Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Quyển 11 - Chương 62: Tấu Chương Bị Ướt
C
ách viện tử Tín vương đang ở không xa có một hoa viên vô cùng đẹp đẽ, soái phủ của Vân Tranh bây giờ là nhà của Lưu huyện lệnh, truy cứu lâu hơn thì nó là nhà của Tiêu chủ bạ năm xưa, khi Vân Tranh vừa tới là Lưu huyện lệnh nhường ngay nhà làm soái phủ, Vân Tranh chẳng tới đây ở nhưng vẫn vui vẻ nhận lấy, có điều dứt khoát từ chối địa khế.
Tắm rửa thay y phục xong, Vân Tranh liền rảnh rang, công văn cần xử lý rất ít, ngoài việc đọc công báo tin báo khắp nơi, y chỉ còn việc viết thư cho người ta, rảnh tới đau háng luôn mà lúc nào cũng tỏ vẻ bận rộn cho lão bà khỏi lo.
Bất giác nhớ tới quan viên cổ đại sau khi bị biếm quan thường có lượng lớn tác phẩm xuất sắc, tiên sinh cũng muốn mình tĩnh tâm lại tranh thủ lúc này nghiên cứu học vấn, để lại tác phẩm truyền đời.
Vân Tranh không biết mình nên nghiên cứu cái gì, đời sau, vô số câu từ kinh điển bị tên nông phu thời gian ném vào mảnh đất lịch sử cày bừa, biến thành phân bón cho học vấn mới.
Cho nên y không muốn động bút, học vấn gì cũng có cực hạn, đám người thời sau chỉ toàn lấy thứ hữu dụng nhất đó ra, sau đó phát triển thành của mình, không muốn cho đám hậu thế tạo thành thói quen không làm mà hưởng. Nghĩ cho mình cái cớ cao đẹp để lười, đắc ý mở cửa sổ ra, hơi nước mát lạnh ập vào mặt, thoáng cái đã làm tờ giấy trên bàn bị ướt. Trên nghiêm mực xuất hiện một lớp hơi nước, hít vào phổi thấy mát rượi toàn thân.
Tạnh rồi, trăng treo lơ lửng giữa tầng không, không gian đầy hơi nước làm nhìn cái gì cũng mông lung, thời tiết Đậu Sa quan là thế đấy, nếu lấy cái trống thật to đem ra gõ, dù bầu trời không mây cũng có mưa li ti rơi xuống.
Vài tiếng ếch kêu ì oạp chẳng ích gì trong đêm, chỉ khiến lòng người phiền loạn.
Vân Tranh đứng bên cửa sổ, mắt nhìn ánh trắng không chớp, mặt như chất chứa đầy tâm sự không có người giải bày, thi thoảng thở dài một tiếng.
Kiếm một bình rượu mạnh, rất hợp với lúc ẩm ướt mát mẻ như thế này, uống liền nửa bình rượu, sau đó mượn hơi men cầm bút viết, bút đưa như rồng bay phượng múa, rất nhanh một bản tấu chương, ký tên xong chỉ còn đợi mực khô, nhưng trời thế này, rõ ràng vô ích, qua rất lâu mực vẫn tươi nguyên như mới viết.
Vân Tranh viết thư cho Triệu Trinh, giọng văn đầy cay đắng chua xót, thẳng thắn yêu cầu triều đình chấm dứt thăm dò và hãm hại mình, trái tim mình mong manh như thủy tinh, không chịu nổi, nếu như triều đình thực sự không yên tâm, Vân Tranh trả lại cả cái hầu tước, làm người thôn dã, ngao du tứ phương.
Đợi rất lâu mà mực không khô, rượu dần ngấm vào người, Vân Tranh lăn quay ra ngủ.
Sau một trận mưa thống khoái, thời tiết đột nhiên trở lạnh, Hầu Tử mang tới một cái bếp lò, than cháy rừng rực, Vân Tranh tủm tỉm cười cho tấu chương vẫn chưa khô mực vào đó, trên cửa có vết dấu chân, que tăm y kẹp vào đó cũng rơi mất, vậy là Hàn Lâm đã đọc nó, thế là đủ, ai dại gì mà gửi một tấu chương ấu trĩ như thế đi, chẳng may người ta cho là thật tước mất hầu tước của mình có phải thiệt thân không, lão tử còn cần nó đi ra đảo mà, các ngươi có tin lão tử hay không thì liên quan quái gì...
Đi tới phòng khách, quả nhiên là nhìn thấy Hàn Lâm ôm chăn ngủ ngon lành, quần áo dính bùn vứt bừa một bên, trên bàn còn có bình rượu, chính là bình rượu mà hôm qua Vân Tranh uống dở.
Định không làm phiền ông ta, ra ngoài kiếm hàng ăn sáng nào đó, chợt Hàn Lâm nói vọng từ trong chăn ra: - Đừng gửi bản tấu đó, đừng lui, ngươi chỉ có cách tiến tới thôi, tin ta đi, một khi ngươi không có tước vị bảo vệ, kết cục càng thê thảm.
- Ông nói vừa nói gì? Vân Tranh quay lại, mặt trở nên nguy hiểm:
- Ài, ta đã xem tấu chương của ngươi hôm qua rồi, ngươi không nên đưa lên, cho nên ta nhỏ ít nước vào đó, tình trạng bệ hạ không tốt, nói không chừng có kẻ sẽ lợi dụng cơ hội báo thù, ý của ngươi, ta sẽ cho người chuyển tới bệ hạ.
- Ta nghe ông vậy. Vân Tranh nhắm mắt lại, hồi lâu sau mới buông một tiếng thở dài gật đầu, nhặt áo của Hàn Lâm lên, bên trên có mấy lỗ thủng, do binh khí gây ra, đồng cảm nói: - Ông cũng vất vả rồi, không bằng theo ta lên thảo nguyên tuần thị đi, nơi đó đất mênh mông, trời bao la sẽ khiến lòng người thoải mái hơn.
Giờ thì có thể yên tâm mà dùng Hàn Lâm rồi, hai người cùng cảnh ngộ dễ gần gủi nhau, đúng không, nhưng ông ta đang gặp xui xẻo, tức là huynh đệ Tiếu Lâm của ông ta cũng gặp xui xẻo.
Có điều Vân Tranh chẳng lo cho Tiếu Lâm, vì Tiếu Lâm có một lão bà cực kỳ lợi hại, Hàn Lâm không nói chuyện xảy ra, vậy chỉ có thể là hoàng đế ra tay, chủ tử mà ông ta trung thành cả đời giờ muốn giết ta, nhưng ông ta không muốn nói xấu chủ tử, đó là chút trung thành, chút tình nghĩa cuối cùng còn lại rồi, giờ đây Hàn Lâm có thể sống cho mình.
Đằng xa Tín vương đang thập thò nhìn mình, Vân Tranh không khỏi thầm đắc ý, Tín vương cùng đường tới quy thuận, điều đó thể hiện mình sống ở Đại Tống này không uổng phí, đích thực trở thành một đại nhân vật.
Giữ lại tính mạng cho Tín vương rất quan trọng, chẳng ai lại đi chê quân bài trong tay mình quá nhiều, có Tín vương mới có thể gọi là trừ gian nịnh, nếu không có thì gọi là mưu phản, đương nhiên diệt trừ gian nịnh mà thất bại thì vẫn là mưu phản.
Về phòng viết một lá thư, đây mới là thư thật, gửi cho Lục Khinh Doanh, chẳng có gì nhiều, chỉ bảo lão bà là mình lại lên thảo nguyên đây, đảm bảo giữ thân như ngọc, ở nhà không phải lo, chuyện nhà thì lão bà tự biết phải làm gì, Vân Tranh càng không lo.
Thảo nguyên Điền Tây rất lớn, đủ dung nạp Tín vương, Hàn Lâm, hoặc là bất kỳ người nào không thể sống được nữa, Vân Tranh không bận tâm thu nhận ai, dù gì y cũng định làm thần tử Đại Tống nữa rồi.
Tóm lại đây là giang sơn Triệu gia, bọn họ không biết xót, người ngoài như mình nghĩ nhiều làm gì.
Thu phục Yến Vân Thập Lục Châu với Vân Tranh mười năm trước là lý tưởng thời trẻ, năm năm trước điều cần làm, bây giờ nó như phá đảo trò chơi thôi, có điều kiện thì làm, không có điều kiện thì tiếc nuối chút là hết.
Dưới tâm thái này, tất cả mưu mô thủ đoạn của Bàng Tịch, Hàn Kỳ, hoàng hậu, trong mắt Vân Tranh chỉ như đám khỉ đang làm trò, ứng phó nhàn nhã.
Quay trở lại thảo nguyên, lần này Vân Tranh dẫn cả thủ quân ở đại doanh Nguyên Sơn theo, đại quân xuyên qua rừng thông rậm rạp, tức thì cảnh đẹp mùa thu của thảo nguyên khiến người ta ngất ngây hiện ra trước mặt.
Đoàn quân của Vân Tranh đi lên ngọn đồi cao nhìn xuống, mùa đông ở thảo nguyên chẳng có cái gì, bây giờ trong tầm mắt đều là bầy dê trắng như bông, đàn ngựa tạng màu hạt dẻ, không thể thiếu từng mảng thanh khoa vàng đợi thu hoạch, những mảng máu đó hòa quện vào nhau tạo thành một bức tranh tuyệt mỹ, trong lòng không khỏi bồi hồi xúc cảm.
Trên bình nguyên mênh mông không thấy điểm cuối đó, điểm xuyết con sông bạc lấp lánh, những hồ nước trong xanh, ở thế giới màu sắc kỳ ảo này, từng đàn cừu dê trắng, từng đàn trâu hình thù kỳ dị hoặc uống nước, hoặc lười nhác nằm một góc, đại quân đi qua, mục dân vội vàng xua gia súc của mình tránh, nhưng không hề tỏ ra sợ hãi.
Ở góc tây bắc có thị trấn nhỏ bên hồ nương như tấm gương bạc khổng lồ, từng đoàn người đổ phía đó, có vẻ rất náo nhiệt.
Đại quân được lệnh Vân Tranh đi tới nơi cắm trại, chỉ có vài trăm thân binh đi theo, mọi người xuống ngựa bộ hành, Vân Tranh thi thoảng dừng lại bắt chuyện với mục dân, những người khác cũng như trở nên thư thái hơn rất nhiều, cao giọng nói cười vui vẻ, Hàn Lâm quan sát những chòi canh đặt ở vị trí hiểm yếu, còn Tín vương chuyên môn ngắm cảnh đẹp như thơ họa cùng nụ cười thuần phác của mục dương nữ.
Sờ những hàng rào gỗ ngăn cách từng đàn gia súc khác nhau, đứng xem mục nhân chạy đi chạy lại bên trong hàng rào, không ngừng hò hét, làm những việc mà hắn không hiểu, thi thoảng lại có tiếng be be vô cùng vui tai.
Tín vương ngay lập tức yêu thích khung cảnh tràn ngập hơi thở cuộc sống này, mấy chục năm cuộc đời sống giới hạn trong bức tường nhỏ hẹp, thảo nguyên bao la làm Tín vương choáng ngợp, nơi dường như không có tranh đấu gì với thế gian này làm hắn yên lòng. Phấn khích yêu cầu Vân Tranh cho mình một mảnh đất xây dựng vương cung.