Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 792: Đông Tiến Quy Mô Lớn
V
ì để bảo đảm, La Sĩ Tín còn an bài binh sĩ chặn đường, nếu có người đưa thư thì bắt lại, nhưng lại không bắt được ai.
Trong lòng La Sĩ Tín thủy chung vẫn lo lắng cái này. Nhưng hiện tại xem ra, là ông trời chiếu cố mình. Huyện Quản Thành không có người đưa thư cho Hổ Lao quan, rất có thể là Ngụy Lục nghĩ bọn họ là quân đội của Lý Mật.
La Sĩ Tín dẫn theo ba trăm “Dân đoàn binh sĩ” bảo vệ xe lương chậm rãi đi tới. Trong người bọn họ đều mặc khôi giáp. Bên ngoài là bộ trang phục màu đỏ của nha dịch. Mặc dù rất là nóng bức, nhưng bọn lính đều không lộ vẻ khó chịu. Liền mấy lão nông vận lương cũng không nhận ra bọn họ là quân Tùy.
Đội ngũ đi tới cửa thành, La Sĩ Tín nhìn thoáng qua những lão nông đưa lương thật thà phúc hậu này, liền ra lệnh nói:
- Xe lương dừng lại, kỵ binh tiến vào thành.
Xe lương đều dừng lại. La Sĩ Tín suất lĩnh ba trăm kỵ binh nhảy lên cầu treo, chạy vào trong thành. Trương Chí đứng trên đầu tường đều một mực nhìn kỹ bọn họ. Đối với ba trăm hộ vệ, lúc đầu y cũng không để trong lòng. Y biết những người này là quận binh.
Nhưng Trương Chí liền rất nhanh phát hiện ra chỗ kỳ quái. Ngựa chiến của ba trăm quận binh này đều rất cường tráng, rõ ràng là ngựa Đột Quyết. Mà ngựa của quận binh đều là ngựa trong nước, hình dáng nhỏ bé, làm sao có thể được những con ngựa to khỏe như vậy.
Hơn nữa, ba trăm quận binh này, người nào người nấy vạm vỡ, cưỡi ngựa lại thành thạo. Thử hỏi, binh sĩ Trung Nguyên làm sao có thể trạng cùng trình độ cưỡi ngựa cao như vậy. Điều này, làm cho Trương Chí rất là nghi ngờ.
Lúc này, ánh mắt y lại dời đến trên người La Sĩ Tính, người này chắc là Giáo Úy. Y nhớ ra rằng Giáo Úy quận binh của huyện Huỳnh Dương là cháu trai của Vương Hùng, Vương Hiếu Đức. Vương Hiếu Đức so với người này thấp hơn rất nhiều, không được cao to như vậy.
Hơn nữa, binh khí của người này không ngờ là một cây thương lớn. Cây thương ước chừng phải một trăm hai mươi cân. Nghĩ vậy, trong lòng Trương Chí cảm thấy cực kỳ khiếp sợ. Người này rốt cuộc là ai?
Trương Chí trên trán đã đổ đầy mồ hôi. Y đã nghĩ ra vấn đề, liền vội vã chạy đến đầu tường hét lên:
- Ngăn nhóm quân binh đó lại, không cho bọn họ đi vào.
Trong cửa thành có đứng mấy trăm binh sĩ, người người cầm trường mâu. Ngay khi nghe tới mệnh lệnh của Trương Chí, ba trăm kỵ binh Tùy cũng đồng thời chạy ào vào trong cửa thành. Tình thế đột nhiên thay đổi, mấy trăm binh sĩ cầm trương mâu lao lên. Vô số trường mâu đâm hướng La Sĩ Tín.
La Sĩ Tín thấy bị lộ liền hét lớn lên một tiếng. Vung trường thương lên ngăn lại đám trường mâu. Trường thương lao nhanh như điện. Chỉ thoáng cái, bốn năm người đã bị trường thương đánh gã. Binh sĩ giữ thành thấy y dũng mãnh phi thường, đều sợ hãi hô to, quay người liền chạy.
La Sĩ Tín quay đầu ngựa lại, chạy lên thành. Hơn mười mũi tên lao tới trước mặt y. La Sĩ Tín huy động thiết thương ngăn cản, một mình một ngựa dũng mãnh xông đến.
La Sĩ Tín hét lớn một tiếng, một gã thủ thành không tránh được, bị một thương đâm xuyên qua ngực. Thi thể bay ra ngoài. Thiết thương lại run lên, lực đến mạnh mẽ. Mũi thương xuyên qua ngực ba gã binh sĩ, ba người đồng thời kêu lên tiếng thảm thiết.
Trong mười dũng tướng nổi danh thiên hạ, La Sĩ Tín xếp hạng thứ tư. Bởi vì Vũ Văn Thành Đô đã chết, nên coi như y đứng thứ ba. La Sĩ Tín không chỉ tinh thông bắn cung cưỡi ngựa, mà sức lực của y cũng lớn vô cùng. Ngoại trừ thua bởi sư huynh Dương Nguyên Khánh ra, y đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Xứng danh với bách chiến bách thắng tướng quân.
Ở đường lên thành đã chật ních binh sĩ. Người người cầm trường mâu, kinh khủng nhìn chăm chú vào đại tướng quân địch đang xông lên. Sự uy dũng của y khiến bọn họ đều cảm thấy run sợ, tay cầm trường mâu cũng không vững.
La Sĩ Tín giống hệt mãnh hổ nhập bầy sói, càng đánh càng hăng. Dưới chân y đã la liệt thi thể, hơn bốn mươi người đã thành oan hồn bởi trường thương của La Sĩ Tín.
Lúc này, La Sĩ Tín còn cách đầu tường chưa tới hai trượng. Một gã Giáo Úy quân địch dáng người khôi ngô lặng lẽ đi tới. Tay cầm cây mâu ngắn đâm đến đỉnh đầu của La Sĩ Tín. Cây mâu mạnh mẽ đâm tới…
Cây mâu giống như một con rắn độc, hướng La Sĩ Tín lao tới. Mắt thấy muốn đâm trúng, thì chỉ trong nháy mắt, La Sĩ Tín đã quay người lại. Cây mâu lướt qua người y mà bay. La Sĩ Tín cầm trường mâu nhanh như điện đâm tới kẻ địch đánh lén.
- Phốc!
Trường thương đâm xuyên qua áo giáo tướng địch. Tướng địch đau đớn kêu lên thảm thiết. La Sĩ Tín dùng lực, vung thương cùng thi thể ném về hướng mấy tên binh sĩ. Hơn mười người bị ném trúng, đều ngã lăn ra. Một màn này khiến đám binh sĩ còn lại sợ vỡ mật, nhanh chóng tan vỡ.
Bọn họ hô to một tiếng, quay đầu liền chạy. Nhất thời, con đường lên đầu thành đã chạy không còn bóng ai. La Sĩ Tính xông lên đầu tường, liền gặp chủ tướng Trương Chí cưỡi ngựa chạy đến.
- Tướng địch chớ có càn rỡ, tiếp ta một đao!
Trương Chí huy động đao, bổ tới La Sĩ Tín. Thế đao lao tới hung hãn, La Sĩ Tín giết đã đỏ mắt, y cũng hét lớn một tiếng:
- Tới rất tốt!
Cả người lùi về phía sau một bước, né tránh đao này. Trường thương vung lên, tiếng la như sấm, mũi thương như sét. Một thương đâm xuyên qua thân thể của ngựa chiến. Mũi thương rút ra, ngựa chiến hí lên thảm thiết, liền ngã đổ xuống. Quán tính thật lớn, khiến Trương Chí cả người lẫn ngựa đều rơi xuống đầu tường. Một tiếng kêu tử vong thật dài, Trương Chí ngã chết ở Hổ Lao quan.
La Sĩ Tín cầm trường thương cắm mạnh xuống mặt đất, hướng mấy trăm quân địch trên đầu tướng hét lớn:
- Ta là tướng Tùy La Sĩ Tín, các ngươi giờ không đầu hàng còn chờ đến bao giờ?
Binh sĩ ở đầu tường sớm đã bị sự dũng mãnh như thiên thần của La Sĩ Tín sợ đến ngây người. Lại nghe thấy y chính là dũng quan thiên hạ, dũng tướng La Sĩ Tín. Mấy trăm binh sĩ càng thêm sợ hãi, đều buông xuống binh khí, quỳ xuống đất đầu hàng:
- Chúng ta nguyện hướng tướng quân đầu hàng!
Lúc này, Trình Giảo Kim suất hơn bảy trăm kỵ binh cũng chạy tới. Ngựa chiến dũng mãnh, ánh mâu lóe ra. Bảy trăm kỵ binh nhanh như điện chạy ào tới Hổ Lao quan. Tòa đệ nhất quan này đã nằm trong tay của quân Tùy…
Ở xa nhất phía nam của quận Toánh Xuyên là nơi có đồi núi phập phùng. Vùng này có thế núi trầm xuống, bình nguyên cùng đồi núi giao nhau, mạng lưới sông ngòi dày đặc, các mảng lớn đồng ruộng được phân bố khắp nơi.
Nơi này thuộc về huyện Diệp của quận Toánh Xuyên. Huyện Diệp nằm ở chỗ giao giới của năm quận. Phía Tây Nam là quận Dục Dương, phía Nam là quận Hoài An, phía Đông Nam là quận Nhữ Nam, phía Tây là quận Tương Thành. Mà phía Bắc quận Tương Thành chính là Lạc Dương.
Quận Toánh Xuyên cũng là trung tâm của toàn bộ Hà Nam, chính là Đô thành Hứa Xương của Tào Ngụy thời Tam quốc. Hướng Đông là quận Lương, hướng Bắc là quận Huỳnh Dương. Sở dĩ từ xưa có câu “Trung Nguyên đồ thiên hạ, Hứa Xuyên đồ Trung Nguyên”, vì đây chính là vùng giao tranh của binh gia.
Chạng vạng hôm nay, một nhóm thám báo quân Tùy gồm mười người từ quận Tương Thành đi đến huyện Diệp. Đoàn người lao nhanh trên bình nguyên. Dưới chân bọn họ vốn là những mảng ruộng rộng lớn, nhưng hiện tại đã bị hoang. Chỉ còn lại mấy chỗ mầu mỡ là còn có trồng lúa mạch.
Lúc này, lúa mạch đã đến lúc thu hoạch. Ở bờ sông là từng mảng lúa vàng óng ả, tràn đầy không khí vui sướng của mùa gặt. Trên ruộng lúa, có thể thấy một vài nông dân đang gặt. Bọn họ thỉnh thoảng ngẩng đầu cảnh giác nhìn về nhóm thám báo Tùy đang lao nhanh.
- Hỏa Trưởng, năm nay có vẻ được mùa, chẳng biết việc thu hoạch ở Hà Đông của chúng ta như thế nào?
Một gã binh sĩ Tùy hỏi.
Hỏa Trưởng tuổi chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm, vóc người khỏe mạnh, ít nói, tính cách tương đối trầm mặc. Những binh sĩ thám báo so với các binh sĩ khác là cao hơn một cấp. Chẳng hạn như vị Hỏa Trưởng này, trong quân đội bình thường, y có thể đảm nhiệm đến chức đội chính. Hỏa Trưởng họ Tào, là người quận Giáng, Hà Đông. Y ở chiến dịch Hà Bắc lập công, được thăng lên làm Hỏa Trưởng thám báo. Lần này là y phụng mệnh tra xét phía Tây Nam quận Hứa Xương.
Ở toàn bộ Hà Nam, các đội thám báo giống như bọn họ có hơn một trăm đội. Mỗi đội có địa bàn tuần tra riêng của mình. Thủ hạ quan tâm đến việc thu hoạch, nhưng Hỏa Trưởng đang suy nghĩ việc của mình nên không có trả lời.
Đêm qua bọn họ gặp phải vài tên thương nhân. Thương nhân nói cho y biết một tình báo, rằng ở huyện Diệp cũng gặp phải một đội trinh sát tuần hành, ước chừng hơn trăm người. Điều này làm cho Tào Hỏa Trưởng cảnh giác. Huyện Diệp là địa bàn tuần tra của y, làm sao lại xuất hiện nhóm thám báo khác, mà lại hơn trăm người. Y lập tức nghĩ tới, rất có thể là quân trinh sát của Ngụy.
Giống như nhóm trinh sát hơn trăm người này xuất hiện, thì chắc theo sau là một đại đội nhân mã. Lẽ nào chủ lực của Ngụy quân đã đánh tới quận Toánh Xuyên. Trong lòng y không giải thích được, nên mới suất lĩnh huynh đệ đến đây kiểm tra tình huống.
Bọn họ vừa chạy được ba dặm, đi qua một đồi núi trầm thấp, hướng sơn đạo phía Bắc lao tới, rất nhanh là tới điểm cuối. Phía trước là sườn đồi, dưới sườn đồi là bình nguyên mênh mông vô bờ. Nếu đi theo con đường nhỏ lao xuống sườn núi, là một vùng rừng rậm ít người sinh sống.
Bỗng nhiên có người chỉ về phía trước hô to:
- Hỏa Trưởng, nhìn phía trước kìa!
Tất cả mọi người sợ ngây người. Chỉ thấy cách sườn núi ba dặm là một khu quân doanh thật lớn, rộng ước chừng trăm mẫu.