Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Nhĩ Căn
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1946 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3986 / 47
Cập nhật: 2017-06-16 04:48:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 756 : Ngươi Dám Ra Tay Sao
rưởng lão duy nhất của Hải Yêu đại bộ xuất hiện nơi đây, giờ phút này vẻ mặt không kiên nhẫn, lạnh giọng mở miệng.
- Ô Thần bộ đúng không, không xuất quan liền lập tức cút!
- Ồn ào!
Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm bình tĩnh giống như sấm sét, tại trong nháy mắt, truyền khắp bát phương, nhấc lên sóng âm, nhanh chóng khuếch tán.
Lời nói vừa ra, rơi vào trong tai tộc nhân Ô Thần bộ khiến hơn vạn tộc nhân này, một đám mạnh mẽ ngẩng đầu, trong mắt sát khí mãnh liệt. Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra hàn quang, tay phải nâng lên hư không trảo cái, một thanh trường thương màu đen, lập tức hiện ra trong tay Mạnh Hạo.
Chính là Yêu binh Hoang Trủng do một đám ma niệm biến thành, có một thành uy lực của bản thể....... Ma thương!
Thương này vừa ra, mây đen bát phương di chuyển, sát khí kinh thiên!
Ô Thần bộ hành động, Ma thương của Mạnh Hạo xuất hiện, ngay lập tức đưa tới chú ý của ba bộ lạc tranh cướp ngoài quan ải, ba cái bộ lạc này lập tức lộ ra tươi cười, nhìn về phía Mạnh Hạo. Mặc dù bọn họ phi thường kỳ vọng, Ô Thần bộ có thể cùng Hải Yêu đại bộ ở Đoạn Nam quan chiến một trận. Nhưng đáy lòng cũng hiểu được, chuyện này là không thể nào đấy, trừ phi Ô Thần bộ điên rồi, bằng không, tuyệt không dám xuất thủ.
Nụ cười của bọn họ, rơi vào đến trong mắt mấy vạn tu sĩ trong quan ải, tại thời khắc hết sức căng thẳng này, mấy vạn nhân này nghị luận sôi nổi, cũng đều mang theo sự khẩn trương.
- Những bộ lạc xuất quan kia, bọn họ không thể tiến vào Mặc Thổ, nhưng lại lượn lờ ở khu vực trước quan ải và Mặc Thổ, triển khai cướp đoạt và chém giết. Nhất là tộc đàn mới nhập quan, càng là mục tiêu bọn họ cướp đoạt...
- Có không ít tộc đàn, chính là bị giết chết như vậy, xem ra những người này, cũng tin tưởng và chấp hành cái thuyết pháp không biết từ chỗ nào lưu truyền tới kia...
- Việc này, không phải chúng ta cũng như vậy hay sao, khi đại họa cuối cùng bao phủ nơi đây, những bộ lạc còn sống sót được trong loạn chiến, chưa chắc không có cơ hội, tiến vào Mặc Thổ! Chỉ cần tam đại cự đầu Mặc Thổ, nhận thức thực lực của chúng ta, mời chào chúng ta trở thành phụ thuộc!
Cách nói này, ở mấy năm trước đã có, hiện giờ đã thành thâm căn cố đế. Nhưng phàm là tộc đàn không có yêu linh đến chỗ này, đều rất là tán thành với cách nói này.
Bốn phía rì rầm nghị luận, Mạnh Hạo đứng trên mũi thuyền, Ma thương trong tay, lập tức khiến cho chung quanh hắn hắc vụ quay cuồng. Trong sương mù cũng có vô số gương mặt, đang nhe răng cười độc ác, tiếng cười như cú vọ, chói tai khó nghe. Rơi vào trong tai, thì như tiếng xương cốt đang ma sát, làm cho người ta không rét mà run.
Tộc nhân Ô Thần bộ phía sau Mạnh Hạo, đồng loạt đứng lên, toàn thân sát khí ngập trời, ánh mắt tất cả trực tiếp xuất hiện tơ máu. Trong khoảnh khắc, khiến cho máu huyết trong người giống như thiêu đốt, sát khí tràn ngập, nhưng trong lòng lại cực kỳ bình tĩnh.
Giờ khắc này, bọn họ đã hóa thân trở thành bách chiến chi hùng!
- Các ngươi muốn làm gì!
Trên Đoạn Nam quan, trưởng lão duy vừa xuất hiện của Hải Yêu đại bộ, giờ phút này hừ lạnh một tiếng, mang theo sự khinh miệt, truyền ra thanh âm.
- Là muốn xuất thủ với Hải Yêu đại bộ - Đoạn Nam quan ta sao? Lá gan của các ngươi không nhỏ, nhưng chỉ cần dám ra một chiêu nửa thức, khiến cho Hải Yêu đại bộ ta chảy xuống một giọt máu tươi, thì Ô Thần bộ các ngươi, trong vòng 3 ngày, nhất định diệt tộc!
Trưởng lão Hải Yêu đại bộ cười lạnh mở miệng, vẫn mang dáng vẻ cao cao tại thượng như trước. Lão nhận định Ô Thần bộ này không dám xuất thủ, hết thảy chẳng qua là cố làm ra vẻ, ý đồ trả giá quá quan ít đi một chút mà thôi.
Bộ lạc như vậy lão thấy nhiều rồi, nhưng cho tới bây giờ … còn không có cái bộ lạc nào dám ra tay với bọn họ, toàn bộ cuối cùng đều phải cúi đầu.
Không chỉ có lão cho rằng như thế, tộc nhân của Hải Yêu đại bộ, cũng đều tự cười lạnh, sự khinh miệt khinh thường hiện lên rõ ràng hơn.
Cùng lúc đó, mấy vạn tu sĩ trong quan ải, giờ phút này một đám hô hấp dồn dập, đồng loạt nhìn về phía Ô Thần bộ, nhìn về phía Mạnh Hạo.
- Ô Thần bộ thực dám ra tay? Việc này ta không tin!
- Từ đại họa tới nay, từ khi Đoạn Nam quan này bị Hải Yêu đại bộ cầm giữ, cho tới bây giờ còn chưa từng xuất hiện bộ lạc dám ra tay xông quan... Ô Thần bộ này, sợ là phô trương thanh thế thôi.
Khi tiếng động nghị luận quanh quẩn phía dưới, giữa không trung không khí đã tới lúc giương cung bạt kiếm rồi, hai mắt Mạnh Hạo hiện ra hàn quang.
- Như thế nào còn không ra tay, lão phu đang chờ ngươi ra tay đó. Chỉ là một bộ lạc phương bắc, cũng dám ở chỗ này giương oai, lão phu ngược lại muốn nhìn, ngươi có dám động thủ hay không!
- Hôm nay đừng nói ngươi không dám xuất thủ, cho dù là ngươi quỳ xuống cầu xin, cũng đừng mơ chỉ trả một nửa tài nguyên liền qua Đoạn Nam quan. Ta muốn các ngươi phải đưa ra toàn bộ tài nguyên, tất cả yêu đàn...
Trưởng lão duy nhất ra mặt của Hải Yêu đại bộ bỗng nhiên mở miệng, thanh âm truyền ra, kiêu ngạo, ngông cuồng đến cực điểm.
Nhưng tại khoảnh khắc khi lời nói của lão quanh quẩn, Mạnh Hạo nâng tay phải lên, Ma thương cầm trong tay, chỉ về phía trước, mạnh mẽ vung lên. Ma thương này toàn thân màu đen, ông một tiếng nháy mắt mà đi.
Âm thanh bén nhọn truyền ra, đó là thanh âm phá không, hư vô dường như muốn bị xé nứt. Trong mắt tất cả tu sĩ ở bên dưới, bọn họ thấy rõ ràng một đạo cầu vồng màu đen, dường như thông suốt mở ra không trung, lấy một loại khí thế kinh người, lao thẳng đến Đoạn Nam quan!
Xung quanh Ma thương, hắc vụ quay cuồng, trong đó vô số gương mặt nhe răng cười độc ác, tiếng cười ghê rợn quanh quẩn, lay động tâm thần. Thanh Ma thương này, một đường nổ vang, trực tiếp bay vọt qua khoảng cách không gian, khoảnh khắc liền hiện ra trước mặt vị trưởng lão của Hải Yêu đại bộ trưởng lão đang sắc mặt đại biến, chấn động kia.
Trưởng lão của Hải Yêu đại bộ này tâm thần nổ vang, cuồng phong đập vào mặt, cũng có một cỗ khí tức sắc bén, khiến cho ngực lão một trận đau đớn. Quần áo tung bay, tóc tai cuồng loạn, thậm chí còn có cảm giác hít thở không thông, thân thể theo bản năng lui ra phía sau. Lão nằm mơ cũng đều không nghĩ tới, Ô Thần bộ... thế nhưng lại thật sự dám ra tay!
Giờ phút này đầu óc lão còn đang sóng to gió lớn ngập trời, có vô số nghi vấn hiện lên, khiến cho lão thế nhưng lại không kịp né tránh. Thậm chí cho dù lão muốn né tránh, cũng không thể làm được.
- Hắn làm sao lại ra tay?
- Hắn thế nhưng lại ra tay!!
Trưởng lão của Hải Yêu đại bộ mở to mắt, con ngươi của lão co rút lại, chiếu rọi ra thiên địa trước mắt, nhưng khoảnh khắc sau đó đã bị một mảnh hắc vụ quay cuồng thay thế. Mọi người ở bốn phía trợn mắt há miệng, bọn họ nhìn thấy trường thương màu đen, trực tiếp xuyên thấu lồng ngực vị trưởng lão Hải Yêu đại bộ này, xé rách quần áo, nổ tung máu thịt, trực tiếp đâm vào trái tim, xuyên thấu mà qua, mang theo thân thể người này, gào thét bay ra phía sau.
Ngã Dục Phong Thiên Ngã Dục Phong Thiên - Nhĩ Căn Ngã Dục Phong Thiên