There are very few people who are not ashamed of having been in love when they no longer love each other.

Francois

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 349: Hương Tuyết Hải (thượng)
ây là lần đầu tiên Dương Túc Phong được nhìn kỹ gương mặt U Nhược Tử La thật gần.
Gương mặt U Nhược Tử La hình trái xoan thanh tú, cằm chẻ, mũi cao, thể hiện một tính cách kiên cường, bất khuất. Nàng có mái tóc đen nhánh và mềm mại, óng mượt như tơ thật khiến cho người ta phải hâm mộ, lông mày cong cong như lá liễu, thoạt nhìn có điểm giống như hai vầng trăng lưỡi liềm cong vút, hai bên vút cong lên y chang hai con bướm nhỏ đang chấp chới muốn bay lên, phía dươi cặp lông mày là đôi mắt xanh biếc, long lanh, hai con ngươi đang nhẹ nhàng chuyển động rướn lên nhìn Dương Túc Phong, nhưng Dương Túc Phong không cách nào hiểu được điều ẩn chứa trong ánh mắt của nàng, có lẽ rất nhiều hàm ý, mà trong lúc nhất thời hắn không hiểu hết được.
Bởi vì bị trọng thương, nên đôi môi của U Nhược Tử La trắng bệch khác thường, đôi môi hơi mỏng nhẹ nhàng rung động, nhưng lại không phát ra được bất cứ âm thanh gì, chứng tỏ đau đớn đến độ không thể thốt nên lời. Cả người nàng vận bạch y trắng toát, thuần khiết không tì vết như quan thế âm chuyển thế, nhưng lúc này đây bộ y phục trắng tinh đã bị nhuốm máu từ miệng của nàng phun ra, thấm vào sợi vải loang lổ như những cánh hoa đào đỏ thắm thêu trên nền vải trắng. Nàng nằm ở trong lòng Dương Túc Phong, mơ mơ hồ hồ muốn đem thân mình dựa sát vào người của hắn, tìm hơi ấm trên người hắn, làm cho Dương Túc Phong lần nữa có thể cảm nhận được bộ ngực đầy đặn của nàng.
Dương Túc Phong kêu Phất Lôi Đát thất thanh. Rồi lại nhẹ nhàng gọi tên U Nhược Tử La, Thập Tứ công chúa cũng sợ hãi, vội vàng chạy lại phụ một tay, nàng lấy khăn tay cẩn thận lau sạch máu bên khóe miệng của U Nhược Tử La, nhưng máu tươi vẫn tuôn ra ồng ộc. Lúc Dương Túc Phong lấy tay vuốt trán U Nhược Tử La mới phát hiện nhiệt độ cơ thể nàng đang từ từ hạ thấp, tính mạng đang ở tình trạng nguy kịch, sự sống đang từ từ cạn kiệt. Dương Túc Phong lòng như lửa đốt, tuy đau khổ nhưng không thể làm gì khác hơn là chỉ biết nắm chặt tay nàng. Song, bàn tay U Nhược Tử La đang từ từ lạnh ngắt.
Đột nhiên đúng lúc này, U Nhược Tử La co giật kịch liệt, máu trong miệng phun ra càng nhiều. Thập Tứ công chúa sợ đến phát khóc, nắm chặt chiếc khăn tay nhuốm đầy máu, không biết làm sao. Tự nhiên U Nhược Tử La hết co giật rồi từ từ tỉnh lại, mắt nàng từ từ chuyển động, nhìn tới nhìn lui, nhìn Dương Túc Phong một tí, rồi lại nhìn sang Thập Tứ công chúa một tí, vài giây sau, U Nhược Tử La cố gắng từ từ vươn ngón tay dính đầy máu nhẹ nhàng để vuốt ve khuôn mặt Thập Tứ công chúa, sau đó vô lực rơi thõng xuống, để lại một vết máu, Thập Tứ công chúa càng khóc lên thảm thiết. U Nhược Tử La cố gắng dùng sức lực còn lại, hơi thở mong manh nói:“Tiểu muội muội, đừng khóc, ta sẽ không chết đâu.”
Thập Tứ công chúa nghẹn ngào nói:“Nhưng mà, nhưng mà......”
Nước mắt không kiềm được cứ thế chảy xuống lã chã.
