Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 345: Tương Lai Của Cao Nguyên Huyết Sắc (thượng) (phần 1)
hía nam địa khu Qua Nhĩ Ba Thác, Hổ Xuyên đạo.
Bầu trời buổi chiều âm u, không có một chút ánh mặt trời nào, nhưng trên bầu trời cũng không có mây, khí hậu tỏ ra rất khô hạn, trong không khí giống như chẳng hề có chút hơi nước nào. Gió lớn quét qua trên người mang theo cảm giác vô cùng khô hanh, gió mù trời, cát bao trùm lên đất vàng nơi này, khiến nó càng ngày càng đi theo hướng hoang mạc hóa, đất đai nơi này tỏ ra vô cùng khô cạn, có một số nơi thậm chí đã nứt nẻ, lộ ra từng khe hở lớn to bằng cổ tay, thế nhưng khi huyết chiến lại một lần nữa giáng xuống, thì những khe hở lớn đó đều bị máu tươi của cung kỵ thủ người Tây Mông lấp đầy.
Khi Dương Túc Phong chạy tới chiến trường thì các chiến sĩ của trung đoàn thứ năm hải quân lục chiến đội cùng cung kỵ thủ người Tây Mông do Ai Đức Mông Đa suất lĩnh đã huyết chiến bốn ngày bốn đêm, cắt đứt hoàn toàn đường lui của cung kỵ thủ người Tây Mông. Cung kỵ thủ người Tây Mông liên tục phát động nhiều lượt tiến công, nhưng trừ thây chất đầy đồng ra thì không có được bất kỳ một thu hoạch nào.
Phong Phi Vũ suất lĩnh bộ đội kỵ binh Liệp Ưng quân Lam vũ, từ hai cánh của cung kỵ thủ người Tây Mông không ngừng phát động công kích mang tính chất quấy nhiễu, ngày đêm không ngừng, làm cung kỵ thủ người Tây Mông căn bản không có cơ hội để nghỉ ngơi, càng ngày càng mệt mỏi, thương vong cũng càng ngày càng nhiều. Căn cứ vào miêu tả của Phong Phi Vũ, hiện giờ tinh thần của cung kỵ thủ người Tây Mông đã tới bên bờ sự sụp đổ, nếu như còn thêm một lần đả kích lớn nữa, người Tây Mông sẽ hoàn toàn sụp đổ.
Tư Cơ Bối Ni suất lĩnh trung đoàn 115 - đội quân có đôi chân mọc cánh của quân Lam Vũ cũng rất mau chóng đuổi theo kịp cung kỵ thủ người Tây Mông bỏ chạy, bọn họ cùng với các chiến hữu hải quân lục chiến đội của Trần Kiếm Phi cùng nhau từ hai phía nam bắc ép tới trận địa của cung kỵ thủ người Tây Mông, đồng thời dưới sự phối hợp của các bộ đội huynh đệ khác hình thành vòng bao vây hữu hiệu. Tới buổi tối ngày 3 tháng 3 năm 1730 thiên nguyên, tàn dư của cung kỵ thủ người Tây Mông ước chừng có tám vạn tên toàn bộ bị quân Lam Vũ bao vây trùng trùng, ở bên ngoài tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông này tụ tập hơn bốn vạn bội đội quân Lam Vũ, cung kỵ thủ của người Tây Mông cho dù có muốn phá vòng vây cũng là có lòng mà không có sức nữa, sau khi đột vây mấy lần mang tính thăm dò, đám Ai Đức Mông Đa và Cáp Lặc Đồ đều tuyệt vọng.
Bọn chúng cuối cùng cũng hiểu ra, chỉ dựa vào vũ lực, thì bọn chúng không thể nào thoát khỏi vòng vây của quân Lam Vũ được.
Quan chỉ huy tiền tuyến của quân Lam Vũ đã nói rất rõ ràng, người Tây Mông còn muốn sống sót trong vòng bao vây, thì chỉ còn một con đường, đó chính là buông vũ khí xuống, hai tay đặt lên đầu, cầm cờ trắng ở trên tay đi theo hàng lối trật tự ra bên ngoài.
Từ trong ống kính tròn của kính viễn vọng, Dương Túc Phong có thể nhìn thấy, những tên cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại đã bị vây khốn trong khu vực có chu vi chưa tới mười kilomet, tất cả chiến mã và lương thảo dư ra của người Tây Mông, đều đã bị quân Lam Vũ đoạt vào trong tay, hiện giờ cung kỵ thủ người Tây Mông ở trong vòng vây, chẳng những thiếu thốn thức ăn mà ngay cả chiến mã tác chiến cũng không đủ. Bởi có một bộ phận chiến mã bị bọn chúng giết đem làm lương thực để ăn rồi.
Theo như phỏng đoán của Phong Phi Vũ, quân Lam Vũ căn bản không cần tấn công, chỉ cần đem bọn chúng vây khốn trên một tuần thì tám vạn tên cung kỵ thủ người Tây Mông này sẽ không chịu nổi đói khát mà đành phải đầu hàng. Đương nhiên, cũng có khả năng một số tên sẽ lựa chọn tự sát, bất kể như thế nào, thì đám cung kỵ thủ người Tây Mông này sẽ không còn con đường thoát nào khác nữa. Những lĩnh pháo binh đi tới sau đó thì lại không đồng ý với quan điểm của Phong Phi Vũ, bọn họ thà làm cho dứt khoát một chút, dùng một loạt pháo đạn mãnh liệt đem đám cung kỵ thủ người Tây Mông này toàn bộ tiễn lên thiên đường.
“Ngươi làm như vậy sẽ bị tổn thọ đấy.” Dương Minh nói với quan chỉ huy Lôi Minh của pháo binh đang nóng lòng như lửa đốt.
Từ sau khí tới được chiến trường, Lôi Minh đã hết sức nóng lòng sắp xếp đội ngũ pháo binh, chuẩn bị pháo kích người Tây Mông. Ở cứ điểm Tiểu Thang Sơn, tướng lĩnh của người Tây Mông là Trát Mộc Hợp quyết đoán lựa chọn rút lui làm cho Lôi Minh vô cùng thất vọng, cứ luôn cảm thấy ngứa ngáy chân tay, đánh không đủ đã. Hiện giờ tám vạn cung kỵ thủ người Tây Mông còn sót lại chen chung với nhau ở một chỗ, thực sự là mục tiêu xạ kích quá tốt rồi, hắn không thể nín nhịn muốn đem bọn chúng quét sạch cho bằng hết, cho nên nhiều lần xin mệnh lệnh tác chiến, nhưng Dương Túc Phong đều không phê chuẩn.
“Cho dù là thiên đường cũng không vấn đề gì, ở trên thiên đường còn có xe đưa xe đón…” Lôi Minh căn bản là không tin chuyện luân hồi báo ứng gì hết, nói oang oang, không hề để ý những lời quái đản của mình làm cho các đồng sự ở xung quanh chú ý.
“Cái gì mà thiên đường có xe đưa xe đón? Là ý tứ gì? Phong Phi Vũ tò mò hỏi.
“Ngươi hỏi Phong lĩnh ấy, hồi trước ngài cũng nói như thế…” Lôi Minh thuận miệng đáp, lúc này mới ý thức được lời của mình có chút cổ quái, chẳng trách nào người ở xung quanh đều tròn mắt ra nhìn mình, giống như mình là con cự thú Behemoth ở địa khu liên minh Nhã Ca vậy.
Dương Túc Phong tất nhiên là hiểu rằng do mình trong lúc vô ý nhầm lẫn thời đại, đem chuyện ở thế kỷ hai mươi mốt nói ra rồi, loại chuyện này càng giải thích càng hỏng bét, cho nên chuyển sang đề tài khác: “Có phát hiện ra tung tích của người Vũ Chân hay không? Bọn họ có tiếp tục đuổi theo tới phụ cận xem náo nhiệt không?”
Phong Phi Vũ nói: “Không phát hiện ra, không biết là bọn chúng đi đâu mất rồi… Ấy? Mọi người xem, người Tây Mông cuối cùng cũng đành phải phái sứ giả của mình xuất hiện rồi, còn cho rằng đám gia hỏa ngu xuẩn Bố Lạp Cát, thà chết chứ không chịu hạ cái đầu cao quý của chúng xuống nữa chứ!”
Lôi Minh nói: “Đại khái là nhìn thấy pháo binh của chúng ta tới, mới không thể không tới đám phán với chúng ta, nếu không, sứ giả của bọn chúng chỉ có thể từ trong địa ngục phái người ra thôi… tên khốn này đúng là cao thật đó, so với ta còn cao hơn!”
Đám người Dương Túc Phong ngẩng đầu lên nhìn, đúng là như vậy, chỉ thấy từ trong doanh trại dày đặc của người Tây Mông, có một người lẻ loi bước ra, bởi vì không nhìn kính viễn vọng cho nên không nhìn thấy rốt cuộc hắn là ai. Nhưng nhìn qua thì thân hình rất cao lớn, hắn không cưỡi ngựa, hai tay cũng không có gì, cứ như vậy đi bộ tới quân doanh của quân Lam Vũ, bất quá hắn cũng không mang cờ trắng, cũng không tỏ rõ thân phận, bởi thế những tay súng bắn tỉa của quân Lam Vũ đều rất hào hứng, chuẩn bị cho một phát súng giết chết hắn.
Phong Phi Vũ truyền lệnh xuống, thả cho người đó tiến vào. Kết quả tiền tuyến mau chóng báo cáo tới, nói người kia không ngờ lại là Ai Đức Mông Đa - thủ lĩnh của người Tây Mông. Đám người Dương Túc Phong đều cảm thấy ngạc nhiên không thôi, vì vậy lập tức nâng kính viễn vọng lên, chính là như vậy, nhân vật đơn độc đi tới đàm phán với quân Lam Vũ này, chính là Ai Đức Mông Đa thủ lĩnh của người Tây Mông.
Vóc dáng của Ai Đức Mông Đa vẫn cứ cao lớn như thế, nhưng thần tình đã tiều tụy hơn nhiều rồi, mặc dù hắn nỗ lực muốn thể hiện bản thân tinh thần phấn chấn một chút, nhưng đôi mắt thâm quầng rõ ràng, còn cả bộ râu rất nhiều ngày quên chưa cạo, thậm chí còn có thể nhìn thấy trong mắt hắn đầy những sợi tơ máu, nhìn qua thì những ngày này cuộc sống của hắn không được tốt lắm. Ba mươi vạn đại quân của người Tây Mông rầm rầm rộ rộ che đồng lấp đất nam hạ, nhưng không có được bất kỳ chút lợi ích nào từ trong tay quân Lam Vũ, ngược lại còn tổn thất mất hai mươi hai vạn người, gần như như hao tổn mất hai phần ba binh lực. Hắn thân là thống soái tối cao của người Tây Mông, sao có thể không tiều tụy cho được?
Bất quá không ngờ hắn lại có gan xuất hiện vào thời điểm này, xem ra còn có vài phần bản sắc kiêu hùng, cho dù so với lúc hắn khi còn trẻ tuổi, thì hiện giờ hắn đã do dự thiếu quyết đoán hơn nhiều, cố chấp bảo thủ hơn nhiều, cũng hồ đồ ngu xuẩn hơn nhiều, nhưng dù sao thì hắn cũng ngồi ở trên vị trí đại hãn của người Tây Mông mười bốn năm, có vốn liếng đầy đủ.
“Hắn tới làm cái gì thế? Cầu xin à?” Lôi Minh không hiểu nói.
“Ngươi nói hắn còn có thể làm gì? Xin cơm à?” Phong Phi Vũ không hề khách khí nói.
Dương Túc Phong không đổi sắc mặt nói: “Chúng ta xuống gặp hắn đi.”
Một hàng người mau chóng gặp mặt Ai Đức Mông Đa.
Ai Đức Mông Đa đúng là rất tiều tụy nhưng hắn cực lực che dấu sự tiều tụy và chán chường của mình, lấy tinh thần, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, nói từng chữ một: “Dương Túc Phong, ta tới là để hạ chiến thư! Ta muốn cùng ngươi đánh tay đôi!”
Tất cả tướng lĩnh cao cấp của quân Lam Vũ hoàn toàn ngạc nhiên.
Đánh tay đôi?
Không một ai có thể ngờ được rằng, Ai Đức Mông Đa một mình đi tới quân doanh của quân Lam Vũ, không ngờ lại muốn cùng Dương Túc Phong tiến hành quyết đấu cổ xưa nhất: Đấu tay đôi. Là thủ lĩnh của người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa không hề suy tính kỹ càng cho tương lai của người Tây Mông, không vắt hết óc tìm ra một con đường đi sau này cho người Tây Mông, ngược lại giống một võ phu tuần túy đến tìm Dương Túc Phong đấu tay đôi, đúng là làm cho đám người Phong Phi Vũ khóc cười không xong, cái tên Ai Đức Mông Đa này thực sự quá là đáng yêu rồi, giờ đã là thời đại nào, ai còn muốn đấu tay đôi với ngươi nữa?
Nhìn thấy sắc mặt cười nhạo khinh miệt của đám người Phong Phi Vũ ở bên cạnh Dương Túc Phong, sắc mặt của Ai Đức Mông Đa tức thì đỏ bừng, cảm giác như mình gặp phải sự vũ nhục vô hình vậy, tức thì siết chặt nắm đấm, mắt lóe lên hung quang, âm thanh bén nhọn mà hung bạo nói: “Dương Túc Phong, ta muốn đấu tay đôi với ngươi! Ngươi có nghe thấy không?”
Phong Phi Vũ phất tay, cảnh vệ quân bộ của quân Lam Vũ mang dây thừng tới, còn cả còng tay, chuẩn bị trói lấy Ai Đức Mông Đa, nhưng Dương Túc Phong phất tay, ý bảo là không cần thiết phải hưng sự động chúng. Phong Phi Vũ nói: “Ai Đức Mông Đa, ngươi có bệnh đấy à? Ngươi thua thì thua rồi, còn đấu tay đôi cái gì nữa? Được! Để ta tới đấu tay đôi với ngươi! Ta bắn một phát chết tên gia hỏa khốn kiếp nhà ngươi, xem ngươi còn muốn đấu tay đôi không!”
Nói rồi, Phong Phi Vũ rút súng ra, chỉ vào chỗ đất trống ở bên ngoài nói: “Đi nào! Ra bên ngoài! Lão tử đấu tay đôi với ngươi!”
Nhưng con mắt của Ai Đức Mông Đa chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Túc Phong, thâm trầm nói: “Ta muón cùng Dương Túc Phong đấu tay đôi!”
Phong Phu Vũ đánh mắt ra hiệu cho bọn Đan Nhã Huyến, Đan Nhã Huyến đi tới, muốn trói lấy Ai Đức Mông Đa.
Dương Túc Phong phất tay, ý bảo bọn Đan Nhã Huyến lui ra, chầm chậm đi tới trước mặt Ai Đức Mông Đa, cách Ai Đức Mông Đa không tới một mét, ánh mắt từ từ dừng ở trên mặt Ai Đức Mông Đa. Ai Đức Mông Đa mặc dù cao hơn y tới tận nửa cái đầu, nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của y hờ hững quét qua, không ngờ lại bất giác khẽ run lên một chút, sắc mặt cũng trở nên càng thêm nhợt nhạt. Dương Túc Phong như có điều gì đó suy nghĩ gật gù nói: “Ngươi muốn thông qua cuộc đấu tay đôi của hai người bọn ta giải quyết chuyện của quân Lam Vũ và người Tây Mông các ngươi? Hay chỉ là vì muốn giải quyết ân oán cá nhân giữa hai cúng ta?”
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu