Số lần đọc/download: 5869 / 40
Cập nhật: 2015-11-18 09:49:50 +0700
Chương 739: Bốn Vị Mưu Sĩ
V
ới Thẩm Mặc, quan trọng nhất là nó thúc đẩy phát triển công thương nghiệp của đông nam, có lợi cho y điều tiết kinh tế đông nam.
Phải biết rằng nếu nó lưu thông ở Đại Minh, sẽ biết thành tiền giấy thực tế... Sau khi uy tín lập lên, người ta ham cái lợi tiện dụng của nó, yêu cầu đổi thành bạc thật sẽ chỉ là số ít.
Như thế số bạc đợi đổi nằm trong kho bạc của Hối Liên, có nghĩa là trong tay Thẩm Mặc nắm số vốn tư bản khủng khiếp nhiều hơn gấp nhiều lần tài sản bản thân. Thông qua đầu tư, cho vay..v...v.. Vừa try cầu lợi nhuận, thông qua cách đầu tư, dễ dàng kích thích một ngành nghề hưng thịch, cũng dễ dàng đẩy một nghành nghề xuống vực sâu...
Thẩm Mặc dùng cả một ngày cùng các cổ đông an bài vấn đề chi tiết, như phát hành tổng ngạch bao nhiêu? Thủ tục đổi bạc ra sao? Làm thế nào để người dân tiếp nhận... Nhưng vấn đề này có thảo luận đến khua cũng không xong.
Nghĩ tới an bài hành trình ngày mai, Thẩm Mặc cùng mọi người thắp đèn dạ chiến, đến ăn cơm cũng thảo luận, tới tận sáng hôm sau mới coi như có bản sơ thảo. Thấy mọi người đều kiệt sức, Thẩm Mặc phất tay bọn họ hề nghỉ, hôm sau mới thảo luận.
Thẩm Mặc nhìn đồng hồ, cách cuộc hẹn với Âu Dương Tất Tiến một canh giờ, vội lên ghế chợp mắt, còn dặt vệ sĩ gọi mình đúng giờ, chẳng bao lâu đã ngáy khò khò..
Được một lúc cảm thấy tựa hồ có người nói chuyện, liền cố mở mắt nhìn đồng hồ, mới được nửa canh giờ, bất mãn nói:
- Thật là, ngủ một lúc cũng không yên... Có chuyện gì?
Người ngoài đợi y hỏi tới lần thứ hai mới nói:
- Đại nhân, Hàng Châu cấp báo.
Thẩm Mặc tức thì tỉnh hẳn:
- Mang vào đây.
Cửa phòng mở ra một tín sứ đi vào, dâng ống trúc quỳ xuống trước mặt y.
Thẩm Mặc xem một lượt, sắc mặt biến đổi mấy lần, đấm vào thành giường nói:
- Thu dọn đi, chuẩn bị về Hàng Châu.
Tam Xích đi vào, nhìn sắc mặt của đại nhân biết ngay có chuyện lớn xảy ra, chỉ hỏi có cần thông báo cho phía Tô Châu không.
- Gọi riêng Quy Hữu Quang lại đây.
Thẩm Mặc trầm ngâm:
- Còn cả Trịnh Khai Dương, nói với ông ta là ta sắp đi, muốn theo thì tới, nếu không thích đi đâu thì đi.
Tam Xích nhận lệnh lui xuống, vệ sĩ bắt đầu thu dọn hành trang, thực ra chẳng có gì, chỉ có chút sách vở và lễ vật, xong rất nhanh, có thể xuất phát bất kể lúc nào.
Quy Hữu Quang vội vã chạy tới, ngạc nhiên hỏi:
- Còn hai ngày nữa mà, sao đại nhân lại về trước.
- Kế hoạch thay đổi.
Thẩm Mặc hạ thấp giọng nói:
- Trương Nghiệt trọng thương, sắp không cầm cự nổi rồi.
- Chính là vị tổng đốc Cống Việt?
- Không phải thì đã tốt.
Thẩm Mặc hít sâu một hơi:
- Chuyến này ta vui lớn rồi, phải về ứng phó với cục diện.
Quy Hữu Quang biết chuyện nghiêm trọng, liền nói:
- Đại nhân cứ đi, phía Âu Dương đại nhân và Bành lão gia để hạ quan giải thích. Đại nhân cứ yên tâm nơi này đã có hạ quan.
Vừa nói chuyện Thẩm Mặc vừa lên xe, không nhìn thấy người kia, thất vọng thở dài:
- Ta đi đây, ông không cần tiết nữa, tránh làm ầm ĩ.
Quy Hữu Quang đưa mắt tiễn xe ngựa đi tới bến tàu.
Thuyền đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, Thẩm Mặc đi nhanh vào khoang thuyền.
Ai ngờ vừa vào thì thấy có hai người đang đường hoàng uống rượu,, y ngẩn ra:
- Sao tiên sinh ở đây?
- Không phải đại nhân mời tại hạ tới sao? Chẳng lẽ giờ lại muốn đuổi đi?
Đó không phải Trịnh Nhược Tằng thì còn ai nữa.
- Tiên sinh trêu ta rồi.
Thẩm Mặc cười vui vẻ, chắp tay với người bên cạnh:
- Xin hỏi tiên sinh là?
Người đó chừng bốn năm mươi tuổi, mặc lam bào, tiên phong đạo cốt, nhìn một cái biết ngay không phải người phàm.
Người đó không làm cao như Trịnh Nhược Tằng, đứng dậy thi lễ:
- Tại hạ Vương Dần tự Trọng Phùng.
Thẩm Mặc mừng rỡ:
- Chính là Vương Thập Nhạc vang danh đấy sao?
- Không dám.
Người kia gật đầu.
Vương Dần, là nhân sĩ nổi danh đông nam, bình sinh không học Khổng Mạnh, thích Quỷ Cốc âm dương, thông hiểu trận pháp, giỏi âm mưu... Là đồng hương của Hồ Tôn Hiến, vào phủ tổng đốc từ sớm, chiến dịch lớn nhỏ đều do ông ta định kế, chưa từng thất bại. Nhưng hai năm trước ông ta thoái thác sinh bệnh, về Hoàng Sơn ẩn cư, mời thế nào cũng không ra.
Hồ Tôn Hiến rất thương tâm, một lần đích thân tới Hoàng Sơn, chất vấn:
- Vì sao tiên sinh bỏ ta đi? Chẳng lẽ ta không phải phải là người có thể chung hưởng phú quý sao?
Vương Dần đáp:
- Ta đi là vì tốt cho đại soái, nếu không còn ở lại, chỉ y xúi đại soái đi vào con đường không lối về.
Hồ Tôn Hiến nghe xong không nói, từ đó trở đi không mời ông ta xuống núi nữa.
Đối thoải cơ mật như thế đương nhiên chỉ có thể do Hồ Tôn Hiến kể cho mới biết. Ban đầu Thẩm Mặc muốn mời sư gia, không dám tới quấy nhiếu ông ta, không ngờ đối phương lại không mời mà tới.
Đương nhiên vì cẩn thận, Thẩm Mặc đợi khai thuyền rồi hẵng tính, sai người đưa rượu thị lên, nói:
- Hai vị hiền sĩ tề tụ, Thẩm Mặc cao hứng, mời hai vị một chén.
Vương Dần cười cầm chén mà không uống, Trịnh Nhược Tằng lên tiếng:
- Kỳ thực Thập Nhạc công tới thăm tại hạ, cuốn sách của đại nhân ta cũng đưa ông ấy xem rồi, ông ấy rất thích thú, cho nên mới theo tại hạ tới gặp đại nhân.
Vương Dần nhìn cảnh sắc ngoài khoang thuyền, nói:
- Tại hạ muốn hỏi đại nhân, chuyện viết trên sách có thể xảy ra ở Đại Minh không?
- Có thể.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Có điều con đường đó rất gian nan, nguy hiểm, dù là quốc gia kia cũng nhiều lần biến động, thậm chí thụt lùi, đánh trận nhiều năm, chết rất nhiều người, tới giờ vẫn chưa thể gọi là thành công... Nhưng ta tin, ngọt lửa trong lòng người một khi thắp lên, sẽ vĩnh viễn không tắt, cuối cùng sẽ có ngày thành công.
Vương Dần hỏi:
- Lòng tin đại nhân từ đâu ra?
Thẩm Mặc nhìn hai người đáp rành mạch:
- Chẳng ai muốn làm chó, nhất là khi ý thức được mình có thể làm người.
Không biết do ma lực của quyển sách kia hay lời nói đầy hấp dẫn của Thẩm Mặc, làm Vương Dần thanh tâm bao năm bị dụ nhập bọn. Nhưng ba người đều không nói tới vấn đề này trong thời gian dài.
Mọi người đều trải qua sóng gió, biết rõ nặng nhẹ, chuyện xa xôi tạm bỏ qua, trước mắt cần phải vượt qua khó khăn hiện tại.
Hai người đó quay lại nghề cũ, mau chóng vào trạng thái làm việc, nghe Thẩm Mặc nói Trương Nghiệt trong thương, cùng thở dài:
- Dùng người không đúng.
Thẩm Mặc buồn bực, thầm nghĩ:" Trên chiến trường đao kiếm không có mắt, sao nói ta dùng người không đúng được?"
Hai người thấy y không phục thì cùng cười, Trịnh Nhược Tằng nói:
- Đại nhân trước kia chấp chưởng chính vụ, mắt dùng người đương nhiên không tệ, nhưng thứ cho học sinh nói thẳng, ở quân vụ chắc là lần đầu.
- Ta ở Tô Châu hàng phục Từ Hải, tại Tuyên Phủ đánh bại Hoàng Thai Cát. Không biết có tính là quân vụ không?
Thẩm Mặc nói xong tự cười:
- Đúng thế, trước kia gặp cơ hội đánh hai trận, lần có Thích gia quân ở bên, lần mèo mù vớ cá rán, chuyện bày mưu trong rèm, quyết thắng ngoài ngàn dặm đúng là sở đoản của ta.
