Love is the only satisfactory answer to the problem of human existence.

Erich Fromm

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 348: Sa Mạc Chi Ưng (kết)
ất nhanh, các kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân đã băng qua mưa bom bão đạn, tiếp tục nhằm hướng Dương Túc Phong hung tợn lao tới. khoảng cách càng ngày càng gần, hỏa lực của quân Lam Vũ càng bắn rát. Mật độ đạn cũng càng dày đặc, kỵ sĩ Long Ưng bên trái bị bắn trúng, cơ thể liên tục lảo đảo vài cái, sau đó lại khôi phục thăng bằng, nhưng nó cũng không kiên trì được bao lâu, toàn thân bị trúng đạn chi chít, rơi thẳng xuống nhà của người Tu La ở phía dưới chân núi. Hai con Long Ưng này cuối cùng vẫn không xé rách được phòng tuyến hỏa lực dày đặc của quân Lam Vũ, bởi vì bọn họ chỉ có hai người. Mà quân Lam Vũ có đến bốn năm trăm người.
Ai Y Trát Cát Lôi nhanh chóng nhận thấy, nếu kỵ sĩ Long Ưng chiến đấu đơn độc thì không cách nào khống chế hữu hiệu hỏa lực của quân Lam Vũ, vì vậy hắn gào thét phát lệnh là tất cả kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân lập tức từ bốn phương tám hướng tập trung xác nhập vào tấn công. Bọn chúng từ rất nhiều phương hướng khác nhau, từ nhiều độ cao khác nhau lao tới quân Lam Vũ phát động tấn công, có một số từ lưng chừng đánh vào, có một số từ không trung lao thẳng xuống, lại cố một số đang là là gần mặt đất xẹt ngang qua.
Nhất thời hỏa lực của quân Lam Vũ bị phân tán.
Dương Túc Phong lạnh lùng quan sát.
Theo nhịp súng nổ dồn dập của quân Lam Vũ, kỵ sĩ Long Ưng của người Vũ Chân lần lượt quay cuồng rồi ngã xuống. động tác lúc rơi xuống của bọn chúng vô cùng quái dị. quay cuồng giữa không trung, rơi xuống như tên bắn, nhưng lại liên tục nảy lên. Long Ưng bị thượng liều mạng vỗ cánh, quạt cánh điên cuồng, muốn một lần nữa bay vút vào trời cao, nhưng đạn của quân Lam Vũ đã xé rách bộ phận yếu hại của chúng nó, chúng nó càng điên cuồng đập cánh, cử động càng mạnh, vết thương càng bị toác ra lớn hơn, cuối cùng rốt cuộc phát ra tiếng kêu chói tai, rớt thẳng xuống chân núi Tu La.
Ai Y Trát Cát Lôi giữ tâm trí tĩnh lặng như mặt nước hồ thu, cứ như không hề nhìn thấy kỵ sĩ Long Ưng đang rơi xuống lả tả như lá rụng, dồn hết tập trung vào điều khiển Long Ưng lượn một đường theo hình vòng cung vô cùng xảo diệu.Còn cách Dương Túc Phong, ước chừng ba trăm thước, Ai Y Trát Cát Lôi giơ cung tên lên, đây là cung tên có tầm bắn lớn nhất, hắn hy vọng thượng đế có thể phù hộ mình, làm cho mũi tên sắc bén này phát huy tác dụng, quán tính cùng trọng lực có thể xuyên qua người Dương Túc Phong không một tiếng động.
Song, Dương Túc Phong đã sớm chú ý tới sự tồn tại của hắn, thuận tay giơ khẩu súng Mễ Kỳ lên.
Tách!
Long Ưng Ai Y Trát Cát Lôi lảo đảo giữa không trung sau đó rớt xuống. Nó không ngừng đập cánh, nhưng đã không phân biệt được phương hướng. Dương Túc Phong đã bắn trúng con mắt của nó, đây là chỗ yếu ớt nhất của Long Ưng, Long Ưng bị mất đi một con mắt, một bên thì rơi xuống, một bên thì theo quán tính giãy dụa, cố hết sức lượn về phía bên trái ***.
Ai Y Trát Cát Lôi không hề bị bắn trúng, hắn lúc ấy vừa mới giương cung lắp tên, nhưng cảm giác được bị một cơn rung chuyển trời đất, khắp nơi chao đảo, hắn bị văng khỏi lưng Long Ưng, từ độ cao hơn hai trăm thước rơi thẳng xuống. Trong lúc rơi xuống, hắn thấy được một trận mưa đạn của quân Lam Vũ đang hướng về phía mình, hắn đột nhiên nhận ra, vị trí đại hãn người Vũ Chân chẳng có gì hay ho, nếu như y có con trai, nhất định khuyên nó nghìn vạn lần không nên làm đại hãn người Vũ Chân. Chỉ tiếc, những lời này đã không cách nào truyền được đến con trai của hắn......
Phốc!
Vô số viên đạn bắn trúng Ai Y Trát Cát Lôi, giữa không trung, chưa kịp rơi xuống đất thì hắn đã trút hơi thở cuối cùng, thi thể hắn rơi thẳng xuống, xuyên vào đỉnh cột cờ của quân Lam Vũ, cột cờ sắc nhọn găm thẳng vào thân mình hắn, khiến hắn treo tòn teng trên đó, lúc này hành trình hạ cánh của hắn mới chấm dứt.
Máu Ai Y Trát Cát Lôi chảy ra rất nhiều, thấm ướt cả quân kỳ màu lam in hình sư tử của quân Lam Vũ ….
Túc Lập tán thưởng:“Người Vũ Chân thật là nhân nghĩa, vội vàng phái người tới tế cờ quân Lam Vũ......”
Lời nói còn chưa dứt, đột nhiên cảm giác có điềm không lành, sau lưng tiếng gió mãnh liệt, hình như có cái gì đó khổng lồ đang lao tới.
Dương Túc Phong vội vàng quay đầu lại, bất ngờ phát hiện có một con Long Ưng đã bị trúng đạn đang điên cuồng đập cánh, lao thẳng tới Dương Túc Phong thật hung hăng mãnh liệt. Mặc dù Long Ưng đã bị bắn chết nhưng kỵ sĩ Long Ưng vẫn còn sống, đang chuẩn bị giương cung lắp tên ngắm bắn Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong không cần nghĩ ngợi liền giơ khẩu sa mạc Chi Ưng lên nổ súng. Cung tiễn thủ của người Vũ Chân vừa mới căng dây cung, chưa kịp bắn đã bị trúng đạn vỡ óc, thoáng chốc từ lưng Long Ưng quay cuồng, té xuống nát tan thành đống thịt vụn, bê bết máu. Dương Túc Phong không đợi phản lực của súng sa mạc Chi Ưng tiêu tán, đã ngay lập tức vọt ra một bên né tránh, thuận tay kéo Túc Lập theo.
Rầm......
Long Ưng ngã lăn ra theo quán tính trượt dài qua chỗ mà vừa nãy Dương Túc Phong mới đứng, nhất thời bụi đất bay lên mù mịt, thi thể Long Ưng chà xuống mặt đất, tạo thành một rãnh thật sâu, sau đó lao đầu xuống vách núi. Sức mạnh của nó thật mãnh liệt phi thường, bên cạnh đó các chiến sĩ quân Lam Vũ đều lộ ra ánh mắt sợ hãi, có người còn len lén le lưỡi, hiển nhiên không nghĩ tới dù nó đã chết vẫn còn làm cho người ta sợ hãi như vậy.
Dương Túc Phong cùng Túc Lập may mà tránh kịp, bằng không khẳng định bị hất văng xuống phía dưới vách núi.
Song. Hai người chưa kịp hồi phục sau cuộc tập kích của con Long Ưng này thì lại bị một con long ưng khác tập kích. Nó đảo đảo cánh hung hãn chuẩn bị phóng tới, hơn nữa mục tiêu cũng là vị trí Dương Túc Phong đang đứng. Nơi này người nhiều như vậy nó không đụng, mà hết lần này tới lần khác lại bám theo mình, quá tức giận nên Dương Túc Phong không tự chủ được thấp giọng chửi thề một câu ***, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Con Long Ưng này càng hung hãn hơn con trước, hơn nữa dường như nó thật sự chỉ muốn nhằm vào Dương Túc Phong, đã sắp chạm đất rồi mà vẫn liều mạng vỗ cánh, cố sống cố chết điều chỉnh phương hướng, nhắm hướng Dương Túc Phong tháo chạy mà rượt theo.
Dương Túc Phong muốn tránh cũng không thể tránh, cách đó không xa sau lưng của hắn chính là vách núi Tu La.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
Ngay cả khi Dương Túc Phong nã liên tiếp ba phát đạn, nhưng uy lực của súng lục sa mạc Chi Ưng vẫn không cản được thân thể của con Long Ưng đang dũng mãnh lao tới.
Đan Nhã Huyến la hoảng lên, sắc mặt tái nhợt đi.
Không còn kịp để suy nghĩ phải thoát thân như thế nào nữa, trong giây lát Dương Túc Phong cảm thấy cơ thể nhẹ bỗngi, thân mình như được ai đó nhấc bổng lên. Hắn trơ mắt nhìn lên, con Long Ưng khổng lồ kia, vừa vặn xẹt qua gót giầy của hắn. Đôi cánh cứng như thép vẫn còn hung hăn quạt trúng vào bắp chân của hắn, khiến hắn đau đến chết đi sống lại, cơ hồ muốn thét lên đau đớn, khẩu súng Mitch cũng bị tuột khỏi tay.
Dương Túc Phong quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt giai nhân xinh đẹp tuyệt trần, rõ ràng là U Nhược Tử La. Nhưng toàn thân nàng trắng toát, sắc mặt lại tái nhợt, trắng bệch như tuyết đọng ngàn năm trên đỉnh núi cao. U Nhược Tử La ôm chặt vào lòng, thân thể hai người áp sát vào nhau. Hắn có thể cảm giác được sự cọ sát từ bộ ngực đầy đặn mê người của nàng, mặc dù là ba hồn bảy vía còn chưa ổn định, nhưng trong nội tâm đã nổi lên một trận kích thích.
U Nhược Tử La nhấc bổng Dương Túc Phong lướt sang một bên, thuận tay thả hắn xuống.
Dương Túc Phong vẫn còn sợ hãi nhìn theo thi thể đang lăn lông lốc, đào một rãnh sâu đến một thước ở ngay chỗ mà mình vừa mới đứng khi nãy, sau đó trượt dài theo rãnh lăn xuống vách núi dựng đứng, kéo theo đất đá rơi xuống mù mịt, trong thoáng chốc một loạt âm thanh ầm ầm vang lên cùng bụi đất bay lên mù trời mù đất, tiếng vang như thể sông Hoàng Hà bị vỡ đê, cứ chấn động mãi không thôi.
U Nhược Tử La buông Dương Túc Phong xuống rồi lập tức biến mất.
Song, đúng vào lúc này, Dương Túc Phong lại cảm giác được sau lưng lạnh toát, tiềm thức mach bảo hắn có mối nguy hiềm đang gần kề, Dương Túc Phong đã đã trải qua mấy chục lần nguy hiểm như vậy, đã sớm hình thành phản xạ vô điều kiện.
Không cần nghĩ ngợi Dương Túc Phong giơ khẩu sa mạc Chi Ưng lên.
Đùng!
Một tiếng súng rung trời vang dội, một bóng người nặng nề rớt xuống, đẩy ngã hai chiến sĩ quân Lam Vũ.
Người chết là một nữ nhân có gương mặt trái xoan, vô cùng thanh tú, mặc y phục màu xanh da trời bó sát người, trên cổ tay mảnh khảnh vẫn nắm chặt một thanh kiếm mỏng dính, trên trán cột một vành khăn màu đỏ. Nàng từ trên nóc điện Tu La, muốn đâm thẳng từ phía sau lưng Dương Túc Phong. Bóng người màu tím theo sát đằng sau là Cung Tử Yên, song, trường kiếm của Cung Tử Yên không đuổi kịp nàng ta, nhưng lại đụng đầu vô nòng súng Dương Túc Phong.
Trong khoảng cánh không đầy năm thước, nàng bị súng sa mạc Chi Ưng của Dương Túc Phong bắn trúng lồng ngực, nơi đó nhất thời bị xuyên thủng thành một lỗ lớn, bầu vú bị bắn nát mất một nửa, nội tạng đều bị bung ra, hiển nhiên là chết không kịp ngáp.
Dương Túc Phong thầm kêu đáng tiếc, nghĩ thầm, nữ tặc này chắc là “Phượng” trong bốn đệ tử Phượng Lâm Hỏa San, nghe nói “Phượng” cũng là một nữ nhi vô cùng xinh đẹp, có người từng đem nàng so sánh với Phương Phỉ Thanh Sương, chỉ tiếc không có duyên gặp mặt, vừa gặp đã sinh tử li biệt.
Song, nguy hiểm còn chưa giải trừ, Dương Túc Phong chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo dâng lên, trong nháy mắt toàn thân như đông cứng, luồng sát khí này rất mạnh mẽ, rõ rệt, dường như làm Dương Túc Phong muốn đóng băng, lập tức Dương Túc Phong biết nguy hiểm lần này thật sự khó lường. Không phải không có cách nào để đối phó mối nguy hiểm này, mà do mối nguy hiểm này tới quá nhanh, phản ứng không kịp.
Quả nhiên, trong giây lát, Dương Túc Phong nghe được giọng Cung Tử Yên sắc bén dồn dập quát lên:“Ba Nhan Đóa Nhi!”
Được tinh mộng thạch đem đến khả năng siêu nhiên, Dương Túc Phong rõ ràng cảm giác được, phía sau lưng mình, là vóc dáng quái dị của Ba Nhan Đóa Nhi, y nương theo trường kiếm của Cung Tử Yên, mượn sức từ Cung Tử Yên, phóng như tia chớp về phía Dương Túc Phong . Ba Nhan Đóa Nhi ước chừng hơn sáu mươi tuổi, hơi mập, nhưng đầu vẫn để tóc thành ba chỏm trái đào như mấy đứa con nít, thoạt nhìn vô cùng quái dị. Trong tay hắn không có vũ khí, nhưng song chưởng cuồn cuộn gân máu, trở nên đỏ sẫm, lại thêm ánh mắt lạnh lẽo đằng đằng sát khí làm cho Dương Túc Phong càng thêm lạnh toát cả người.
Cung Tử Yên thầm kêu khổ, võ công Ba Nhan Đóa Nhi vốn đã trên cơ nàng, hiện tại còn mượn sức của nàng mà phóng đi, thế công càng thêm dũng mãnh, nàng không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn Dương Túc Phong bị bao phủ dưới lòng bàn tay của Ba Nhan Đóa Nhi. Nhất thời lòng nàng như bị xé thành hai mãnh, đau đớn, Ba Nhan Đóa Nhi danh nổi như cồn chính là nhờ tuyệt chiêu đại phong chưởng mà y đang thi triển, e rằng Dương Túc Phong sẽ bị đấm nát ngay lập tức.
Trong nháy mắt, Cung Tử Yên thành khẩn, hướng lên trời cầu nguyện, tình nguyện lấy tính mạng của mình để đổi lấy tính mạng của Dương Túc Phong.
Dương Túc Phong khẽ hít vào một hơi.
Bóng của Ba Nhan Đóa Nhi đảo mắt đã tới sát hắn, căn bản không cho hắn thời gian kịp phản ứng.
Dương Túc Phong vừa mới buông sa mạc Chi Ưng xuống, tức thì vội vàng giơ lên, nhưng nòng súng còn chưa kịp thăng bằng.
Ba Nhan Đóa Nhi đã tới bên cạnh hắn.
Dương Túc Phong chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đỏ, trong mắt toàn bộ đều là chưởng ấn của Ba Nhan Đóa Nhi.
Song, một tiếng thét thê thảm vang lên, ánh sáng lóe lên trước mắt Dương Túc Phong, màu đỏ của chưởng ấn màu đỏ toàn bộ biến mất.
Dương Túc Phong lần nữa thấy được bóng người độc một màu trắng thuần khiết, một sắc đẹp lạnh lẽo như băng.
U Nhược Tử La!
U Nhược Tử La lao ra lấy thân mình đỡ cho Dương Túc Phong hai chưởng của Ba Nhan Đóa Nhi.
Hự!
U Nhược Tử La phun ra một búng máu tươi, văng tung tóe xung quanh.
Máu tươi trước mắt Dương Túc Phong bắn tung tóe vào không trung rồi rơi xuống, Dương Túc Phong có thể ngửi thấy mồn một mùi tanh của máu.
Pằng!
Hắn phẫn nộ rút khẩu sa mạc Chi Ưng ra bắn.
Ba Nhan Đóa Nhi trúng đạn, đi lảo đảo rồi té trên mặt đất, nhưng động tác của hắn rất nhanh, thuận thế lăn tròn trên đất rồi ngã nhào xuống vách núi.
Dương Túc Phong còn muốn bắn phát thứ hai, nhưng Ba Nhan Đóa Nhi đã biến mất.
Dương Túc Phong vừa rồi mới chứng kiến trên thân hình cao lớn của Ba Nhan Đóa Nhi rõ ràng đã trúng đạn. Nhưng đáng tiếc, động tác Ba Nhan Đóa Nhi quá nhanh, không có bắn trúng tim mà chỉ trúng đầu vai của hắn. Với võ công của Ba Nhan Đóa Nhi khẳng định rất nhanh sẽ phục hồi, sau đó phất cờ trở lại, không thể không thừa nhận, võ công người này thật là đáng sợ.
Phát hiện sư phụ bị thương, ba đệ tử còn lại của Ba Nhan Đóa Nhi quay mặt nhìn nhau, lập tức xoay người bỏ chạy, Cung Tử Yên không dám đuổi theo, vội vàng lại xem Dương Túc Phong như thế nào. Chỉ có mấy người cảnh vệ quan quân dẫn người đi xuống tìm tung tích Ba Nhan Đóa Nhi, nhưng chỉ thấy một vũng máu tươi, bóng Ba Nhan Đóa Nhi đã sớm tẩu thoát.
Dương Túc Phong thở hổn hển nói:“Ta không việc gì.”
Nói thật, trải qua trận chiến ngắn ngủi mà kịch liệt vừa rồi, hắn sợ đến phát run, bây giờ đôi môi của hắn có cảm giác như đang rung lên không thể kiềm chế vì sợ hãi. Bất chợt, hắn nhớ tới cái gì đó, vội vàng ôm lấy U Nhược Tử La, nhưng thấy sắc mặt U Nhược Tử La tím tái, từ khóe miệng máu không ngừng tuôn ra, bộ quần áo trắng toát giờ đã nhuốm đỏ, tất nhiên nội thương rất nghiêm trọng.
Lúc này, trong đại điện Tu La tân khách mới lục đục chạy ra, ngạc nhiên nhìn trước mắt một hiện trường chiến đấu hỗn độn. Thập Tứ công chúa vội vàng đi tìm Dương Túc Phong, thấy hắn không có việc gì mới yên lòng, sau đó bị kích động cùng sợ hãi nước mắt kìm hãm không được tự nhiên chảy ra.
Dương Túc Phong ôm lấy U Nhược Tử La thấy người nàng càng ngày càng lạnh như băng, lớn tiếng kêu lên:“Phất Lôi Đát! Phất Lôi Đát!”
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu