Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 725: Ảo Cảnh (hạ) [2/2]
M
ột ngày, tại một ngôi mộ hoang tàn vắng vẻ, một thiếu niên dáng người to lớn, tay cầm một phong thư, trong mắt dâng lên từng trận phẫn nộ và đắng chát.
"Mẹ, vì sao người không cho ta nói với cha, mẹ đã bệnh nặng đến như thế mà còn bảo con lần nào cũng hồi âm rằng hai mẹ con ta vẫn mạnh khỏe, vì sao? Cha bỏ gia đình đã hơn tám chín năm đã từng một lần trở về thăm chúng ta, bây giờ mẹ bỏ đi rồi, cha vẫn còn chưa biết.
Năm nay cha lại thi trượt rồi, con thật không biết còn phải đợi bao lâu, tiến sĩ khoa cử trọng yếu như vậy sao, thậm chí trọng yếu đến mức bao năm như vậy cũng không trở về thăm thê tử với hài tử? Đến cùng cha còn muốn chấp mê bất ngộ tới khi nào!"
Vừa dứt lời, hai hàng nước mắt nóng hổi trào ra, nắm tay đấm mạnh xuống hòn đá ở gần tấm bia mộ.
"Ầm" một tiếng, trên tảng đá lớn xuất hiện một vết rạn, mà trên mu bàn tay gã thiếu niên tức thì dính đầy máu tươi.
Cùng lúc đó, trong thư viện ở thị trấn, Liễu Minh một thân áo bào trắng, mặt đầy râu ria còn đang tụng niệm không kể ngày đêm.
Chín năm qua, hắn đã quên mất khái niệm thời gian, dường như chỉ cần đọc sách sẽ không cảm thấy mệt mỏi chán chường, hàng ngày cứ đi dạo lại đọc sách.
Rút cuộc, đến năm thứ mười.
"Liễu huynh đệ, ngươi rút cuộc đậu tiến sĩ rồi, đạt được danh hiệu Thám Hoa."
"Trúng, trúng, rút cuộc trúng!" Hai tay Liễu Minh run rẩy cầm một tờ công văn, phía trên có hai chữ "Thám Hoa" thật to, phía dưới ghi tên tuổi, và ấn hình ngọc tỉ màu đỏ vuông vức chằn chặn.
Khẽ vuốt hàng mai lấm tấm tóc trắng, vuốt ve chỉnh trang chút dung nhan, hai hàng lệ đục không kiềm được tràn ra, tay chỉ lên trời cười ha hả.
Mấy ngày này, Liễu gia thôn tựa hồ đặc biệt náo nhiệt.
Con đường duy nhất đi qua thôn có một hàng người từ từ đi tới.
Người cầm đầu cưỡi trên lưng ngựa, một thân áo bào hồng đầu đội mũ quan cao, không cần nhiều lời đương nhiên là Thám Hoa năm nay, là Liễu Minh đó.
Đoàn người sau lưng, ai cũng mặc áo bào hồng, khua chiêng gõ trống rất tưng bừng.
"Liễu Thám Hoa, phía trước chính là Liễu gia thôn rồi." Mã phu dắt ngựa chỉ lên tấm biển nói với Liễu Minh.
Liễu Minh nhíu mắt lại nhìn rồi thả người từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
"Ta muốn tự đi vào. Không ngờ một lần ra đi là những mười năm ròng, không biết Liên Hi và Phong nhi hiện giờ thế nào." Liễu Minh thốt lên, kềm chế hưng phấn trong lòng đi tới cửa thôn.
Nhìn cái biển cũ kỹ tàn tạ ở cửa thôn, Liễu Minh bước nhanh về nhà mình.
Trong thôn dường như vắng lặng hơn mười năm trước, tất cả đều đang háo hức chờ đợi ở cửa thôn, chỉ có vài lão nhân lớn tuổi ngồi ở cửa nhà mình loay hoay thu dọn chút lương thực trên mặt đất.
"Ngươi là, lão tam Liễu gia, ngươi đã trở về!"
Một bà già tóc bạc phơ đã quá sáu mươi nhìn Liễu Minh vài lần, dường như nhận ra Liễu Minh thốt lên có chút kích động, nhưng sau đó lại quay đi tựa hồ là nghĩ tới chuyện gì.
"Ngũ thẩm, mắt bà vẫn tốt đấy, là ta đã trở về, ta đã tiến sĩ Thám Hoa rồi. Ngũ thẩm sao thế, Liên Hi có khỏe không, Phong nhi đâu?" Liễu Minh nhìn thần sắc bà già, một cảm giác dâng lên trong lòng, vội vàng hỏi.
Lão phu nhân không nói chỉ cả mà chỉ khe khẽ lắc đầu, khẽ thở dài một tiếng.
Liễu Minh thấy thế, trong nội tâm đập nhộn, lập tức chạy vội về nhà không quay đầu lại.
Giống hệt như mười năm trước, ngang qua một ngọn tiểu sơn trong thôn, tại vùng đất trũng có một gian nhà gỗ nhỏ được dựng bằng các khúc gỗ tròn vừa to vừa thô.
Liễu Minh vận sức đẩy cánh cửa khép hờ thì thấy trong nhà rỗng tuếch.
Một căn phòng cũ nát đầy bụi bặm, dường như lâu lắm rồi không có người ở.
Trên bàn và dưới đất vương vãi mấy cái chậu gỗ trơ khấc, hiển nhiên là dùng để hứng nước dột khi trời mưa.
"Phong nhi, cha đã trở về." Liễu Minh thấy vậy, lớn tiếng kêu to.