Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Phủ Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: Kỳ Phù Dung
Số chương: 1558 - chưa đầy đủ
Phí download: 29 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1717 / 15
Cập nhật: 2016-07-25 18:43:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 746 : Lâm Hi Bắt Ngựa. (5)
ới năng lực của Lâm Hi mà cũng lại không thể ghi nhận được là nó đã biến mất về phương hướng nào. Đưa mắt nhìn quanh, từ dưới chân cho đến tít tận đường chân trời là hoàn toàn trống rỗng, chỉ có khoảng không bao la, còn không thấy được bóng dáng con Tứ Cực Đại Uyển kia đâu cả.
Hô!
Bão lốc cuồn cuộn đã hoàn toàn yên tĩnh trở lại. Từ trong trời cao, lập tức chỉ còn lại có một mình Lâm Hi.
- Quá nhanh!
Trong lòng Lâm Hi âm thầm rung động không thôi.
Tiểu Na Di Pháp của hắn đã là cực nhanh, nhưng mà đem so sánh với con Tứ Cực Đại Uyển, lập tức coi như không là cái gì. Ít nhất, Tứ Cực Đại Uyển muốn chạy thì hắn căn bản không có biện pháp nào.
Hiện tại, hắn cũng đã hơi rõ ràng Thái Bạch hoàng triều, cảm nhận được tình cảnh của Thập Bát hoàng tử. Trừ phi là ngươi đi chủ động trêu chọc con Tứ Cực Đại Uyển kia, khiến cho nó đến công kích đánh ngươi. Nếu không như vậy, ngay cả một chút bóng dáng của Tứ Cực Đại Uyển đều không nắm bắt được.
Một con Tứ Cực Đại Uyển, liền lỡ mất dịp tốt như vậy khiến cho trong lòng Lâm Hi trống rỗng. Hắn cảm mất mát không thôi.
- Thôi vậy, có lẽ trước hết cứ đi xem một chút xem u Dương sư huynh bọn họ thế nào.
Trong lòng Lâm Hi thầm nghĩ.
Chạy chính là chạy, loại linh vật như Tứ Cực Đại Uyển kia, nếu truy theo là không đuổi kịp. Lâm Hi nếu không cam lòng thì cũng chỉ có thể tạm thời ghìm xuống. So sánh với dưới kia, Khí Thánh Vương bọn họ hẳn là còn quan trọng hơn nhiều.
Hô!
Lâm Hi thu hồi công pháp, từ trên không trung lao thẳng xuống một cái, chỉ trong vài hô hấp lập tức rơi xuống giữa đám cỏ cây xanh um trên Ly Long Sơn. Thân hình hắn nhoáng lên, tức thì chui vào trong hang động.
- Hầu sư huynh, u Dương sư huynh, các huynh cảm thấy thế nào?
Lâm Hi đi vào liền hỏi.
Ở trong hang động, hai người vẫn đang ngồi dưới đất, Bạch Nguyên đứng ở một bên.
- Không có việc gì, đã nuốt đan dược nên khá hơn rất nhiều. May là có Khí Thánh Vương che chở ở phía trước, nếu không như thế mà cứ chính diện đụng vào, liền chết dưới móng con Tứ Cực Đại Uyển này.
u Dương Nạp Hải ở một bên nói. Đối với một kích vừa mới rồi kia, có lẽ trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ba người liên thủ lại đều không phải là đối thủ của Tứ Cực Đại Uyển, có thể thấy được con thiên địa dị chủng này có thực lực mạnh mẽ đến đâu.
- Ta cũng không có việc gì, chỉ có điều là cần phải nghỉ ngơi dăm ba ngày, mới có thể xuất phát rời đi.
Khí Thánh Vương đáp.
Hắn nói một cách qua loa nhẹ nhàng, nhưng với tu vi Lục Quả Thánh Vương của Khí Thánh Vương mà còn cần phải tĩnh dưỡng dăm ba ngày mới có thể cử động, thế này thì đã là bị thương cũng khá nặng.
Mặc dù tu vi của hắn cực cao, nhưng dù sao cũng không giống như Lâm Hi vốn đã luyện Thiên Lôi đại pháp, loại tuyệt học khống chế vạn lôi. Năng lượng sấm chớp của Tứ Cực Đại Uyển căn bản không làm gì được hắn.
Lâm Hi hơi nghĩ ngợi, lập tức lấy từ trong Thứ Nguyên Tiểu Tiên Đại ra vài khỏa đan dược:
- Hầu sư huynh, huynh cứ nuốt này viên đan dược này. Đối với vết thương của huynh, hẳn là có chỗ trợ giúp.
Khí Thánh Vương liền không hề cự tuyệt, nhận lấy rồi nuốt một hơi.
- Tiểu sư đệ, ngươi thành thật nói với ta. Vừa mới rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Làm thế nào mà con Tứ Cực Đại Uyển kia lại không làm gì được ngươi. Hơn nữa xem ra, công lực của ngươi còn giống như tăng thêm không ít?
u Dương Nạp Hải ở một bên lên tiếng hỏi, ánh mắt sáng quắc tràn đầy tò mò. Lời vừa nói ra, không chỉ là hắn mà ngay cả Khí Thánh Vương và Bạch Nguyên, cũng hiếu kỳ nhìn lại đây.
Có thể coi thường công kích của Tứ Cực Đại Uyển, điều này đâu phải là công pháp bình thường có thể làm được.
- A, đây là trước kia đệ có được một môn tuyệt học...
Lâm Hi đơn giản nói một lần câu chuyện về Thiên Lôi đại pháp. Khi đề cập đến một vài chỗ mấu chốt thì cũng chỉ nói sơ lược, chứ không phải nói ra mọi thứ cặn kẽ như vậy.
- Thì ra là thế, như vậy là số may của tiểu sư đệ ngươi.
Mấy người nghe xong, cũng là thán phục không thôi.
Mỗi người cũng có sự riêng tư của mình, đám người u Dương Nạp Hải vì không để ảnh hưởng đến toàn cục nên chỉ hỏi một đôi câu, cũng không hề hỏi cẩn thận thật kỹ lưỡng về các chi tiết.
Kế tiếp, bên trong động hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Hi và Bạch Nguyên ở một bên, giúp cho u Dương Nạp Hải và Khí Thánh Vương toàn lực chữa thương. Người trong tiên đạo có thánh dược chữa thương thì đương nhiên là tốt nhất trên đời. Nhưng nếu như không có, cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Ước chừng sau nửa canh giờ, Khí Thánh Vương mở mắt ra, mở miệng nói:
- Tiểu sư đệ, thật lợi hại. Vết thương của ta đã tốt hơn rất nhiều. Tiếp theo có khả năng chính mình điều dưỡng. Người của Thái Bạch hoàng triều có thể lập tức sẽ tới trên Ly Long Sơn. Ngươi đi ra ngoài nhìn một phen, xem lại một lượt chỗ trước đây mấy người của Thái Bạch hoàng triều bị chết. Xem chúng có bỏ lại pháp khí linh tinh các loại gì đó hay không, cẩn thận tìm tòi một hồi, xem có cái gì thu hoạch không.
Người của Thái Bạch hoàng triều kia, kẻ tối cao cũng có tu vi Đạo Quả Kỳ. Với cấp bậc này, thực lực đã là rất đáng xem. Nếu như trên người có món pháp khí thượng phẩm, pháp khí tuyệt phẩm linh tinh các loại gì đó, vậy thì cũng là thu hoạch không nhỏ.
Đối với người trong tiên đạo mà nói, quét dọn chiến trường là công pháp cần thiết. Có một số pháp khí coi như chính mình không dùng được, thì cũng có thể bán được trong Tiên Đạo Đại Thương Minh, cũng đều có khả năng hưởng thụ.
- Ừ. Ta đây liền ra đi.
Thân hình Lâm Hi nhoáng lên, lập tức bay ra khỏi hang động.
Chỗ mà đám cao thủ Thái Bạch hoàng triều kia ngã xuống cũng không phải rất khó tìm. Lâm Hi lúc đi đến chỉ thấy trên mặt đất hoàn toàn nám đen, hoa cỏ cây cối toàn bộ biến mất, nhưng cũng không có đám cháy nào bốc lên. Năng lượng sấm chớp của Tứ Cực Đại Uyển cực kỳ bá đạo. Chỉ cần đốt trong nháy mắt, liền phá hủy tất cả thành tro bụi đen, căn bản không để cho bốc lên ngọn lửa.
Lâm Hi tìm ra mấy phần còn lại của chân tay đã bị cụt, cũng tìm được một chút mảnh nhỏ kim loại chia năm xẻ bảy, đó là tàn cốt của pháp khí bị nổ vỡ vụn. Nhưng pháp khí nguyên vẹn thì một món đều không hề tìm được.
- Những pháp khí này có cấp độ, phẩm chất tịnh không cao lắm, căn bản không chống cự nổi một kích của con Tứ Cực Đại Uyển đang giận dữ.
Lâm Hi nhặt lên một mảnh nhỏ, dò xét một hồi mà thầm nghĩ trong lòng.
Thái Bạch hoàng triều mặc dù là một trong tứ đại hoàng triều, nhưng dù sao cũng không cách nào so sánh với Thần Tiêu Tông. Hơn nữa, những người này cũng chỉ là thuộc hạ riêng của Thập Bát hoàng tử.
Qua lại tìm tòi một hồi, nhưng chỉ lục soát được vài viên đan dược rải rác. Ngoài ra không thu hoạch được gì nữa. Lâm Hi cũng lười lại lục soát thêm, hắn trực tiếp phun một luồng chân hỏa đốt sạch những tàn cốt này, tránh khỏi người của Thái Bạch hoàng triều nỗi khổ nhặt xác. Sau đó hắn tìm một cây đại thụ, dừng lại dưới tán cây, vẫn không nhúc nhích.
Thần Tọa Thần Tọa - Hoàng Phủ Kỳ Thần Tọa