Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Chương 63: Đại Tần Rời Đi
T
rên bầu trời, cửa lớn trên mái nhà chậm rãi khôi phục. Không gian bị hư hại xung quanh cũng khôi phục rất nhanh, nhưng mà đám người Chung Sơn nội tâm lại vẫn chưa khôi phục được, cùng là Thánh thượng Thiên triều, chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?
Đại năng của đại thế giới a, một chưởng đánh đánh xuống, không ngờ bị Doanh mạnh mẽ đánh cho gãy xương?
Nhìn một màn này, Chung Sơn trên trán ứa mồ hôi lạnh, xa xa Khổng Liệt Thiên trán cũng ứa mồ hôi lạnh.
Doanh này, không phải người!
Ai có thể nói cho ta biết, Đại Tần này chỉ vẻn vẹn là một Thiên triều sao? Thánh thượng Thiên triều ở dưới tình huống không mượn dùng số mệnh, có thể một chưởng đánh cho đại năng gãy xương sao?
Doanh thu tay, nhìn lại cái cửa sổ lớn trên mái nhà, trong mắt rất bình thản.
Đúng lúc này, dưới chân, s Hàm Dương thánh đô chậm rãi bị nâng lên, chậm rãi tách ra khỏi mặt đất, theo một tiếng nổ vang, thành trì khổng lồ Hàm Dương thánh đô, chậm rãi hướng về thông đạo màu đen phương bắc bay đi, chậm rãi tiến vào.
Một màn này, căn bản không cần Doanh cần quan tâm, tất cả đã có Quỷ Cốc Tử.
Doanh quay đầu, nhìn về phía Chung Sơn.
- Chung Sơn, trẫm lại tặng cho ngươi một câu!
Doanh nhàn nhạt cười nói.
Thanh âm Doanh không lớn, nhưng lại quỷ dị truyền tới bên tai Chung Sơn.
- Xin chỉ giáo!
Chung Sơn quay sang Doanh hơi hơi thi lễ.
- Tiểu thế giới như ảo ảnh trong mơ, như lộ cũng như điện, đại thế giới, mới là nơi thật sự, phi thăng chỉ là xông phá ảo cảnh, khai thiên mới đủ đem cảnh trong mơ biến thành sự thật!
Doanh nói.
Theo tiếng nổ vang không ngừng truyền ra, Hàm Dương thánh đô chậm rãi tiến vào trong thông đạo màu đen.
Thông đạo khổng lồ màu đen cũng chậm rãi thu nhỏ lại.
- Thụ giáo!
Chung Sơn quay sang phương hướng Doanh rời đi, hơi hơi thi lễ.
Thông đạo màu đen càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, Hàm Dương thánh đô đã hoàn toàn tiến vào thông đạo, Doanh mang theo Đại Tần cũng dần dần biến mất ở tiểu thế giới này.
- Oanh.................
Trong nháy mắt thông đạo khép kín, lại là một tiếng không gian va chạm lớn, từ một vài chỗ kia, lại lần nữa hình thành một cái hắc động mênh mông, không gian xung quanh đều vỡ nát.
- Như ảo ảnh trong mơ? Như lộ cũng như điện?
Chung Sơn nhìn không gian vỡ nát khổng lồ này, mày hơi hơi nhăn lại.
Đây là mộng ảo sao? Chỉ có khai thiên, mới có thể biến mộng ảo thành sự thật?
Chung Sơn hơi chút lĩnh ngộ. Mà ngay lúc này, không gian vỡ nát khổng lồ chậm rãi khôi phục.
Hàm Dương thánh đô khổng lồ ban đầu, giờ phút này đã hóa thành một mảnh đại dương mênh mông, Đại Tần hoàn toàn trở thành quá khứ, tiểu thế giới này, không còn Đại Tần.
Chỉ có truyền thuyết lưu lại kia, ai cũng không quên được.
Chung Sơn thật sâu hít vào một hơi. Ánh mắt buồn bã đột nhiên chợt tắt, đồng tử co rụt lại nhìn về phía trước mặt.
Thần Nha Đạo Quân, Khổng Liệt Thiên và Cáp Mô Lại, giờ phút này đã vây Chung Sơn và Đế Huyền Sát lại.
- Thần Nha, các ngươi có thể ngăn được ta?
Chung Sơn trầm giọng nói.
Thần Nha Đạo Quân hết sức ngưng trọng nhìn về phía Chung Sơn.
- Tổ sư chẳng lẽ không giết phân thân của ngươi?
Thần Nha Đạo Quân mày nhướng lên hỏi.
- Giết? Ngươi là nói Khổng Tuyên sao?
Chung Sơn lộ ra nụ cười tà.
Trong nụ cười tà kia, tràn ngập tự tin. Mà chỉ phần tự tin này lại khiến cho Thần Nha Đạo Quân rất không thoải mái.
- Tru Tiên!
Thần Nha Đạo Quân bỗng nhiên kêu lên.
Cáp Mô Lại gật gật đầu.
- Tru Tiên Kiếm Trận.................
Theo Cáp Mô Lại quát lớn 1 tiếng, bốn phía thiên địa, rồi đột nhiên hóa thành vô tận kiếm khí rơi xuống, chô phía đông, Tru Tiên cường thế đằng đằng sát khí sừng sững đứn một bên.
Phương nam, phương tây, phương bắc mỗi một bên đều có một hư ảnh.
Tru Tiên Kiếm Trận? Vẻn vẹn chỉ có Tru Tiên Kiếm cũng có thể bố trí?
- Không thể mượn thế của thiên hạ Đại Tranh, ta xem lần này ngươi làm sao trốn được.
Thần Nha Đạo Quân cười lạnh nói.
- - - - -
Hai ngày trước, Lăng Tiêu Thiên Đình.
Hôm nay không hội triều, Chung Sơn dẫn quần thần đứng ở trước Trường Sinh Điện, bởi vì Chung Sơn biết, hôm nay sẽ có đại sự phát sinh. Cái loại cảm giác bị suy tính này càng ngày càng mãnh liệt.
Ảnh thân Chung Sơn, nhắm mắt đợi, toàn bộ Lăng Tiêu Thiên Đình đều đắm chìm trong không khí vô cùng nặng nề, vô cùng im ắng.
Đứng ở trước Trường Sinh Điện, Chung Sơn khẽ nhíu mày.
Suy tính? Lại một cái suy tính?
Trừ ỏ Khổng Tuyên ra, ảnh thân căn cứ theo Thiên Cơ Đại Pháp, không ngờ lại cảm giác một người khác suy tính mình. Là ai?
Quỷ Cốc Tử? Doanh? Không có khả năng, căn bản không cần, chẳng lẽ tiểu thế giới này còn có người lại suy tính?
Chung Sơn híp mắt đợi.
Tới khi ánh trăng tròn lên cao.
- Khụ khụ khụ khụ...!
4 phía bỗng nhiên truyền đến từng trận ho khan, Chung Sơn đồng tử co rụt lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Người kia vừa vặn đứng ở phía ánh trăng, một người áo bào xanh bộ dáng thiếu niên tuấn tú.
Chỉ là người bộ dáng thiếu niên này nhìn qua cực kỳ kỳ quái, trên mặt có rất nhiều vết rạn, phảng phất giống như đồ sứ bị vỡ lại bị gắn lại, vô cùng yêu dị.
Thiếu niên mí mắt màu xanh biếc, nhìn Chung Sơn phía dưới là lúc, trong mắt hiện lên một cỗ ánh sáng xanh sâu thẳm. Một cỗ ánh sáng xanh hút hồn.
Thiếu niên tay cầm một cái khăn tay, không ngừng ho khan, hình như thương thế vô cùng nghiêm trọng.
Không có một chút áp bách, dựa vào cảm ứng khí tức, căn bản cảm ứng không được, phảng phất không có người này vậy. Chân chính là Thiên Nhân Hợp Nhất, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, cũng không ai biết trên trời cao lại có một người.
Thiếu niên?
- Người tới là Khổng Tuyên?
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
- Ngươi cũng biết ta?
Người bộ dáng thiếu niên trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.