Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Chương 330 : Nghiền Nát Lòng Kiêu Ngạo Của Họ (2)
T
rên thực tế cho dù là hoàng đế, cũng giống nhau rất kiêng kỵ các con tham khảo về đề tài này, bởi vì vô số triều đại thay đổi, vì ngôi vị hoàng đế mà có khối người giết huynh giết cha tranh đoạt.
Cố tình hôm nay gặp một tên điên như Nhậm Kiệt như vậy, mỗi một câu đều không rời đề tài này, làm cho tam hoàng tử hoàn toàn không dám nói tiếp.
“Hừ!” Lúc này, Hải Thanh Vân thấy biểu hiện của tam hoàng tử như thế, trong lòng thầm hừ một tiếng. Tuy rằng đề tài này là đề tài cấm kỵ, nhưng thân là hoàng tử mà một chút can đảm, khí phách cũng không có, ngay cả lời nói cũng không dám nói, thật không có chút tiền đồ! Phụ thân còn bảo mình quan sát một chút, mấy ngày gần đây tam hoàng tử cũng cực lực lôi kéo mình, cùng xưng huynh gọi đệ với mình, ra vẻ quan hệ rất tốt. Mình cảm giác tuy rằng hắn không đủ cường đại, nhưng cũng không mất nho nhã, nếu như hoàng đế từ từ biến đổi phương châm chỉnh thể, muốn cho đời kế tiếp giữ thành, thì hắn cũng không phải không có cơ hội!
Nhưng lúc này nhìn biểu hiện của hắn, Hải Thanh Vân hoàn toàn thất vọng, người này không được! Còn kém quá xa!
- Nhậm Kiệt! Chuyện của thiên tử đâu phải ngươi có thể tùy tiện bàn luận! Hôm nay trước tiên nói chuyện của chính ngươi, đừng tưởng rằng Hội Văn có thể để mặc cho ngươi tùy tiện làm liều! Có một số người trông thấy thất vọng, thở dài, nhưng Lý Nham thì lòng nóng như lửa đốt. Hắn không nghĩ tới chuyện biến chuyển như thế, mọi người chung quanh lại kiêng kỵ Nhậm Kiệt như vậy, cũng chỉ lúc vừa rồi tam hoàng tử ra mặt chất vấn, bọn họ ở bên nói góp một đôi lời, sau đó lại không có người nào ra tiếng, đây là chuyện khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Thời khắc này người nóng nảy nhất không ai ngoài hắn, nếu như không có người nào dám chống đối Nhậm Kiệt, thì cục diện hắn tạo ra này phải uổng phí hay sao!?.
Trong lúc cấp bách, Lý Nham không thể không lần nữa lên tiếng. Hắn không muốn chuyện cứ như vậy qua đi! Thế nhưng càng làm cho hắn thất vọng chính là, sau khi hắn nói xong liền nhìn một vòng mọi người ở chung quanh, ý muốn bọn họ cùng chung góp lời nói mấy câu, nhưng thấy ánh mắt hắn quét tới những người đó rối rít né tránh, lại không có người nào dám đứng ra.
Mà tam hoàng tử Lý Văn Công vừa rồi bị Nhậm Kiệt nói mấy câu dập tắt lửa giận, thời điểm này còn chưa kịp phản ứng. Công khai nói những lời như thế, lúc này hắn chỉ nghĩ là: vạn nhất những lời này truyền đến phụ hoàng nơi đó, có thể sẽ xảy ra chuyện hay không?
- Này... Trước cục diện như vậy, lập tức Lý Nham cũng sững sờ ở đó. Thời gian trước hắn một mực dưỡng thương, tuy rằng cũng nghe một ít chuyện của Nhậm Kiệt, nhưng hắn không có lo lắng nhiều, bất tri bất giác Nhậm Kiệt ở Ngọc Kinh Thành lại cường thế như vậy, những người này từng người đều có lai lịch lớn, có không ít người trong năm đại gia tộc, cùng rất nhiều con cháu của đại tướng quân, thượng thư các bộ, con cháu hoàng gia cũng không ít... Trước đó mỗi người đều hò hét rất lợi hại, lúc này sao lại thế? Vì sao không có người nào dám đứng ra nói với Nhậm Kiệt chứ?
Trong ý nghĩ của Lý Nham, chỉ cần Nhậm Kiệt dùng sức mạnh xông vào, hắn tùy ý châm ngòi mấy câu, những người này sẽ lập tức không ngừng xung đột với Nhậm Kiệt, đến lúc đó bất kể ai thua ai thắng, Nhậm Kiệt cùng Nhậm gia đều không có trái cây tốt để ăn, làm cho bọn họ biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, để Nhậm gia trở thành địch nhân của tất cả mọi người... hầu báo mối thù của hai cha con mình, cũng có thể được hoàng đế tán thưởng. Thế nhưng không sao nghĩ tới, trừ tam hoàng tử Lý Văn Công ra, những người khác thậm chí ngay cả cái rắm cũng không dám thả, mà Lý Văn Công mới đầu khí thế mười phần, kết quả nói mấy câu đã bị xoay đến không đường chống đỡ.
Lúc này trong lòng Lý Nham nóng đến mức đều sắp bốc lửa, đây là chuyện gì xảy ra, tại sao có thể như vậy?
Hắn đâu biết rằng, Nhậm Kiệt gõ trống chấn động Ngọc Kinh Thành; Tu La một thương dọa lui Phương Thiên n; Trường Nhạc Đổ Phường khai trương Nhậm Kiệt tự tay đánh chết Cao Phi; còn có Nhậm Kiệt xông vào hoàng cung chém chết quốc trượng; ngay cả Hải Vương lãnh đạo hai đại Vương giả đến Nhậm gia đều không thể không bại lui... dưới tình thế như thế, cho dù sau lưng bàn tán nói xấu Nhậm Kiệt như thế nào đi nữa, cũng không có người nào còn dám chọc tới hắn.
Không nói gì khác, người này phát điên lên đúng là không thiết sống, trước mắt hoàng đế giết quốc trượng đều có thể làm được, người nào dám cam đoan hắn sẽ không giết người khác. Đều nói lão Đan Vương Ngọc Trường Không, Kiếm Vương Long Ngạo, Sát Thủ Vương là Nhậm gia đã tiêu hao hết gia tài lâm thời mời tới, nhưng ai biết được, chỉ riêng một Tu La phía sau Nhậm Kiệt, người khác đã không dám chọc tới.
Tuy rằng bọn họ đều không phải là người bình thường, thích tranh đấu leo cao hướng tới, nhưng cũng đều biết rõ ràng sâu cạn.
- Nói đi, châm ngòi đi, nói tiếp đi... Ngay lúc Lý Nham vô cùng nóng nảy, lúng túng, đột nhiên cảm nhận được có người nhìn hắn, quay đầu liền thấy Nhậm Kiệt đang tươi cười nhìn hắn, giơ tay lên bảo hắn nói tiếp.
- Cái... cái gì châm ngòi! Ta chỉ là có sao nói vậy, ta tận hết chức trách tra xét người ra vào... ngươi phá mở phòng ngự Hội Văn xông vào, chính là ngươi khiêu khích Hội Văn! Lý Nham tim đập thình thịch, bởi vì vừa rồi dường như Nhậm Kiệt quên mất hắn, đột nhiên lại lần nữa nhìn về phía hắn, lập tức làm hắn cảm giác tim đập rộn lên, giống như muốn nhảy ra ngoài, vô cùng căng thẳng.
- Ngươi vừa nói ngươi mạo hiểm bị bổn gia chủ sử dụng Miễn Tử Ngọc Bài đánh chết như thế nào như thế nào... Nhậm Kiệt thật không để ý tới hắn làm cái gì, đứng ở trên thuyền nhìn xuống Lý Nham nói: - Ngươi đúng là xem trọng mình, muốn giết ngươi còn cần dùng Miễn Tử Ngọc Bài làm gì, ngươi còn chưa đủ tư cách, ngươi cũng không xứng. Vừa rồi còn để mặc ngươi, kết quả ngươi lại lồng lên không để yên...
“Bịch bịch...” Nhậm Kiệt chỉ là nhìn hắn một cái từ trên xuống dưới, lập tức Lý Nham sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, rung giọng nói: - Nhậm Kiệt... Ngươi muốn làm gì, ta có huyết mạch hoàng tộc, phụ thân ta là An Dương Vương, ta... ta là Hầu gia, ngươi... ngươi dám động tới ta chính là tạo phản...
Lý Nham vừa rồi không sợ là bởi vì theo hắn nghĩ, một khi nổi lên chuyện náo loạn liền có nhiều người lao ra ngoài đấu với Nhậm Kiệt, tự nhiên hắn sẽ không có chuyện gì, kết quả bây giờ biến thành như vậy, bọn khốn kiếp kia tên nào tên nấy đều không có khí phách, mà lúc này vừa nghe Nhậm Kiệt nói như thế, hắn liền cảm giác sau phát lạnh, tâm hoảng ý loạn.
- Con bà nó! Tiểu nhân! Mập mạp không nhịn được mắng một câu.
- Thật mất mặt! Văn Tử Hào cũng khẽ lắc đầu. Nhậm Kiệt có nói gì đâu, cũng không có định làm gì đâu, mà hắn đã sợ tới mức như vậy, người như thế nếu lên chiến trường, một khi bị bắt được không cần nghiêm hình khảo vấn, phỏng chừng cũng đã bị dọa tè ra quần.
Nhìn dáng vẻ của hắn, Nhậm Kiệt cười nói: - Đừng sợ! Giết ngươi chỉ sợ làm hỏng bầu không khí chung quanh, tuy nhiên ngươi nhớ kỹ, sau này gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần...
“Ầm...” - Lão đại! Nhậm... Nhậm gia chủ có ở đó không? Đúng lúc này, đột nhiên trong bầu trời chớp lóe một luồng sáng bảy màu, trong nháy mắt một lực lượng cuồng bạo cuốn tới, một thân ảnh mang theo một người nhanh chóng bay tới, được mang theo cùng bay tới chính là Ngụy Lượng vừa rồi xoay người rời đi, mà người mang hắn bay tới thì đeo trên lưng đôi cánh chớp động tia sáng màu sắc sặc sỡ... Hôm nay ở Ngọc Kinh Thành là nhân vật không người nào không biết, không người nào không hiểu.
- Mau nhìn, mau nhìn! Đó không phải là Thành Vương tới rồi sao?
- Lần này có kịch vui xem rồi! Thành Vương rất lợi hại, một người một mình xông vào Ngọc Tinh Học Viện, nghe nói ngay cả cường giả siêu cấp m Dương Cảnh đều không làm gì được!
- Không nói gì khác, cứ xem thân phận Thành Vương là gì, bối cảnh là gì...
- Các ngươi còn không biết đâu!? Lần này Thành Vương được thỉnh mời, trận pháp này chính là hắn tìm người bố trí. Hơn nữa trên danh nghĩa, người phụ trách cao nhất an toàn cho Hội Văn lần này chính là hắn!
- Vậy sao! Lần này nhất định náo nhiệt rồi...