thuyền, người trên thuyền tự xưng là sứ giả Vương Thế Sung, đến để cầu kiến Tổng quản, hiện đang chờ ở ngoài đại doanh.
Dương Nguyên Khánh nhíu mày, hỏi lại:
- Sứ giả tên gì?
- Hình như là Vương Nhân Tắc.
Thì ra là ông ta, Dương Nguyên Khánh ngầm bật cười, nói:
- Đưa ông ta đến gặp ta.
Vương Nhân Tắc đây đã là lần thứ tư đến gặp Dương Nguyên Khánh. Nhưng tram trạng của ông ta cũng lo lắng như lần đầu, ông ta không biết liệu có thể cứu vớt được Trịnh quốc hay không. Vương Nhân Tắc theo binh sĩ bước vào doanh trại, đứng đợi trước lều phụ. Trong chốc lát, một binh sĩ bước ra nói:
- Chủ công nhà ta mời ngài vào trong.
Vương Nhân Tắc nước da ngăm đen, thân thể cường tráng, nhưng ông ta lại mặc một chiếc áo nho màu trắng, đầu đội khăn bằng, rõ ràng là có gì đó dở ông dở thằng. Ông ta chỉnh đốn lại quần áo, nhanh chóng bước vào trong lều. Trong lều, Dương Nguyên Khánh đang ngồi trước bàn án để phê duyệt tấu chương, Ông ta vội vàng tiến lên trước, khom người nói:
- Vương Nhân Tắc tham kiến Sở Vương điện hạ.
Mặc dù Vương Nhân Tắc được phong làm Đường Vương, nhưng chữ Vương vủa ông ta và Sở Vương của Dương Nguyên Khánh là không thể đánh đồng. Ngay cả bản thân ông ta cũng không dám thừa nhận vương tước của bản thân mình. Dương Nguyên Khánh đương nhiên cũng không thừa nhận vương tước của ông ta, càng không thừa nhận vùng đất của Vương Thế Sung.
- Vương tướng quân, đã lâu không gặp, mời ngồi.
Dương Nguyên Khánh khách khí mời Vương Nhân tắc ngồi xuống, lại sai thân binh mời trà. Lúc này mới thân thiết hỏi:
- Không biết bây giờ tình hình chiến sự Lạc Dương thế nào rồi?
Vương Nhân Tắc thở dài đáp:
- Quân Trịnh hai trận hai lần thất bại, tổn thất hơn hai mươi ngàn người.
- Đó là vì sao?
Dương Nguyên Khánh có chút không hiểu:
- Theo như ta biết, quân đội của các ngươi một phần là các tinh binh do sư phụ ta huấn luyện ra, một bộ phận khác là đội quân hùng mạnh của Giang Hoài, sức chiến đấu rất mạnh, vì sao cả hai trận đều thất bại?
Vương Nhân Tắc cười đau khổ đáp:
- Chuyện này quả thực một lời không thể nói hết được. Không giấu Sở Vương điện hạ, nguyên nhân là do tôn thất can thiệp quá nhiều vào quân đội.
- À
Nét mặt Dương Nguyên Khánh như bừng tỉnh ngộ:
- Thì ra là vậy, xem ra việc dùng người của Trịnh Vương có vấn đề rồi.
Cùng với việc nói chuyện với Dương Nguyên Khánh tăng nhanh, những căng thẳng trong lòng Vương Nhân Tắc cũng dần dần lắng dịu lại. Ông ta tuy là võ tướng, nhưng ông ta cũng giảo hoạt, nhạy bèn như Vương Thế Sung. Từ trong giọng nói và thái độ của Dương Nguyên Khánh, ông ta đã nhận thấy có chút hy vọng.
Thực ra lúc ông ta ở sông Độ Hoàng, ở bên bờ bắc nhìn thấy chiếc thuyền lớn che phủ cả bầu trời thì ông ta đã biết quân Tùy chắc chắn sẽ xuất binh, chắc chắn sẽ không để quân Đường chiếm lĩnh Lạc Dương. Còn việc quân Tùy lúc nào xuất binh, đây chính là mấu chốt của cuộc chiến, đây cũng là yêu cầu của Vương Nhân Tắc đi sứ triều Tùy.
Nghĩ đến đây, Vuơng Nhân tắc hết sức chân thành nói:
- Sở Vương điện hạ, Trịnh quốc luôn bắt chước làm theo triều Tùy, luôn theo đại Tùy, trung thành và tận tâm. Hiện giờ quân Đường đột kích ồ ạt, Lạc Dương nguy cấp, khẩn cầu điện hạ xem xét trước giờ chúng thần luôn tận tâm với triều Tùy mà cứu vớt Lạc Dương. Nếu không, chúng thần bị ép phải đầu hàng quân Đường thì sẽ khiến Lạc Dương trở thành đại họa trong lòng Đại Tùy.
Trong lời khẩn cầu của Vương Nhân tắc rõ ràng có ý uy hiếp. Nếu như Triều Tùy không chịu cứu trợ Lạc Dương thì bọn chúng sẽ đầu hàng triều Đường, khiến cho Lạc Dương trở thành đại họa trong lòng đại Tùy. Mặt Dương Nguyên Khánh biến sắc, giận dữ nói:
- Ngươi đang uy hiếp ta sao?
Vương Nhân tắc thực ra chỉ là nghĩ sao nói vậy, nói xong ông ta cũng hối hận, hắn lập tức quỳ gối, khấu đầu đáp:
- Vương nô tuyệt đối không dám có ý uy hiếp điện hạ. Thực sự tình hình Lạc Dương rất nguy cấp, chúng thần trông chờ quân Tùy như trẻ con mong cha mẹ. Nếu như điện hạ vẫn không cứu giúp thì Lạc Dương cũng hết. Khẩn cầu điện hạ xuất binh.
Vương Nhân Tắc đau khổ cầu xin, lệ nhòa trên mặt. Nét mặt Dương Nguyên Khánh cũng dần dần dịu lại, lúc này mới nói:
- Cũng không phải ta không chịu cứu Trịnh Vương, thực sự triều đình phản đối rất dữ dội. Đại thần triều đình đều nói, từ xưa thiên hạ chỉ có một vua, trước giờ chưa từng có chuyện một vị vua đi cứu giúp một vị vua khác. Đây là chỗ khó của ta. Chỉ cần Trịnh Vương có thể thay ta giải quyết vấn đề khó khắn này, ta lập tức xuất binh.
Đây chính là điều kiện mà Dương Nguyên Khánh đưa ra, yêu cầu Vương Thế Xung từ bỏ đế hiệu, khôi phục Trịnh Vương. Vương Nhân Tắc trong lòng thở dài. Điều kiện này của Dương Nguyên Khánh thực sự không dễ dàng gì.
Ông ta còn định nói điều gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Dương Nguyên Khánh với vẻ quyết đoán không thể thương lượng được thì hy vọng cuối cùng trong lòng ông ta cũng tan biến. Bất đắc dĩ, ông ta đành phải đồng ý nói:
- Thần lập tức trở về Lạc Dương, khuyên giải chủ công từ bỏ đế hiệu, xưng thần với đại Tùy. Chỉ mong điện hạ có thể giữ lời, nhanh chóng xuất binh.
Dương Nguyên Khánh thản nhiên nói:
- Quả đúng hư vậy, ta tuyệt đối không nuốt lời.
...
Vương Thế Sung nhận được tình báo chính xác, Tần vuơng Lý Thế Dân lúc này đang ở trong đại doanh của cung bàng Thanh Thành dưới núi Bắc Mang. Thành lũy của quân Đường còn chưa xây dựng xong, trong doanh trại chỉ có hai vạn quân, thật là cơ hội ngàn năm mới có.
Vương Thế Sung cuối cùng không thể cưỡng lại sự mê hoặc này, tự mình dẫn theo năm vạn đại quân, dốc toàn lực. Bọn họ vượt qua cốc thủy, tiến sát đại doanh cung Thanh Thành, phát động tấn công mạnh mẽ vào đại doanh quân Đường.
Lúc này lửa trại của núi Bắc Mang được đốt lên, cầu viện lực lượng quân Đường ở cách mười dặm. Cùng lúc đó, Lý Thế Dân ở trong đại doanh sắp xếp năm ngàn quân mang cung nỏ, lại điều một vạn huyền giáp khinh binh áp sát dưới núi Bắc Mang, ngoài ra còn phái Uất Trì Cung dẫn năm ngàn kỵ binh vượt qua cốc thủy, tập kích phía sau quân của Vương Thế Sung.
Cuộc đại chiến diễn ra trong suốt một canh giờ. Đại quân của Vương Thế Sung điên cuồng tiến công đại doanh quân Đường, gặp phải sự chống trả ngoan cường của đội quân mang cung nỏ, và sự tấn công không ngừng từ hai bên của kỵ binh quân Đường, xác chết la liệt khắp nơi. Nhưng Vương Thế Sung dường như quyết tâm, bất luận thương vong thẩm hại, gã nhất định phải chiếm được đại doanh quân Đường. Gã đã nhìn thấy Lý Thế Dân trong quân doanh.
Quân Trịnh sau khi phải trả giá bằng cái chết của mấy ngàn người thì cuối cùng cũng mở ra được một cái lỗ nhỏ, xông vào bên trong đại doanh quân Đường. Đúng lúc này một vạn kỵ binh do tướng Đường Địch Trưỏng Tôn và tướng Đường Hầu Quân Tập bất thình lình giết tới, lao vùn vụt, ngựa phi bụi mù. Bọn họ đao kiếm tấn công, giáo mác đâm mãnh liệt, cùng với đội quân tinh nhuệ Giang Hoài của Vương Thế Sung triển khai chiến đấu ác liệt bên ngoài đại doanh.
Lần này quân Giang Hoài dưới sự dẫn đầu của Vương Thế Sung hoàn toàn không bị hỗn loạn như hai lần trước. Bọn họ tiến, lùi đều rất có quy tắc, chiến đấu dũng mãnh, tiến công sắc bén. Quân Trịnh tiên phong đánh tan năm ngàn kỵ binh của Hầu Quân Tập, khiến cho Uất Trì Cung phải từ bỏ tấn công hậu quân, dẫn theo năm ngàn kỵ binh tới tiếp nhận bại quân của Hầu Quân Tập
Thương vong của hai bên không ngừng gia tăng, do đó quân số chênh lệch, Đội quân của Lý Thế Dân không trụ được, bị đánh tan. Phía sau Lý Thế Dân chỉ có mười mấy kỵ binh và đại tướng Khâu Hành Cung theo cùng.
Hơn một trăm kỵ binh của Vương Thế Sung truy đuổi gắt gao. Thân binh bên cạnh Lý Thế Dân càng đánh cáng ít, chỉ còn lại một mình Khâu Hành Cung. Lúc này, một lọat mũi tên bắn tới, ngựa của Lý Thế Dân trúng tên ngã lăn ra đất. Khâu Hành Cung xuống ngựa quỳ bắn, bắn chết hơn mười người. Mũi tên bắn liên tục, lúc này, truy binh mới kinh hoàng rút lui.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng