Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Chương 791: Bóng Đỏ Chợt Hiện (p1)
L
a Sĩ Tín nghĩ tới nguyên nhân Tổng quản đặc biệt để Trình Giảo Kim làm phó tướng, chính là vì để y phát huy sở trường, bèn gật đầu:
- Được! Chúc ngươi một đường thuận lợi.
Trình Giảo Kim bĩu môi:
- Còn chúc ta một đường thuận lợi, xót đến rụng răng, một quyền hôm qua, lão tử ăn đòn cũng không để trong lòng nữa rồi, chẳng lẽ ngươi còn đau tay?
La Sĩ Tín cười ha ha:
- Mau cút! Tốt nhất ngươi bị Huyện lệnh bắt được, lột hết quần áo thị chúng.
Trình Giảo Kim cười khặc khặc:
- Lão tử đi lột sạch quần áo nương tử của Huyện lệnh, xem y có nghe lời hay không!
Y xoay người đắc ý rời đi, tâm tình La Sĩ Tín thoáng cái tốt lên, y sờ sờ bụng, xoay đầu hỏi thân binh:
- Còn cái gì ăn không? Cho ta một chút…
Huyện thành Huỳnh Dương là một huyện tầm trung, nhân khẩu không đến một ngàn hộ, thành trì cũng bởi vì nhiều năm chiến loạn liên tục nên có vẻ tiêu điều, trên tường thành có thể thấy được nhiều chỗ khuyết cũ kỹ. Sáng sớm, cổng thành đã đầy nông dân bán rau vào thành, la hét ồn ào cả một vùng.
Tuy ngoài Lạc Dương hơn hai trăm dặm đang xảy ra đại chiến, nhưng huện Huỳnh Dương vẫn yên tĩnh, không hề bị ảnh hưởng, mười mấy binh sĩ giữ thành vì thời tiết nóng bức cũng trở nên lười biếng uể oải, hơn nữa nông dân vào thành cũng không có ý đồ gì đặc biệt, cho nên các binh sĩ cũng không quản, mặc bọn họ ra vào.
Lúc này, một đám ngựa từ xa đến, có mười mấy người buôn ngựa vội vào thành, tinh thần các binh sĩ lập tức trở nên tỉnh táo, dẫn đầu đoàn buôn ngựa là một người đàn ông khoẻ mạnh sắc mặt xanh đen, vừa nhìn đã biết là bọn cướp đường trong rừng, nhưng không tính là gì cả, đa số thanh niên trai tráng tại bảy thành ở Trung Nguyên đều từng là thảo khấu, bao gồm cả những binh sĩ thủ thành này.
- Mấy vị mã thương từ đâu đến?
Đội thủ thành rất khách khí, tại Trung Nguyên, những kẻ buôn ngựa đều là bọn hung hãn không dễ chọc đến, tất cả đều là cầu tiền tài, cần gì tự tìm phiền phức.
Trình Giảo Kim ra bắc vào nam, kinh nghiệm phong phú, y không giống La Sĩ Tín, trà trộn vào thành lại còn kinh động Thái thú, y biết tiếp xúc với bọn người dưới thấp phải dựa vào chút lệ thường, Trình Giảo Kim tiện tay ném một túi tiền đồng cho đội:
- Qui tắc cũ, tiền trà, tiền rượu, nhiều thêm một đồng tiền cũng không có.
Đội người đón lấy túi tiền nặng trịch, đủ mười xâu tiền, gã nhanh chóng tâm tình thoải mái, người biết điều như vậy, gã sao có thể làm khó, liền vội vung tay:
- Cho vào thành!
Trình Giảo Kim dẫn theo thủ hạ nhanh chóng đường hoàng vào thành, các thủ hạ bội phần kính phục, đêm qua tốn bao nhiêu sức như thế mà không thể vào thành, hôm nay chỉ một động tác đơn giản đã vào được rồi, vẫn là Trình tướng quân lợi hại.
Trình Giảo Kim đắc ý nói với đám người:
- Muốn làm việc gì đó phải khéo léo để ý, những binh lính nhỏ này chẳng qua cũng là vì nuôi sống gia đình, họ chẳng để ý ngươi ai, chỉ cần cho tiền thì có chuyện gì mà làm không được? Sau này phải học hỏi điểm này, đừng nửa đêm vào thành ngốc nghếch như lão La, còn muốn giả mạo quân Đường, đó không phải là tự tìm phiền phức sao?
Các binh sĩ vô cùng bái phục, có người hỏi:
- Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?
Trình Giảo Kim hừ một tiếng:
- Đương nhiên đi tìm Huyện lệnh, chẳng lẽ mười mấy người chúng ta còn muốn giết người cướp thành?
- Nhưng Huyện lệnh ở đâu?
Trình Giảo Kim quả thực muốn một cước đá chết tên vừa hỏi, y đem mười mấy người trực tiếp đến huyện nha, cũng không đi nhà sau. Y bước lên bậc thềm cửa chính, giơ dùi trống đánh mạnh, tiếng thùng thùng kêu lên, Trình Giảo Kim kêu lên:
- Oan uổng quá!
Huyện lệnh huyện Huỳnh Dương tên là Vương Hùng, ông ta đang ngồi trong quan phòng uống trà, đột nhiên nghe thấy có người đánh trống kêu oan, không để ý đến uống trà liền gấp gáp đến đại đường, ngồi chỉnh tề dưới tấm bảng “Minh kính cao huyền” (“Gương sáng treo cao”, ý chỉ sự sáng suốt của người bề trên), lạnh lùng nói:
- Người nào kêu oan, dẫn đến đây!
Hai tên nha dịch dẫn mười mấy người buôn ngựa vào:
- Bẩm báo Huyện lệnh, chính là những người này kêu oan.
Huyện lệnh Vương Hùng thấy người đến không quỳ, ông ta cầm lấy khối gỗ kinh đường gõ mạnh:
- Điêu dân to gan, thấy bổn quan lại dám không quỳ?
Trình Giảo Kim cười ha ha:
- Ta là tìm không thấy ngươi, mới đánh trống kêu ngươi ra!
Y bước lên vài bước, nắm lấy vạt áo Huyện lệnh, kéo ông ta xuống khỏi chỗ ngồi, thủ hạ của y cũng nhất tề động thủ, cùng lúc nắm lấy Huyện thừa và chủ bộ bên cạnh.
Biến cố đột ngột, mười mấy nha dịch xung quanh đều ngây người, bọn họ chưa từng gặp qua người cáo trạng như vậy, có người muốn bỏ chạy nhưng bị thủ hạ của Trình Giảo Kim một quyền đánh ngã, Huyện lệnh sợ đến trong lòng khiếp đảm, cố gắng hỏi:
- Các ngươi là người phương nào, lại dám sỉ nhục bổn quan, muốn tạo phản hả?
Huyện lệnh vừa dứt lời, một mũi chủy thủ sáng bóng kề vào cổ họng ông ta, Trình Giảo Kim lạnh lùng nói:
- Lão tử là Hỗn Thế Ma Vương của trại Ngõa Cương, đến quý huyện mượn chút lương thực….
Bên trong huyện Huỳnh Dương có ba trăm quân đóng giữ, đều là quân dân địa phương, con cháu của Huỳnh Dương, Giáo Úy đứng đầu là Vương Hiếu Đức, là cháu của Huyện lệnh Vương Hùng. Y nhận được bẩm báo của nha dịch, một đám loạn phỉ Ngõa Cương chiếm đoạt huyện nha, thúc phụ bị loạn phỉ uy hiếp, y nhất thời vừa kinh sợ vừa tức giận, lập tức dẫn ba trăm thủ hạ bao vây huyện nha.
- Hảo hán bên trong nghe đây, thả Huyện lệnh ra, muốn tiền hay muốn lương thực đều được, ta đưa các ngươi ra thành, mọi người cùng nhau thương lượng đàng hoàng, nếu không biết điều, ta đánh vào trong băm các ngươi thành thịt vụn!
Vương Hiếu Đức cưỡi ngựa giương thương ở bên ngoài huyện nha lớn tiếng quát.
Bên trong huyện nha lại mang cảnh tượng khác, trong quan phòng, hai tay và chân của Huyện lệnh Vương Hùng bị trói chặt nằm lăn ra đất, Trình Giảo Kim ngồi trên chỗ ngồi của ông ta, đập vỡ bộ dụng cụ trà tinh xảo mà ông ta yêu quý nhất.
Khoé mắt gian tà không ngừng lướt qua trên người nương tử và hai con gái của Huyện lệnh, nương tử của Huyện lệnh ôm lấy hai con gái nhỏ tiếng khóc, ở góc tường, phụ mẫu tuổi đã cao của Huyện lệnh thần sắc đờ đẫn ngồi trên mặt đất, bị một tên lính cầm đao giữ lấy.
Huyện lệnh Vương Hùng tuy không sợ chết, nhưng cha mẹ vợ con đều là yếu điểm trí mạng của ông ta, ánh mắt Trình Giảo Kim mỗi lần lướt qua vợ con, ông ta đều cảm thấy kinh hồn khiếp đảm, còn có phụ mẫu tuổi đã cao của ông ta, Vương Huyện lệnh đã hoàn toàn chịu thua, ông ta cầu xin:
- Đại vương, ngươi muốn tiền muốn lương thực, ta đều có thể cho ngươi, xin ngươi đừng bao giờ hại cha mẹ vợ con ta.
Một lát sau, Trình Giảo Kim mới híp mắt hỏi ông ta:
- Hổ Lao quan bây giờ đang trong tay ai?
Vương Huyện lệnh ngẩn ra, loạn phỉ Ngõa Cương lại hỏi câu này, Trình Giảo Kim có chút không kiên nhẫn đợi ông ta, hung bạo nói:
- Ngươi không nói, lão tử sẽ bắt các huynh đệ của ngươi lôi nương tử của ngươi ra phía sau!
Vương Huyện lệnh giật mình hoảng sợ, liền vội nói:
- Hổ Lao quan vốn có mười ngàn quân trấn thủ, do Trịnh Thái Tử Vương Huyền Ứng đích thân lĩnh binh trấn thủ, nhưng mười ngày trước quân chủ lực của quân Trịnh đều đã rút về Lạc Dương, bây giờ thủ quân chỉ có ngàn người, tướng trấn giữ là Trương Chí, vốn là thuộc tướng của Vương Huyền Ứng, bây giờ đã bị bọn ta dụ hàng.
Nói đến đây, trong lòng Huyện lệnh nổi lên chút hoài nghi, những người này không giống loạn phỉ Ngõa Cương. Theo lí, nếu chỉ muốn mình đồng ý cung cấp lương thực, bọn họ nhất định không kiên nhẫn mà lục soát, nhưng trên thực tế, bọn họ không để ý đến tiền và lương thực, bọn họ rốt cục là ai?
Bên ngoài huyện nha, Giáo Úy Vương Hiếu Đức lòng nóng như lửa đốt, y hận không thể lập tức xông vào trong, tổ phụ, tổ mẫu của y, còn có tính mạng cả nhà thúc phụ đều trong tay loạn phỉ, y chỉ có thể kiên nhẫn đếm thời gian, đợi đám loạn phỉ này tự mình rời đi.
Ngoài thành, La Sĩ Tín thống lĩnh một ngàn kị binh đã đánh đến. Cổng thành đóng, cầu treo móc lên trên, trên thành chỉ có mấy tên thủ quân, những binh sĩ còn lại đều bị điều đi bao vây huyện nha.
Lúc này, năm tên thủ hạ của Trình Giảo Kim xông lên đầu thành, rút đao chém đến, qua một trận chém giết dữ dội, mấy tên thủ quân đa số đều bị giết chết. Ngay lập tức bọn họ hạ cầu treo xuống, mở cổng thành, La Sĩ Tín vô cùng vui mừng hạ lệnh một tiếng, dẫn một ngàn kị binh đánh vào thành…. Vương Hiếu Đức còn đang ở trước cổng lớn huyện nha lớn tiếng chửi mắng, ba trăm dân binh tay cầm trường mâu, mặc giáp da, cũng cùng với Giáo Úy kêu la, bọn họ đã giằng co như thế gần một canh giờ, các binh sĩ đều đã có chút mệt mỏi.
Lúc này, bọn họ đột nhiên nghe thấy ngoài xa truyền đến một âm thanh như sấm rền, mặt đất bắt đầu rung chuyển, các binh sĩ nhìn lẫn nhau, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc và kinh hoàng, không biết là xảy ra chuyện gì.
- Chạy mau!
Đầu đường có người phóng nhanh hét lớn:
- Có kị binh đánh đến!
Không đợi binh sĩ kịp phản ứng, hai bên đường huyện nha đột nhiên xông ra hai nhánh kị binh, chiến mã phóng đến như một cơn sóng to dâng trào mãnh liệt, vung chiến đao và trường mâu bổ mạnh về phía bọn họ, ba trăm binh sĩ nhất thời như đàn gián vỡ tổ, hoảng sợ la lớn, vứt binh khí, tứ tán bỏ chạy trối chết…. La Sĩ Tín không ngờ rằng Trình Giảo Kim làm hay như vậy, không đến một canh giờ, không bị thương một binh một tốt đã lấy được huyện Huỳnh Dương, làm cho y không thể không bội phục, Trình Giảo Kim quả thật có tài dùng mưu, trên phương diện trá thành gạt quan, y không bằng Trình Giảo Kim.