Số lần đọc/download: 5865 / 83
Cập nhật: 2016-08-02 12:49:32 +0700
Chương 720: Di Tích Sa Tộc [1/2]
S
au quá trình quan sát, Liễu Minh lại nhận ra, càng tới gần vùng trung tâm di tích thì mức độ hư hại của các công trình kiến trúc càng giảm.
Mà ở chỗ sâu nhất của khu di tích này còn có thể lờ mờ thấy một tòa đại điện mang phong cách cổ xưa tỏa khí vũ nguy nga.
Có điều là đại điện bên trong lại không có vẻ xa hoa như ở phía ngoài thành, vật liệu dùng xây dựng thoạt nhìn rất bình thường.
"Liễu huynh, chúng ta đi thôi." Sa Sở Nhi khi trước có lẽ đã từng tới đây, thần sắc biểu lộ rất bình tĩnh.
Liễu Minh nghe thế vừa thu liễm tâm tình vừa bước đi theo.
"Đợi một chút!"
Vừa bước vào vùng rìa khu di tích chưa được mấy bước, Sa Sở Nhi bỗng nhiên biến sắc, kéo Liễu Minh lại, thân hình hai người vội vàng lóe lên, trốn đàu sau một vách tường đổ nát.
Liễu Minh vừa mở miệng định đặt câu hỏi, nhưng khi ánh mắt thoáng nhìn cái liền lập tức ngậm miệng lại.
Chỉ thấy ở chỗ phía trước, cách hai người khoảng hơn trăm trượng, một tràng âm thanh ken két nặng nề truyền đến, tiếp đó một khôi lỗi giáp sĩ cao hơn người bị một bức tường che khuất hết, từ từ đi ra.
Liễu Minh ngưng thần nhìn kỹ lại, khôi lỗi này thân mặc khôi giáp màu vàng kim, trên đầu mang tử tinh đầu khôi*, chỗ hai mắt có hai điểm sáng đỏ lóe lên, trông phảng phất như hai đám lửa đỏ thẫm rực cháy.
*Tử tinh đầu khôi: Giống như mũ của các vị tướng xuất trận thời xưa. Ở đây có màu tím.
Cái đầu trên cổ khôi lỗi tự động xoay chuyển một cách chậm rãi, liên tục quan sát khắp bốn phương tám hướng, sau đó lại từ từ chui vào một gian phòng ốc cũ nát khác.
"Đây là khôi lỗi ở ngoài cùng. Không cần lo lắng, phạm vi canh gác của nó chỉ ba mươi, bốn mươi trượng mỗi bên, không phát hiện ra chúng ta được." Sa Sở Nhi sau khi nhìn rõ khôi lỗi hình người kia bèn khẽ thở dài một hơi, nhẹ giọng nói.
Chờ giáp sĩ khôi lỗi đi xa, hai người liền tiếp tục cất bước, nhắm chỗ sâu trong di tích mà đi tới.
"Bên trong di tích có trên dưới mười loại khôi lỗi khác nhau, ngoài loại khôi lỗi hình người mà chúng ta mới gặp còn có một vài loại khôi lôi hình thú vật. Cơ bản thì chúng tự do hoạt động ở mọi nơi trong di tích, gặp người xâm nhập sẽ công kích không chút do dự. Lúc trước, người của tộc ta tới nơi này cũng đã nếm không ít đau khổ." Sa Sở Nhi một mặt vừa quan sát vừa tiến bước, một mặt lập tức nhẹ giọng giải thích.
Liễu Minh khẽ gật đầu, về điểm này, ngày hôn qua đại trưởng lão Sa tộc cũng có nhắc qua.
"Đấy là đặc tính chung của khôi lỗi ở nơi này, còn về thủ đoạn tấn công thì lại chẳng con nào giống con nào, có điều nếu đã là khôi lỗi thì trên người tự nhiên đều có nhược điểm..." Sa Sở Nhi giới thiệu một cách kỹ càng một số sự tình về khôi lỗi ở đây, Liễu Minh một mặt nghe, một mặt ghi nhớ kỹ trong lòng.
Đang khi nói chuyện, hai người chuyển qua một nơi hẻo lánh.
"Ồ?" Liễu Minh bỗng nhiên dừng bước, đi tới một chỗ đoạn cầm một vật lên.
Vật này là một cánh tay đen xì bị đứt, dài hơn một trượng, trên bề mặt nó có không ít bụi đất màu đen phủ kín, khi cầm nó lên thì trong tay cảm giác có phần lạnh giá.
"Đây là một con khôi lỗi hình vượn người, ở bên ngoài di tích vốn có không ít những phần thân thể của khôi lỗi nên điều này cũng không có gì kỳ quái." Sa Sở Nhi thuận mắt nhìn thoáng qua nhưng chẳng buồn lưu tâm, giải thích.
Liễu Minh nhún vai, tiện tay quẳng nó sang một bên.
Đúng lúc này, trên khoảng trời ở chỗ cách hai người không xa bỗng nhiên có một tràng âm thanh "ông ông" truyền ra.
Liễu Minh theo âm thanh kia ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy ở khoảng trời phía trên đỉnh đầu, một con khôi lỗi hình quái điểu màu xanh, đang nhanh chóng bay thẳng về chỗ hai người.
Con khôi lỗi quái điểu này toàn thân xanh đen, đôi mắt tỏa ra ánh sáng màu đỏ, lưng mọc một đôi cánh dơi, sải cánh dài chừng ba bốn trượng, điểm gây chú ý nhất của nó là cái mỏ nhọn dài hơn mét. Rìa cái miệng có dạng như răng cưa, thình lình có không ít gai ngược mọc ra. Thoạt nhìn vô cùng hung mãnh, tuy chỉ là một con khôi lỗi nhưng trông rất sống động, so với yêu thú phi cầm không không khác bao nhiêu.
"Không ổn, chỉ lo khôi lỗi trên mặt đất mà đã quên còn có loại Thạch Thanh điểu này." Sa Sở Nhi vừa thấy con khôi lỗi quái điều này liền lập tức nghẹn giọng nói, tiếp đấy một tay đánh một trảo vào không khí, tức thì đám cát đen trong tay nàng xoay tròn rồi ngưng tụ, lập tức huyễn hóa ra một thanh sa nhận màu đen.
"Ồ, loại khôi lỗi này rất lợi hại phải không?" Biểu hiện của Liễu Minh thực sự không mấy khác lạ, hiển nhiên là hắn với loại Thạch Thanh điểu này chẳng biết gì cả.
Sa Sở Nhi vừa định trả lời thì quái điểu màu xanh đã từ trong tiếng xé gió, gào thét mà nhào tới trước mắt hai người.
Nàng này hừ một tiếng, tức thì điều khiển sa nhận trong tay nghênh chiến, Liễu Minh ở bên cạnh lại há miệng ra, tiểu kiếm màu vàng kim đã nhanh hơn một bước, bắn vọt ra rồi lập tức hóa thành một đường cầu vồng màu vàng kim cuốn thẳng tới giữa người quái điểu.
"Phành" một tiếng.
Khôi lỗi cự điểu lúc này lóe lên rồi bị tách đôi rồi hai nửa nặng nề đập lên hai chỗ trên mặt đất cạnh hai người, rút cuộc chẳng nhúc nhích được tí nào nữa.
Mà khối hạch tâm màu trắng ở giữa người khôi lỗi cũng bị kiếm quang cuốn qua, tức thì đánh cho nát bấy luôn rồi.
"Người thế mà lại có thể chém con khôi lỗi Thanh Thạch điểu này ra như vậy?" Sa Sở Nhi ở bên cạnh thấy cảnh này không khỏi trợn mắt há mồm, đến cả việc thanh sa nhận trong tay nàng lẳng lặng tán ra cũng chẳng nhận ra.
"Sao thế, có điều gì kỳ quái sao?" Liễu Minh đưa tay thu hồi phi kiếm lại rồi hỏi ngược một câu.
Sa Sở Nhi nghe thế không trả lời ngay mà đột nhiên hít sâu một hơi, đám cát đen trong tay liền ngưng tự lại rồi một lần nữa huyễn hóa ra một thanh sa nhận, đồng thời ánh sáng đen lóe lên, nhắm con quái điểu ở bên cạnh mà chém tới.
"Phành" một tiếng
Trên người khôi lỗi thình lình có thêm một vết chém màu xanh vàng sâu hơn tấc, nhưng không thủng hẳn qua.
"Loại khôi lỗi Thanh Thạch điểu này chỉ dùng Kim Thanh sa đặc hữu của nơi sâu trong Thánh Địa luyện chế ra, toàn thân vô cùng cứng rắn, xét độ nguy hiểm thì nó xếp trong ba loại khôi lỗi mạnh nhất ở vùng ngoại vi. Sa nhận của Sa tộc chúng ta đến sa sài cũng có thể chém đứt nhưng đối với loại khôi lỗi này, cơ bản lại chẳng có bao nhiêu hiệu quả, từ đó có thể thấy nó lợi hại thế nào." Sa Sở Nhi nói cực kỳ nghiêm túc, đoạn nàng nhìn về phía Liễu Minh, trong cặp đồng tử hiện lên nét khác thường.
*Kim Thanh sa: Cát màu xanh vàng kim.
Cuộc chiến hôm qua, một mình Liễu Minh chém chết được sa thú khổng lồ đã khiến cho nàng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng không được chứng kiến tận mắt nên đối ấn tượng với thực lực của Liễu Minh vẫn còn mơ hồ.
Hôm nay thấy Liễu Minh chỉ khua tay múa chân một cái đã lập tức tiêu diệt được một con khôi lỗi Thanh Thạch điểu lợi hại như thế này, mới biết thực lực Liễu Minh thực sự mạnh cỡ nào.