- Không ai hoàn hảo cả.
Vương Dần nói:
- Nếu đại nhân cái gì cũng biết, còn cần chúng tôi làm gì?
Ông ta nói chuyện tình lý, không như Trịnh Nhược Tằng, làm người ta sinh thiện cảm.
- Đúng thế đang muốn hai vị tiên sinh giải bến mê đây, vì sao nói ta dùng người không đúng.
Trình Nhược Tằng nói:
- Đại nhân hiểu Cống Việt bao nhiêu, hiểu Tam Sào bao nhiêu? Hiểu tướng lĩnh của mình bao nhiêu? Một điều hàm hồ thôi là không thể điều binh khiển tướng.
- Trương Nghiệt có kinh nghiệm tiễu phỉ ở Lưỡng Quang, lệnh bổ nhiệm này được các tướng đông nam nhất trí.
Thẩm Mặc nói không tự tin lắm.
- Trương Nghiệt tiễu phỉ mười mấy năm trước rồi, còn đám tuần phủ tổng binh kia thì dù sao trách nhiệm cuối cùng thuộc và đại nhân, tin gì được họ?
Trịnh Nhược Tằng lắc đầu quầy quậy.
o O o
Thấy sắc mặt Thẩm Mặc khó coi, Vương Dần lên tiếng:
- Thực ra chẳng phải có ai định làm khó đại nhân, chẳng qua không phải việc của mình, chẳng ai bận tâm thực sự, thấy Trương Nghiệt cũng được nên hùa theo số đông. Đó là thói xấu quan trường, không thay đổi được.
- Nếu là quan trường thì chuyện này không hề gì, ai chẳng có lúc sai?
Trịnh Nhược Tằng nghiêm mặt nói:
- Nhưng ở trên chiến trường sai một ly đi một dặm. Vì sao nói Trương Nghiệt không thích hợp? Người ta càng già càng cay, ông ta càng già càng kém... Khi trẻ đúng là chiến tích bất phàm, nhưng từ khi bị biếm chức, trong lòng luôn uất ức, muốn lập công phục nguyên chức.
- Mấy năm qua thấy người bên cạnh đều lập công, ông ta mấy lần tấn công hải tặc đều ôm đầu chạy về.
Vương Dần rót rượu cho Thẩm Mặc, tiếp lời:
- Lần này đám Lưu Hiền thổi phồng ông ta quá nửa là không muốn ân chủ ôm tiếc nuối cả đời, cho nên mới mời ông ta làm soái, đánh trận cuối cùng.
- Đám võ phu này làm càn.
Trịnh Nhược Tằng tức giận vỗ bàn:
- Tiễu phỉ Cống Việt nói khó không khó, nói dễ chẳng dễ, giống như một cuộn chỉ rối, tỉ mỉ khéo léo tìm được đầu mối, chừng nửa năm là bình đình. Nhưng lão tướng quân nôn nóng lập công kia phạm đúng vào câu... Dục tốc bất đạt.
Mỗi người một câu trách Thẩm Mặc tối mặt, Tam Xích ở bên ngứa mắt nghĩ:" Trước kia đại nhân không có ai chỉ điểm, chuyện gì cũng làm rất tốt? Cần gì tốn công tìm hai lão già về lải nhải?"
Thẩm Mặc ban đầu cũng chẳng thấy có vấn đề gì, nhưng từ lúc lên làm kinh lược đông nam, càng cảm thấy mình thiếu sót, giờ có người chỉ điểm cho cầu mà chẳng được, sao coi là mạo phạm?
- Ta biết sai rồi.
Thẩm Mặc giơ tay đầu hàng:
- Chúng ta nói tiếp theo phải ứng phó với bên Cống Việt và triều đình thế nào đi.
- Bên triều đình còn cần chúng tôi tốn công sao?
Trịnh Nhược Tằng mặt có vẻ buồn cười lắm:
- Chúng tôi cần gì múa rìu qua mắt thợ?
Thẩm Mặc cười méo xẹo:
- Được rồi, chúng ta nói chuyện Cống Việt vậy.
Trịnh Nhược Tằng thong thả nói:
- Cống Việt kề với bốn tỉnh, non cao suối hiểm liên tiếp, phản tắc ẩn nấp trong đó, có thể gọi là quỷ kiến sầu, quan trường nói, quan viên giỏi tới đâu đến đây làm tuần phủ, sĩ đồ coi như chấm dứt.
- Dương Minh công cũng làm tuần phủ Cống Việt, tựa hồ ngày tháng sau đó còn dài mà.
Thâm Mặc xen ngang.
- Dương Minh công là nhân vật siêu phàm nhập thánh, làm việc ở Cống Việt rất tốt, đáng lẽ ra chê trách lão nhân gia là không phải.
Tuy thế Trịnh Nhược Tằng chẳng chút khách khí nói:
- Nhưng chính vì mấy chục năm trước ông ấy xử lý không thỏa đáng, nên mới tạo thành cục diện hôm nay.
Tam Xích càng khinh bỉ:" Ngông cuồng quá thể, ngay Dương Minh công cũng không coi ra gì."
Thẩm Mặc không mê tín quyền uy, chỉ muốn nghe chân lý, rồi đưa phán đoán độc lập, liền nói:
- Nguyện nghe kỹ hơn.
Rất hài lòng về phản ứng của y, Trịnh Nhược Tằng gật gù:
- Chúng ta thong thả nói từ đầu, khẳng định nghe xong đại nhân sẽ sáng tỏ. Tam Sào là cứ điểm do ba tên thổ phỉ Lý Tạ Lại kiến lập nên, trại Lý phỉ sát Giang Tây, Quang Đông, sau khi Lý Văn Bưu chết, con hắn Lý Trân và Giang Nguyệt Diệu tranh đoạt đại quyền, bộ hạ dẫn người quy thuận hai tên phỉ còn lại, cho nên không nói cũng được.
- Cho nên chúng ta chỉ nói tới Cống Nam, là nói tới châu huyện phía nam Giang Tây thôi, nơi đó sơn cùng đó sơn cùng thủy tận, thời mới lập quốc người thưa thớt. Nhưng qua nhiều năm sinh sôi nảy nở, dân cư nơi đó đã nhiều lên, nhưng không may đó không phải là người Hán mà là người thiểu số, bọn họ nói ngôn ngữ chúng ta không hiểu, phong tục tập quán khác xa chúng ta, thường thường cả thôn mang một họ, hoặc mấy thôn mang một họ, lấy quan hệ huyết mạch tụ cư với nhau. Chắc chắn nơi này sức mạnh quan phủ yếu nhất, dễ bị tặc khấu chiếm đất xưng vương...
- Những người này dùng tinh lực cả đời xây dựng "vi ốc", thứ này kiên cố vững chắc hơn huyện thành, sau khi xây dựng song do tộc trưởng quản lý. Bọn họ cư ngụ bên trong, thường ngày ra ngoài trồng trọt, khi loạn vào trong vi ốc kháng địch, lương thực phân chia công bằng, không cho ai lười biếng, không cho ai cất giấu riêng, không được tham sống sợ chết, không được cho người ngoại tộc vào trong.. Vi phạm là lập tức đuổi khỏi vi ốc, vĩnh viễn không cho quay về.
Trình Nhược Tằng nói một hơi dài thấy khát nước, bảo Vương Dần:
- Huynh nói tiếp đi.
Vương Dần gật đầu:
- Như Khai Dương huynh đã nói, tông tộc là trời của người dân cống nam, vi ốc là thành trì của bọn họ. Như thế huyện thái gia của triều đình thành đồ trang trí, còn quân đội vệ sở đương địa giống như nơi khác, vì sinh nhai mà bỏ chạy sạch cả....
Nói rời thở dài:
- Lại Thanh Quy, Tạ Doãn Chương đều là đầu nhân Hào tộc đương địa, mà tổ phụ Hào tộc đa phần tham gia tạo phản năm Chính Đức...
Thẩm Mặc hiểu rồi, các huyện Cống Nam chỉ có hư danh, bách tính Hào tộc sống dựa vào sơn trại, chỉ nghe tông tộc chỉ huy. Không may những tông tộc này có thù với triều đình, nếu có điều kiện, đương nhiên sẽ điên cuồng trả thù.
- Vì thế tại hạ mới nói là họa Dương Minh công để lại..
Trịnh Nhược Tằng trầm giọng nói:
- Năm xưa Hào tộc tạo phản, Dương Minh công chưa tới hai năm đã dập tắt cuộc phản loạn quy mô lớn đó, sự anh minh thần vũ của ông làm không biết bao nhiêu tiểu tử hậu sinh ngưỡng mộ, trong đó có cả tại hạ... Nhưng giờ nhìn lại nhiều cách làm của ông ấy để lại hậu họa vô cùng.
- Thứ nhất ông ấy cực lực chủ chiến, lấy tiêu diệt làm chính, chiêu an làm phụ. Phạm vi chiêu an cũng giới hạn nghiêm khắc, chỉ dùng với người dân bị cưỡng bức tạo phản và người cảm hóa.
- Dưới sự chỉ dẫn của sách lược đó, Dương Minh công bắt đầu vừa luyện quân, vừa dùng kế lôi kéo chia rẽ phản quân. Thù đoạn thường dùng là dùng hậu lộc mua chuộc phản đồ, nội ngoại giáp kích. Khi ấy vi ốc chưa cấm chỉ thân bằng ngoài tộc quy thuận, Dương Minh công tương kế tựu kế cho người trà trộn, nửa đêm đốt lửa mở trại công phá. Mà vi ốc lại không trao đổi thông tin với nhau, ông ấy dùng cách đó trong hai tháng hạ liền 40 trại. Ông ta dùng thủ đoạn chiêu hàng thủ lĩnh phản quân rồi giết, chuyện bất tín bội nghĩa làm như cơm bữa.
Trịnh Nhược Tằng cảm khái:
- Trong mắt chúng ta là hư hư thực thực, cao mưu diệu kế, trong mắt đối phương là âm mưu quỷ kế, khó mà khiến họ phục.
- Dương Minh công cả đời dùng binh ít khi giao phong chính diện, thích dùng mưu kế giành phần thắng.
Vương Dần xen vào:
- Như thế bình định dễ mà không được lòng người, với vùng phản loạn phức tạp, không khỏi có chút thiếu nghiêm túc.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Mặc nghe thấy có người trách móc Vương Dương Minh, nhưng nghĩ lại người ta đều biết sư công của y là Vương Kỳ, học sinh Dương Minh công, tất nhiên không ăn bừa nói bậy trước mặt mình. Hơn nữa thân là mưu sĩ phải có sao nói vậy, mới cung cấp tham khảo hữu ích cho y giải quyết vấn đề.
Nghĩ thế Thẩm Mặc thấy bình thường, hỏi:
- Ý hai vị là?
- Đường đường chính chính tấn công.
Trịnh Nhược Tằng nói chém đinh chặt sắt:
- Chứng minh quan phủ tuyệt đối có khả năng đánh bại bọn họ... Nhưng vấn đề nghiêm trọng nhất là, Dương Minh công 2 năm ở Công Nam giết hơn vạn người Hào tộc, trong đó tất nhiên có phản binh, nhưng cũng không thiếu người già, phụ nữ, trẻ nhỏ... Thực ra căn bản không cần giết nhiều người như thế, nhưng Dương Minh công không thể ngăn thuộc hạ phá trại xong cướp bóc hãm hiếp, nên đành giết sạch đốt trại để che dấu.
- Đó là nhược điểm trí mạng của văn nhân cầm binh.
Vương Dần bi thương nói:
- Dù anh tài cái thế, có thể không học tự hiểu chuyện quân, nhưng ước thúc binh tốt quá kém... Dương Minh công khi đó chỉ là bất đắc dĩ thôi, đừng truy cứu nữa.
Lời này hiển nhiên nói với Trịnh Nhược Tằng.
- Được, được.
Trình Nhược Tằng nghe theo:
- Không nói đánh trận nữa, nói chính sách sau đó, "thập gia bài pháp, hương ước, phá tâm tặc" mặc dù hiệu quả không tệ nhưng có vấn đề.
- Thập gia bài pháp là một nhà phạm pháp, mười nhà liên lụy, làm người Hào tộc không dám ra ngoài kiếm sống, có kiện cáo không dám lên quan, chỉ giải quyết nội bộ. Hương ước thì càng gia tăng quyền uy tông tộc. Phá tâm tặc...
Trịnh Nhược Tằng thuộc phe khảo chứng, nói gì cũng phải dẫn chứng rõ ràng:
- Chính là dùng văn hóa Hán tộc, thay thế văn hóa Hào tộc. Chuyện này áp đặt lên ai người ta cũng chẳng chịu. Kết quả Hào tộc hận quan phủ thấu xương, đoàn kết chưa từng có, các huyện thành Dương Minh công khổ công gây dựng thỉ thành đồ trang trí.
Vương Dần dàn hòa:
- Khai Dương huynh nói nhiều như thế không phải để chỉ trích Dương Minh công, mà là nhắc nhở đại nhân, tiếp thu giáo huấn tiền nhân, xử lý ổn thỏa Tam Sào và quan hệ Hào tộc.
- Ừ.
Thẩm Mặc trịnh trọng gật đầu:
- Ta hiểu khổ tâm hai vị.
- Vậy thì tốt...
Trinh Nhược Tằng nói nhiều mệt rồi:
- Người Hào tộc đều lớn lên với câu chuyện "Vương Dương Minh mưu ma chước quỷ", nên thủ đoạn năm xưa sao còn hiệu quả nữa? Trương Nghiệt tám phần là muốn bốc theo thuốc cũ, sao chẳng thua thiệt?
Về tới Hàng Châu, Thẩm Mặc có được báo cáo chi tiết
Thì ra Trương Nghiệt sau khi nhậm chức, nôn nóng lập công, dẫn luôn đại quân thẳng tiến Cống Nam, đánh thẳng huyền Nam Long sào huyện Lại Thanh Quy, ý đồ rất rõ ràng, bắt giặc bắt vua trước, một trận định đại cục.
Ban đầu tiến triển thuận lợi, quân Minh tới thành Long Nam, phản quân đã rút lui, nhường huyện thành ra. Nhưng ai cũng biết địa vị huyện thành không bằng vi ốc, cho nên một mặt báo hỉ về Hàng Châu, một mặt suất quân vào núi tìm chủ lực địch.
Vào núi, Trương Nghiệt phát hiện tình hình tệ hơn trong tưởng tượng rất nhiều, không chỉ đường núi khó đi, bị vũ trang tông tộc đương địa thù địch, thậm chí bị sơn dân thoắt ẩn thoát hiện tập kích quấy nhiễu, tạo thành tổn thất không nhỏ, quân Minh ngày đêm cảnh giác, thấp thỏm bất an.
Tệ hơn nữa, ở trong núi cả tháng không tìm thấy giặc, dầm mưa dãi nắng, không ít binh sĩ bị tiêu chảy sốt rét, bị côn trùng có độc cắn, mỗi ngày mấy chục binh sĩ mất mạng.
Thấy sĩ khí mỗi ngày một xuống, Trương Nghiệt lòng như lửa đốt, hoàn toàn mất đi lý trí, bất chấp ngăn quản, dân quân đánh Hạ Lịch bảo, được xưng là thành bảo kiên cố nhất Long Nam, quân Minh đánh liệt hai tháng không hạ được, còn hao binh tổn tướng.
Đả kích trí mạng xảy ra vào 6 ngày trước, để chấn hưng sĩ khí, Trương Nghiệt mạo hiểm lên tiền tuyến đốc chiến, nhưng chẳng may bị đá ném trúng, Trương Nghiệt ngất ngay tại chỗ, nếu chẳng phải tướng lĩnh lâm nguy không loạn, giữ vững thế trận, tổn thất không thể đo lường.
Chủ tướng trọng thương, sĩ khí sa sút tới cực điểm, không còn năng lực tác chiến nữa, Lưu Hiển đành suất quân về Long Nam, vừa liếm vết thương vừa báo cho Hàng Châu.
- Lưu Hiển hại ta rồi.
Dù có chuẩn bị tâm lý trước, Thẩm Mặc vẫn giận tới muốn chửi bởi.
- Đại nhân bớt giận.
Khi Thẩm Mặc không có mặt, Lô Thang chủ trì quân vụ, nói:
- Mấy vạn quân quần long vô thủ, chúng ta phải mau nghĩ cách.
- Bắc Kinh đã trả lời chưa?
Dù biết không thể nhanh như thế, nhưng Thẩm Mặc vẫn hỏi.
- Còn chưa báo, đợi đại nhân về định đoạt.
- Chuyện này giấu nổi sao? Báo đi, chết sớm siêu sinh sớm.
Thẩm Mặc bực mình.
- Vâng.
- Còn nữa.
Thẩm Mặc nói hòa hoãn hơn:
- Bản quan sẽ đích thân tới Giang Tây đốc chiến, quân vụ Chiết Giang làm phiền ông.
Lô Thang cả kinh:
- Ngài muốn di giá tới Giang Tây?
- Đúng, không tự thấy không đáng tin, bản quan không tin nhầm Mã Tốc nữa.
Trước kia dùng Trước Nghiệt, Thẩm Mặc cũng đã hỏi ý Lô Thang, giờ thấy đại nhân bất mãn, Lô Thang lau mồ hôi:
- Đầu tại mạt tướng hại đại nhân.
- Không liên quan tới ông, người do bản quan chọn, trách nhiệm bản quan chịu.
Thẩm Mặc cười trấn tĩnh:
- Gần đây ta ý thức được dẹp loạn Cống Nam không chỉ đơn giản là đánh trận, ta phải tới gần để tùy cơ ứng biến.
Biết y đã quyết, Lô Thang ưỡn ngực đáp:
- Tuân lệnh.
o O o
Kinh lược đại nhân hạ lệnh, trong phủ chuẩn bị di giá, may Trịnh Nhược Tằng thành thạo việc này, Thẩm Mặc không cần lo, làm y có thời gian rảnh ra bến tàu đòn khách.
- Ha ha, Ngu Thần! Văn Hòa! Hai huynh đến đúng lúc lắm.
Thẩm Mặc giang tay ra vỗ vai hai "đồng bọn" xa cách lâu ngày.
Đào Đại Lâm và Tôn Đĩnh làm bộ làm tịch nói:
- Kinh lược đại nhân có lệnh, hạ quan sao dám chậm trễ.
- Biết thì tốt.
Thẩm Mặc cười lớn:
- Lúc khó khăn có huynh đệ ngàn dặm tới tương trợ, đúng là chuyện sảng khoái nhất.
- Người ta mà nhìn thấy kinh lược đại nhân thế này chắc là rớt hàm.
Tôn Đĩnh cười hì hì.
- Chết đi.
Thẩm Mặc mắng một câu, kéo tay hai người lên xe:
- Đi chúng ta lên xe.
Xe ngựa này của Hồ Tôn Hiến để lại, mặc dù Thẩm Mặc đã bỏ đi rất nhiều trang trí xa hoa, nhưng vẫn làm hai người hâm mộ không thôi, đương nhiên trêu ghẹo nhiều hơn.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Oan quá, cái xe này lần đầu tiên ta ngồi, nếu không vì đón hai huynh ta còn vứt trong kho.
- Thảo nào có bụi.
Đào Đại Lâm lắc ngón tay dính vết bụi.
Ba người tùy hứng nói chuyện, tới phủ kinh lược, thấy hạ nhân bận rộn ra vào chuẩn bị hành trang, Đào Đại Lâm hỏi:
- Huynh sắp xuất phát à?
- Ừ, hai người tới muộn một ngày thôi là phải tới Giang Tây tìm ta rồi.
- Huynh sắp tới Giang Tây?
Hai người còn chưa rõ mọi chuyện.
Thẩm Mặc dẫn hai người vào phòng khách, tranh thủ giới thiệu qua tình hình.
Lúc này hai người mới biết Thẩm Mặc gọi họ tới không phải để hưởng phúc, đều cười lớn:
- Có nhiệm vụ gì huynh cứ giao đi.
- Hai người chưa rõ tình hình, trước tiên tạm mang chức tham nghị, đi theo tìm hiểu, đợi hiểu rõ rồi, chúng ta nói rõ chức vụ sau.
Đào Đại Lâm đồng ý ngay, Tôn Đĩnh hơi thất vọng, nhưng nghĩ lại từ khi mình vào sĩ đồ, đây là lần đầu tiên rời kinh, cẩn thận là hơn, liền cười:
- Nghe huynh hết.
Thẩm Mặc vỗ tay cười:
- Ta mời quan viên quan trọng tới giới thiệu, sau này mọi người làm việc cho thuận tiện.
o O o
Không bao lâu sau quan viên trọng yếu đông nam tới đủ, Thẩm Mặc giới thiệu hai bên, không có gì bất ngờ Đào Tôn được hoan nghênh nhiệt liệt. Cho dù không phải hảo hữu của kinh lược đại nhân, chỉ bằng hào quang hàn lâm trên người, đủ cho người khác nhiệt tình nịnh nọt.
Có điều kinh lược đại nhân sắp xuất phát, tiệc rượu tan sớm, Thẩm Mặc sai người đưa bọn họ đi nghỉ, nơi này sẽ là chỗ ở của bọn họ một thời gian.
Quay về nội viện, Thẩm Mặc thấy Vương Dân đang nói chuyện với hai văn sĩ, thấy Thẩm Mặc tới cười nói:
- Cú Chương, Quân Phòng, đại nhân tới rồi.
Hai người kia hành lễ vấn an, Thẩm Mặc vội bảo miễn lễ hỏi lai lịch.
- Thẩm Minh Thần, Dư Dần.
Vương Dần luôn luôn ngắn gọn.
- Úi chà, ra là hai vị cao sĩ.
Thẩm Mặc vui mừng:
Thẩm Minh Thần nhìn trên 30, nhưng hắn nói mình sắp 40 rồi, vì trông trắng trẻo, lại giữ gìn tốt, nên trông trẻ hơn tuổi, tuy không anh tuấn bằng Thẩm Mặc, nhưng tiêu sái phóng khoáng thì Thẩm Mặc không so được.
Dư Dần cao tuổi hơn, nếp nhăn trên mặt rất sâu, râu tóc hoa râm, mặc nho bào bình thường, giống tiên sinh khắc khổ, nhất là đứng giữa Vương Dần và Thẩm Minh Thần, càng trông nghèo khó. Thực ra hắn còn ít hơn Thẩm Minh Thần một tuổi...
Thẩm Mặc vội mời ba người vào phong, thân thiết nói với Thẩm Minh Thần:
- Tính ra ta phải gọi huynh một tiếng ca ca.
Phụ thân Thẩm Minh Thần và Thẩm lão gia nhận thân, Thẩm Mặc thông qua mối quan hệ này mới mời được hắn.
Thẩm Minh thần xua tay:
- Không dám nhận, chúng ta không thể loạn tôn ti.
Tuy lời nói chắc nịch, nhưng từ miệng hắn nói ra mang theo chút vị pha trò.
- Huynh cũng nhiều tuổi hơn ta mà.
Thẩm Mặc cười ôn hòa:
- Trong nhà không có đại nhân gì hết, đều là huynh đệ cả.
- Đó là ngài nói đấy nhé, con người ta ghét nhất mấy thứ quy củ, sau này nếu có phóng túng, mong đại nhân nển tình hôm nay khoan thứ.
Vừa mới tới đã dự phòng cho họa trong tương lai, nhìn nụ cười của hắn, Thẩm Mặc đoán chừng sau này khó sống yên.
Đương nhiên y vẫn vui vẻ đồng ý, quay sang Dư Dần:
- Quân Phòng tiên sinh cũng tới thật là tốt quá.
Thực ra y chẳng biết tốt chỗ nào.
Dư Dần tự biết mình:
- Đại nhân nói thế làm tạ hạ hận không thể kiếm lỗ mà chui... Thực ra mọi người thấy tại hạ sống thảm quá, kéo tới nương nhờ đại nhân.
Thẩm Mặc thích tính thẳng thắn của hắn, nhìn thấy hắn lại nhớ tới cha mình năm xưa, càng hòa nhã hơn:
- Rồng nằm vũn cạn chẳng qua là chưa gặp thời thôi, đến lúc phong vân đủ cả mới nói được.
Lời của y làm Dư Dần dễ chịu, tuy không tán đồng, nhưng rất cảm kích.
Thẩm Minh Thần nói:
- Đại nhân, không phải thế đâu, ta mời huynh ấy tới vì huynh ấy tài cán phi phàm, nếu hai người không hợp nhau cứ đường ai nấy đi, không cần quan tâm tới ta.
- Cú Chương huynh nói thế, ta đúng là muốn thỉnh giáo sở trường của Quân Phòng huynh.
Trịnh Nhược Tằng biết nhiều nhớ dài, nhìn xa trông rộng, có thể cấp tham khảo toàn diện nhất. Vương Dần bình tĩnh quả cảm, thiện mưu trí. Thần Minh Thần, nhìn như phóng túng, luôn có kỳ chiêu, là nhân vật luôn đánh trúng điểm mấu chốt... Ba vị này thanh danh rèn lên từ kháng Oa, không hề giả.
Dư Dần có tài gì sánh ngang với ba vị đại mưu sĩ?
Dư Dần nghĩ rất lâu mới nói:
- Tại hạ chẳng có ưu điểm gì, nhiều lắm chỉ tính là kín miệng, nhát gan một chút thôi.
Lời của hắn làm nha hoàn dâng trà không nhịn được phì cười, nhát gan mà cũng tính là ưu điểm à? Phải nói là "da mặt dày" mới đúng.
Thẩm Mặc cau mày, nha hoàn đó hoảng sợ quỳ sụp xuống, Thẩm Minh Thần lạnh lùng nói:
- Có phải thấy kinh lược đại nhân hiền từ cho nên quên mất quy củ không?
Nha hoàn kia tái mặt, khấu đầu xin tha, tựa hồ nhận ra Thẩm Minh Thần.
Thẩm Minh Thần nói:
- Đại nhân phải đuổi thị nữ này và quản sự ra khỏi phủ.
- Chuyện này...
Thẩm Mặc do dự, đuổi một thị nữ đi thì không sao, nhưng Thẩm An vừa gọi từ kinh thành tới, sao có thể đá đi đá lại như đá bóng.
Thấy y không nói, Thẩm Minh Thần tưởng y sợ làm hỏng hình tượng nhân nghĩa, liền khuyên:
- Quân tử phải trị gia trước rồi mới trị quốc bình thiên hạ, đại nhân chỉ tu thân, không trị gia, làm sao mọi người tin ngài có thể lãnh đạo mọi người? Nói gì tới chấn hưng quốc gia nữa?
Có thể thấy Hồ Tôn Hiến và hắn xung đột là có nguyên nhân, kẻ này nói chuyện không biết nể nang ai.
Thẩm Mặc toát mồ hôi, phải nói y từ nhỏ tới giờ lớn lên trong lời khen ngợi, trừ Thẩm Luyện ra, chưa từng có ai trách mắng y.
Nhưng Thẩm Mặc biết mình đối đãi với người nhà quá rộng rãi, luôn thấy chuyện này không liên quan tới chính sự, tùy tiện một chút cũng không sao. Nhưng đối đãi với người nhà như thế, sao có thể yêu cầu nghiêm khắc với thuộc hạ.
- Bản nhân thụ giáo.
Thẩm Mặc ôm quyền nói:
- Nghe Cú Chương huynh vậy.
Thẩm Minh Thần tránh đi:
- Tính ta thẳng, đại nhân không vừa lòng cứ nói.
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Có Cú Chương huynh bên cạnh nhắc nhở mới không phạm sai lầm.
Thẩm Mặc nhìn nha hoàn run rẩy cuộn mình lại, thở dài nói:
- Tới trướng phòng nhận nửa năm lương rồi về nhà đi.
Thầm nghĩ:" Thẩm An, xin lỗi ngươi nhé, ngươi đành về kinh thôi."
Nha hoàn khóc nức nở khấu đầu rời đi, Dư Dần nhìn Thẩm Minh Thần, không nói gì.
Chuyện này làm Thẩm Mặc quên chuyện đang nói, đành nhắc lại:
- Không biết Quân Phòng huynh có hiểu chuyện quân sự?
- Một chút, không biết đại nhân muốn hỏi gì?
Dư Dần nói rất chậm, phảng phất mỗi từ đều nghĩ thấu triệt mới nói ra.
"Khẩu khí lớn thật.." Thẩm Mặc đột nhiên nhớ ra "kín miệng, nhát gan" chính là lời Tào Tháo bình phẩm mưu sĩ hàng đầu của mình là Tuân Du.
Giờ mới nhận ra đối phương ẩn chứa sự kiêu ngạo sâu trong lời nói. Liền cẩn thận nói:
- Cứ nói làm sao để bình định Tam Sào đi.
Dư Dần suy nghĩ lâu tới mức làm Thẩm Mặc sốt ruột thay cho hắn, mãi mới chậm rãi nói:
- Tam Sào lấy Lại Thanh Quy làm thủ lĩnh, "hai sào" còn lại đều nghe lệnh hắn... Tại hạ cho rằng bắt giặc bắt vùa trước, diệt Lại phỉ, Tạ Lý kinh hãi, quá nửa sẽ hàng.
- Nghe ra rất có lý, nhưng tựa hồ Trương tổng đốc cũng nghĩ thế.
Thẩm Mặc nhắc.
- Thế sao?
Dư Dần ngạc nhiên.
Thẩm Mặc không khỏi thất vọng, không ngờ Dư Dần nói tiếp làm y không dám xem thường nữa:
- Tại hạ và đại nhân đều là người đọc sách thánh hiền, chẳng lẽ có thể dùng sự thất bại của tại hạ, phủ định thành công của đại nhân sao?