Dương Túc Phong nhẹ nhàng nói:“Nàng hãy kiên cường lên, thầy thuốc sắp tới rồi.”
U Nhược Tử La quay đầu đi, chăm chú nhìn khuôn mặt Dương Túc Phong, dường như cũng muốn vươn tay sờ sờ mặt của hắn, nhưng nàng không cón một chút sức lực nào, tay nàng chầm chậm từ trên người buông thõng xuống. Ánh mắt cũng từ từ lờ mờ, đôi môi nhẹ nhàng giật giật, thều thào nói không ra hơi:“Đây là báo ứng...... Ta hại ngươi...... giờ lại cứu ngươi...... Chúng ta huề nhau...... Dương Túc Phong...... Cứu ta......”
Sau đó, mặc cho Dương Túc Phong cùng Thập Tứ công chúa có gọi như thế nào, U Nhược Tử La cũng không có phản ứng gì, thân thể cũng từ từ lạnh ngắt.
Phất Lôi Đát cuối cùng cũng đến, Dương Túc Phong tức giận bắt đứng lại mắng cho một trận, nhưng nàng không thèm để ý tới lời trách mắng gào thét của Dương Túc Phong, chỉ lạnh lùng bước tới kiểm tra U Nhược Tử La, bắt mạch một lúc, sau đó nhấn nhấn lồng ngực, rồi cúi xuống phía trên lồng ngực của U Nhược Tử La nghe nhịp tim, sau đó ngẩng đầu lên, liếc mắt vẻ khinh thường sự cuống cuồng của Dương Túc Phong, thản nhiên nói:“Không chết được.”
Dương Túc Phong bán tín bán nghi sờ sờ bắt mạch U Nhược Tử La, quả nhiên thấy được mạch còn đập yếu ớt rung rung, lúc này mới hơi yên tâm, nhưng thấy sắc mặt U Nhược Tử La còn trắng bệch, đôi môi còn tái nhợt, lại cầm lòng không đặng, không khỏi thấy tê tái xót xa.
Hai mắt Thập Tứ công chúa còn đang đỏ hoe, vừa mừng vừa sợ vừa lo lắng nói:“Thật sao?”
Phất Lôi Đát ngạo nghễ nói:“Ta nói không chết là nàng sẽ không chết được, trừ phi ngươi đâm nàng hai đao!”
Thập Tứ công chúa mới nhè nhẹ vỗ vỗ lồng ngực của mình, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tiểu cô nương Na Tháp Lỵ biết được tin tức sư phụ mình bị thương nên vội vàng chạy tới, trên đường té ngã nhiều lần, mặt mũi bầm dập, cuối cùng lảo đảo chạy tới, ôm lấy người U Nhược Tử La khóc lóc như mưa như gió, người muốn tan ra thành lệ, nhưng bị Phất Lôi Đát không chút khách khí ngăn lại, nói tiếng khóc của nàng sẽ làm ảnh hưởng tới người bệnh, Na Tháp Lỵ không chịu buông tay, Phất Lôi Đát liếc mắt nhìn Đan Nhã Huyến ra hiệu, Đan Nhã Huyến bèn bước lên lôi Na Tháp Lỵ xềnh xệch ra ngoài.
Phất Lôi Đát không biết cho U Nhược Tử La uống thứ thuốc gì, sau đó cho người mang tới một bộ cáng đem U Nhược Tử La đến phòng bệnh tạm thời bên trong điện Tu La. Suốt đường đi, Dương Túc Phong không ngừng hỏi U Nhược Tử La thương thế ra sao, nhưng Phất Lôi Đát chẳng thèm trả lời, nhưng khi Thập Tứ công chúa hỏi có phần hơi kẻ cả bề trên, thì Phất Lôi Đát lại rất lễ phép trả lời từng câu một.
Căn cứ lời Phất Lôi Đát nói, thoạt nhìn U Nhược Tử La bị thương rất nghiêm trọng, nhưng không có bị trúng độc, cũng không có ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng, vân vân, chỉ bị trọng thương bởi chưởng của Ba Nhan Đóa Nhi, lực tác động vào người nên bị hộc máu, thổ ra toàn bộ máu tươi mà thôi. Mặc dù U Nhược Tử La tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng dù sao thương tích cũng nghiêm trọng, trong thời gian dài nàng phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nếu không khó có thể hồi phục, thậm chí có thể ảnh hưởng đến võ công của nàng.
Dương Túc Phong vội vàng hỏi:“Nàng có khi nào chết mất không a?”
Phất Lôi Đát trợn ngược mắt nói:“Ngươi muốn nàng chết lắm hả?”
Dương Túc Phong nhất thời nghẹn họng, không nói được lời nào.
Hắn tiếp xúc không nhiều với Phất Lôi Đát cho lắm, chỉ nghe bọn Tiết Tư Khỉ nói, lúc Phất Lôi Đát ở vương quốc Ương Già, tính cách cũng khác thường như vậy, nói câu trước câu sau đã chặn họng người ta như thế, ngờ đâu hôm nay chính mình cũng bị nàng làm cho cấm khẩu.
Thập Tứ công chúa nhỏ nhẹ mỉm cười nói:“Đại phu nói, chỉ cần chúng ta chăm sóc thật tốt thì sẽ không xảy ra chuyện gì, chàng có thể yên tâm.”
Lúc này Dương Túc Phong mới yên tâm một chút. Còn hoàn toàn yên lòng thì khó có thể.
Mặc dù hắn không biết gì về y học, nhưng nhìn thương tích của U Nhược Tử La lúc này hắn biết không được lạc quan cho lắm.
U Nhược Tử La nhanh chóng được để nằm trên giường, Dương Túc Phong thừa cơ hội thử bắt mạch U Nhược Tử La, quả nhiên phát hiện mạch còn đang đập, nhưng quá yếu ớt, kiên nhẫn lắng nghe lắm mới có thể cảm nhận được. Nhìn vẻ bề ngoài, U Nhược Tử La không khác gì xác chết, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt, một chỗ hồng hào cũng không có. Phất Lôi Đát dùng tiễn đao cắt phăng bộ y phục màu trắng bó sát trên người U Nhược Tử La, bộ ngực đầy đặn trắng ngần của nàng phơi bầy lồ lộ trước mắt mọi người trong phòng.
Để giữ sự yên tĩnh, Phất Lôi Đát đuổi bớt những người không phận sự đi ra ngoài, Na Tháp Lỵ khóc ti tỉ không thôi, có chết cũng không chịu rời đi. Cũng bị Y Địch Liễu Lâm Na vóc người cao to nhấc cổ lôi ra ngoài chẳng khác nào một con chim ưng cắp con gà con vậy. Trong phòng chỉ còn lại có Phất Lôi Đát, Đan Nhã Huyến và Dương Túc Phong, không ai thấy Dương Túc Phong ở lại là cản trở, dù sao Phất Lôi Đát cũng không đuổi hắn đi.
Nhìn thấy bộ ngực trần trắng mềm mại như tuyết của U Nhược Tử La, mơ hồ còn có thể nhìn thấy mấy sợi gân xanh ẩn hiện thấp thoáng. Bộ ngực căng mẩy, vừa to vừa tròn, sau khi được giải thoát khỏi lớp áo nhanh chóng vươn lên ngạo nghễ đứng thẳng, đầy khêu gợi. Làm cho Dương Túc Phong nội tâm nhất thời rung động nhộn nhạo, dục tính bản năng nổi lên chỉ muốn xoa nắn một phen cho thỏa. Song, đầu vú vốn hẳn là đỏ tươi, lúc này biến thành màu xám ngắt, hơn nữa bộ ngực đầy đặn không còn nhấp nhô theo nhịp thở nữa, thật sự chẳng khác gì người đã chết, lại làm cho Dương Túc Phong cảm giác được lo lắng, trong đầu vốn đang có một chút rung động, lúc này cũng tan biến không còn sót lại chút gì.
Mặc dù U Nhược Tử La cho mình ăn thứ thánh linh đan cổ quái. Khiến cho chính mình hiện tại cũng không biết mùi vị của bất kỳ cái gì, nhưng lại nghĩ đến U Nhược Tử La dù sao cũng thầm lặng ở sau lưng bảo vệ sự an toàn của mình trong suốt hai ba năm trời, dù nàng bảo vệ an toàn của mình, bất luận là xuất phát từ mục đích gì, thì cái ơn nghĩa này vẫn rất sâu nặng, hơn nữa lần này nàng xả thân cứu người, tựa hồ cũng không phải chỉ đơn giản xuất phát từ mục đích đạt ích lợi gì. Dương Túc Phong luôn cảm giác được, nếu như U Nhược Tử La chỉ là muốn lợi dụng mình, thì tựa hồ cũng không cần phải liều mạng như vậy. Ắt hẳn U Nhược Tử La phải có nỗi khổ tâm không thể nói ra thì mới hành xử như vậy, giờ đây nàng ta đang tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, hắn quả thực cầm lòng không đặng.
Phất Lôi Đát thay quần áo rộng rãi thay cho U Nhược Tử La, lấy dụng cụ hô hấp cùng hộ lý, U Nhược Tử La nằm trên giường, trong lúc nâng nàng dậy, Dương Túc Phong mới thấy dấu năm ngón tay của Ba Nhan Đóa Nhi in rõ ràng, bóng loáng trên sống lưng, dấu ngón tay có chút biến thành màu đen, có điều đang chậm rãi tiêu tán.
Phất Lôi Đát cau mày nói:“May là U Nhược Tử La tỷ tỷ nội công thâm hậu, bằng không một chưởng của Ba Nhan Đóa Nhi cũng đã trực tiếp lấy mạng của nàng.”
Dương Túc Phong trong lòng vẫn còn sợ hãi gật đầu.
U Nhược Tử La còn như thế, có thể tưởng tượng ra, lúc ấy một chưởng này nếu đánh vào trên người của mình, đại khái chính mình sẽ phải tứ phân ngũ liệt.
Dương Túc Phong tự nhủ với bản thân, Ba Nhan Đóa Nhi võ công lợi hại như thế, lần sau nhất định mình phải động thủ trước, động tác của hắn có mau mấy đi chăng nữa, chẳng lẽ nhanh được hơn tốc độ viên đạn hay sao?
Phất Lôi Đát còn muốn kiểm tra những bộ phận khác trên người U Nhược Tử La, Dương Túc Phong cảm thấy ngại ngùng nên lén lút đi ra ngoài. Lúc này mới phát hiện trên người của mình cũng có vết máu, đều là máu của U Nhược Tử La phun ra, khiến cho hắn cứ loang lổ như 101 con chó đốm. Hắn quay đầu lại, đi đến phòng ngủ của mình, tạm thời thay một bộ quần áo, sau đó trở lại đợi ngay trước cửa phòng bệnh.
Tại bên ngoài phòng bệnh, một đám nữ nhi đã ở đó, trừ Sương Nguyệt Hoa đang phụ trách ở bên ngoài, còn Thập Tứ công chúa dẫn đầu các nữ nhân đều ở tại đây, các nàng đang an ủi Na Tháp Lỵ lúc này đang khóc như mưa, trấn an cho nàng bình tĩnh lại, nhưng Na Tháp Lỵ vẫn không ngừng khóc lóc. Nhìn Dương Túc Phong đi ra, mới yên tâm được một chút, các nữ nhân khác hiển nhiên cũng hết sức lo lắng, sợ U Nhược Tử La lại gặp bất trắc gì.
Dương Túc Phong chỉ chỉ lên bầu trời hỏi:“Cảnh giới thế nào?”
Tiết Tư Khỉ thận trọng nói:“Chúng ta đã bố trí kỹ lưỡng, không sợ kỵ sĩ Long Ưng đánh lén nữa.”
Dương Túc Phong lúc này mới gật đầu.
Vốn chính mình đang chuẩn bị thành lập một đội quân khinh khí cầu để đi đánh lén người khác từ trên cao, nào ngờ khí cầu còn chưa hoàn thành, thì chính mình đã bị kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân đánh úp một trận từ trên không khiến cho trầy vi tróc vẩy. Mặc dù tổn thất không lớn, nhưng đã chết mười mấy người, coi như là đủ buồn bực lắm rồi. Từ sau khi chính mình tổ chức nên đội quân Lam Vũ. Còn chưa từng trải qua chuyện nguy hiểm ngàn cân treo sợi tóc như ngày hôm nay, làm cho chính mình cảm thấy mất khống chế tình hình, nếu U Nhược Tử La không nhanh tay lẹ mắt, đỡ cho mình song chưởng, thì chính mình sợ rằng đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi, đến lúc đó. Nói không chừng lại được đầu thai dị giới một lần nữa.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu