Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 771: Yêu Mà Không Nói (p1)
ồng thời, toà thành trì này cũng làm cô cảm thấy lạ lẫm vô cùng, nhà y ở đâu? Đậu Tuyến Nương nhìn khắp bốn phía, nhìn thấy bên tường thành có mấy binh sĩ đang ngồi nghỉ ngơi, cô thúc ngựa lên phía trước, từ túi lấy ra hai xâu tiền.
- Mấy vị quân sĩ, muốn hỏi thăm các người một việc.
Cô ném tiền qua.
Vài tên binh sĩ giật mình một cái, bọn họ nhìn nữ tử trẻ tuổi mang mạng che mặt này, lại nhìn đến thanh đao của cô, cuối cùng ánh mắt rơi trên hai xâu tiền.
Một tên binh sĩ lớn tuổi chắp tay cười:
- Vị cô nương này muốn hỏi gì?
- À…ta muốn hỏi thăm phủ đệ của tướng quân La Sĩ Tín ở đâu? Ta là đường muội của huynh ấy, từ quê nhà đến.
Đậu Tuyến Nương đặc biệt nhấn mạnh, rõ ràng hai chữ đường muội, nhưng mặt cô lại đỏ, cũng may có sa mỏng che lại.
Mấy tên binh sĩ trong đội đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cũng không biết, nhưng nể số tiền này….
Tên binh sĩ lớn tuổi vội chạy về phía thành:
- Cô nương xin đợi một chút, ta đi hỏi thăm.
Chốc lát, binh sĩ đó lại chạy về, cười ha hả nói:
- Cô nương, phủ đệ của La tướng quân tại thành bắc, đường lớn Lâm Tấn, hẻm Hồng Hoè, đến đó hỏi thì biết.
- Đa tạ!
Đậu Tuyến Nương thúc ngựa đi về phía thành bắc, người binh sĩ lớn tuổi lắc đầu cười:
- Cô nương này thật là nóng vội, ta còn chưa nói xong!
Ông ta vừa cúi đầu, lại không thấy hai xâu tiền đâu, nhất thời tức giận, kéo vạt áo của một binh sĩ khác:
- Phần của ta đâu?
….
Đậu Tuyến Nương phóng ngựa thẳng một đường, rất nhanh cô đã tìm đến đường lớn Lâm Tấn, cô lại dọc đường hỏi thăm, tìm đến hẻm Hồng Hoè, đầu hẻm có vài gốc cây hoè già, lúc này hoa hoè trắng tuyết đã nở rộ, trong đó có một gốc hoè lại nở ra đoá hoa mang sắc tím đỏ hiếm thấy, vì thế có tên là hẻm Hồng Hòe.
Đậu Tuyến Nương tim đập nhanh khẩn trương như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cô xoay người xuống ngựa, tháo chiếc nón che mặt xuống, dắt ngựa từ từ đi đến trước một ngôi phủ trạch rộng khoảng năm mẫu đất, ngay cửa toà nhà có hai hàng kích (binh khí cổ), trên bức tường cạnh cửa lớn có treo một miếng mộc bài vàng đen, phía trên khắc hai chữ triện “La phủ” màu trắng.
Chính là đây rồi, Đậu Tuyến Nương cắn môi, vừa đi đến gần bậc thang, lúc này cửa lớn mở ra, một lảo già mặc áo vải cầm lấy cây chổi từ trong phủ đi ra, ông ta nhìn Đậu Tuyến Nương, cảm thấy có chút kì lạ hỏi:
- Cô nương, cô tìm ai?
- Lão nhân gia, đây là phủ đệ của tướng quân La Sĩ Tín phải không?
- Chính là ở đây, cô nương là…
Đậu Tuyến Nương ngập ngừng một lát, lấy hết dũng khí đáp:
- Ta…. ta là đường muội của huynh ấy, đến từ quê nhà, huynh ấy có ở đây không?
Lão già cười ha hả lên:
- Ta làm sao không nhớ có đứa cháu gái này vậy?
Đậu Tuyến Nương mặt bỗng dưng đỏ lên, hai má nóng bừng, thì ra lão nhân gia này lại là phụ thân của La Sĩ Tín, mình lại cho rằng ông ấy là….
Đậu Tuyến Nương xấu hổ không thôi, quay đầu đi, phụ thân của La Sĩ Tín ở phía sau hô to:
- Cô nương, Sĩ Tín đang luyện binh ở đại doanh ngoài thành tây, hoàng hôn mới trở về, nếu cô có việc gấp, có thể trực tiếp đến quân doanh tìm nó.
- Đa tạ bá phụ, hoàng hôn ta lại đến!
Đậu Tuyến Nương trả lời một tiếng, xoay người lên người đi, phụ thân của La Sĩ Tín nhìn bóng lưng cô từ từ biến mất, vui mừng lẩm bẩm cười nói:
- Cô nương này không tệ, ta rất thích.
- A bá, người thích ai vậy?
Sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng nói lớn, La phụ giật nảy mình, xoay đầu lại nhìn là Trình Giảo Kim, xoay cán chổi lại gõ vào y:
- Cái tên mặt nồi đen này, ta đang nói con dâu tương lai, mắc mớ gì đến ngươi?
Trình Giảo Kim hôm nay đang tuần tra thành, quân nha rất gần La phủ, y bèn trốn ở La phủ ngủ trưa. Lúc này y ngủ đủ giấc rồi, đang muốn về quân doanh, y thấy cán chổi của La phụ đánh về phía y, hết hồn ôm lấy đầu hỏi:
- A bá, Sĩ Tín lúc nào có vị hôn thê vậy, con làm sao không biết?
La phụ bỗng nhiên nghĩ đến Trình Giảo Kim và con trai có mối quan hệ rất tốt, có lẽ y biết nữ tử này, ông ta liền vội kéo Trình Giảo Kim, thấp giọng hỏi:
- Ta hỏi ngươi, Sĩ Tín gần đây có phải cùng với một nữ tử trẻ tuổi cái gì đó không?
Ông ta so so hai đầu ngón tay, ánh mắt đầy trông đợi nhìn Trình Giảo Kim, thê tử và con của Sĩ Tín mấy năm trước chết trong tay tên loạn phỉ Lư Minh Nguyệt, vẫn độc thân từ đó đến nay, La phụ rất hy vọng con trai lại lấy vợ, chỉ là con trai luôn không để tâm, làm ông ấy sốt ruột.
Hôm nay đột nhiên xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi đến tìm con trai, tuy không phải đẹp lắm, nhưng sự đơn thuần của cô ấy làm La phụ rất thích, trong lòng ông ấy liền nóng vội lên.
Trình Giảo Kim lắc đầu:
- A bá, người đang nói cái gì? Sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này?
- Cái tên ngu ngốc nhà ngươi!
La phụ lại dùng cán chổi gõ mạnh y một cái, vội nói:
- Vừa nãy có một nữ tử trẻ tuổi đến tìm Sĩ Tín, ta cảm thấy cô ấy đối với Sĩ Tín rất có ý, cho nên mới hỏi ngươi.
Suy nghĩ của Trình Giảo Kim dao động, liền vội hỏi:
- Là nữ tử thế nào?
La phụ nghĩ ngợi:
- Khoảng mười bảy, mười tám tuổi, nước da hơi ngăm đen, đôi mắt rất sáng, lưng đeo cung tên, còn mang đao….
- Là cô ấy!
Trình Giảo Kim “há!” nhảy lên, cười lớn nói:
- A bá, người sắp làm thông gia với Đậu Kiến Đức rồi.
Y lên ngựa vội phóng đi, La phụ ngẩn ra, liền vội truy hỏi:
- Nồi đen, ngươi nói gì?
- Người tự hỏi tiểu La thì biết.
Trình Giảo Kim đã phóng đi khoảng trăm bước, y lại có cơ hội bắt chẹt La Sĩ Tín rồi.
…..
Trong quân doanh ở tây thành, La Sĩ Tín bị Trình Giảo Kim lôi kéo từ đại trướng ra, La Sĩ Tín bất đắc dĩ nói:
- Tứ ca, ngươi rốt cục có chuyện gì?
- Tiểu tử ngươi, chuyện vui đến cửa rồi.
Trình Giảo Kim gương mặt cười tươi như hoa nở, trong mắt y dường như có vài thỏi bạc đang bay.
La Sĩ Tín hoài nghi nhìn y một cái:
- Ngươi có phải lại có ý định gì với túi tiền của ta không?
- Ngươi sao lại nói như vậy chứ, ta có tin tốt nói với ngươi, nữ tử đó, ngươi vẫn nhớ chứ? Chính là cái người bắn ngươi một tên đó.
Tim La Sĩ Tín nảy mạnh, nhưng trên mặt lại biểu lộ không có gì đáp:
- À! Là cô ấy, sao rồi, cô ấy có chuyện gì sao?
- Ta vừa nãy trên đường lớn gặp được cô ấy, ai da! Ăn vận trang điểm xinh đẹp, tướng mạo thật là đẹp, chà chà! Giống như là tiên nữ hạ phàm vậy, sao hả, có muốn biết cô ấy đang ở đâu không?
La Sĩ Tín hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi, Trình Giảo Kim vịn y lại:
- Ta thật không có lừa ngươi, đưa ta một trăm lượng bạc, ta nói cho ngươi biết cô ấy ở đâu.
- Cái tên vô lại nhà ngươi đừng nói nhảm nữa, ngươi vốn không có gặp cô ấy, ngươi biết cái rắm!
La Sĩ Tín không để ý đến y, xoay người bỏ đi.
- Nếu không chúng ta đánh cuộc!
Trình Giảo Kim tiến lên ngăn cản La Sĩ Tín. Cơ hội kiếm tiền này làm lao anh ta có thể bỏ qua được chứ.
- Nếu như nàng ở thành Thái Nguyên thì ngươi thua ta một trăm lượng bạc. Nếu như nàng không có ở đó thì, ta mất ngươi một trăm lượng bạc.
La Sĩ Tín thấy anh ta tham tiền như thế,, không khỏi thở dài:
- Tứ ca, huynh không đến nỗi nghèo thế chứ?
Trình Giảo Kim cũng chỉ đành cười khổ nói:
- Đệ cũng biết chị dâu đệ quản tiền nong rất chặt. Đi ra ngoài chinh chiến nàng còn có thể cho ta một ít, chứ nếu ở kinh thành thì một xu cũng không có. Bây giờ sắp sinh con rồi, nên ta không muốn cãi nhau với nàng. Thế phải làm thế nào đây? Nếu lợi dụng quyền lực vơ vét tài sảnmà bị chủ quản biết thì cái mạng nhỏ này của ta cũng không giữ được. Chỉ có thể nghĩ cách khác thôi.
- Hóa ra cả ngày huynh đều có kế hoạch với đệ đúng không?
La Sĩ Tín nói với ánh nhìn giận dữ.
- Không có! Huynh cũng đâu lấy không tiền của đệ đâu, huynh chẳng phải là đang cá cược với đệ sao?
La Sĩ Tìn lấy năm lượng bạc từ trong lòng ném cho anh ta, nói:
- Thôi, năm lượng bạc này cho huynh, huynh đừng đến làm phiền ta nữa.
Trình Giảo Kim thấy chỉ có năm lượng bạc, miệng như bĩu đến tận mang tai, vội trả bạc lại cho anh ta, nói:
- Đệ coi thường ta phải không? Coi ta là một kẻ ăn mày chắc? Đệ không tin lời ta thì thôi, đệ tưởng ta chưa thấy tiền của đệ bao giờ chắc?
Anh ta xoay người bước đi, nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn La Sĩ Tín. La Sĩ Tín do dự một chút, cuối cùng không nhịn được hỏi:
- Nàng… thực sự ở Thái Nguyên sao?
Trình Giảo Kim liền xoay người, vỗ vai anh ta cười to:
- Ha ha! Tiểu tử này, đệ rốt cuộc cũng lộ ra rồi nhé. Rượu mừng này chắc chắn là ta được uống rồi.
La Sĩ Tín trầm tư nói:
- Rượu mừng gì? Nàng là con gái của Đậu Kiến Đức, ta có thể lấy nàng được sao??
La Sĩ Tín xoay người liền đi, Trình Giảo Kim đi theo sau, vội nói:
- Không phải là con gái, mà là cháu gái!
- Đối với đệ mà nói, cũng như nhau cả thôi!
La Sĩ Tín đi vào lều lớn, Trình Giảo Kim đứng ở bên ngoài, không khỏi cười thầm:
- Trong lòng thì gấp gáp lắm, nhưng ngoài miệng thì cứ coi như không có gì, thật con mẹ nó sĩ diện!
Lúc chạng vạng, Đậu Tuyến Nương xuất hiện ở ngõ Hồng Hòe. Trong lòng nàng giờ đang rất hồi hộp. Cả buổi chiều, nàng đã tập nói những lời muốn nói vô số lần:
- La tướng quân! Tiểu nữ muốn trả lại vàng cho tướng quân, đa tạ tướng quân lần trước cứu mệnh.
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng