An ordinary man can... surround himself with two thousand books... and thenceforward have at least one place in the world in which it is possible to be happy.

Augustine Birrell

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330 : Nghiền Nát Lòng Kiêu Ngạo Của Họ (2)
ũng như trong gia tộc, gia gia đánh con cháu là chuyện thiên kinh địa nghĩa, huống chi lực lượng của Lý Thiên Thành quá mạnh, bối cảnh quá lớn, ngay cả hoàng đế đều không dám chọc tới hắn, còn ai dám chọc hắn.
Người khác đánh còn có thể nói chuyện phục thù, Lý Thiên Thành đánh hắn, hắn ngay cả ý nghĩ trả thù cũng không dám.
- Đến giờ này cũng không biết tại sao đánh ngươi ư? Xem ra sau này phải thật sự nhìn thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần! Sau này nhớ kỹ, đừng để ta hoặc là lão đại ta nhìn thấy ngươi ở Ngọc Kinh Thành, nếu không gặp ngươi một lần đánh ngươi một lần! Lý Thiên Thành nói, một lóng tay chỉ xuống chỗ Nhậm Kiệt nói tiếp: - Nhớ kỹ lão đại của ta kia... Nhậm gia chủ lão đại của ta, tên khốn kiếp ngươi cũng dám gây chuyện, ta xem ra ngươi thật là chán sống rồi!
Lão đại ta... Nhậm gia chủ lão đại của ta...
“Ầm!” Câu này vừa nói ra, cũng giống như một kiện Linh khí thượng phẩm nổ tung, vang dội trong lòng tất cả mọi người.
“Trời ạ! Mình không nghe lầm chứ, cái này...”
“Con bà nó quá hoang đường mà! Lý Thiên Thành này nói điên khùng gì vậy?”
“Không thể nào! Lý Thiên Thành là bối phận gì chứ? Bối phận còn cao hơn so với hoàng đế, hắn... hắn nói Nhậm Kiệt là lão đại của hắn ư?”
“Không phải nói lần trước bọn họ giao phong, Ngụy Lượng bị thương, sau đó Lý Thiên Thành ngươi chết ta sống cùng Nhậm Kiệt sao? Cái này... cái này là chuyện gì xảy ra?”
Tin tức này quá kinh người, Lý Thiên Thành nói lời này tuyệt đối là dọa người không chết không ngừng mà!
“Hắn... Là... Lão đại?” Tam hoàng tử Lý Văn Công vừa rồi tới giờ vẫn còn đang vô cùng lúng túng, thời khắc này lập tức cũng hoảng sợ ngây người, hoàn toàn khiếp sợ ngây người.
Đừng nói là hắn, mọi người đều hoàn toàn khiếp sợ, trừ Nhậm Kiệt bọn họ bên này, Văn Tử Hào vừa mới nghe mập mạp nói, xem như có chút chuẩn bị tâm lý, nhưng hắn cũng rất chấn động, dù sao Lý Thiên Thành chính miệng nói ra, đúng là rất kinh người.
Mà mập mạp, Nhậm Kiệt lúc này đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, đồng thời không nhịn được cười khổ. Trước đây hai người từng phân tích về Lý Thiên Thành, hắn là loại người một khi nhận định chuyện như vậy là rất nghiêm túc. Hơn nữa không biết hắn bị cái gì ảnh hưởng, đối với lão đại, tiểu đệ nói đến nhập tâm. Trước giữa hắn và Ngụy Lượng chơi một bộ này, không nghĩ tới hôm nay hắn cũng như thế.
Hiển nhiên, tên này là cố ý ở trường hợp này làm như thế, Nhậm Kiệt cũng chỉ có thể cười lắc đầu: Mình đẩy hắn trở thành anh hùng của Ngọc Hoàng Học Viện, hắn hoàn toàn phục rồi, không ngờ lại dùng phương thức này để thừa nhận mình là lão đại của hắn. Tuy rằng điều này nằm trong dự liệu, nhưng cũng khiến Nhậm Kiệt rất là không biết nói gì.
Nguyên vốn Lý Nham đã bị đánh thành đầu heo nghe nói như thế, liền trợn to hai mắt, miệng há hốc hồi lâu không thể khép lại.
Trong lòng hắn sôi trào kịch liệt, đã không cách nào hình dung: “Con bà nó chuyện này là sao vậy? Điều này sao có thể? Mình nghĩ kế hoạch tỉ mỉ, trong đó chính yếu nhất là muốn lợi dụng vị Thành Vương này, hắn nổi đình nổi đám, bao che khuyết điểm, thích chiến đấu ai cũng không e ngại... Hơn nữa nghe nói trước đây còn có mâu thuẫn với Nhậm Kiệt...”
Lý Nham cảm giác đầu óc mình đã có chút không đủ dùng, hắn cảm giác mình sắp điên lên rồi, thật muốn điên người... cái này là sao vậy...
- Hiện tại biết tại sao đánh ngươi rồi chứ? Lý Thiên Thành nhìn Lý Nham, lại hỏi lần nữa.
- Dạ... Dạ... Dạ... Lý Nham vừa nghe hỏi, liền gật đầu lia lịa, nói lắp bắp không rõ. Hắn thật sợ Lý Thiên Thành lại đánh hắn nữa.
- Cút đi! Nhớ kỹ câu nói của Nhậm gia chủ! Lý Thiên Thành cảm thấy cũng đủ rồi, liền vung tay ném hắn xuống thuyền của hắn trước đó, tiếp theo thân hình nhoáng một cái đã rơi trên thuyền của Nhậm Kiệt.
- Ngươi làm ra động tĩnh này cũng không nhỏ đấy, ngươi không sợ người khác ở sau lưng nói ngươi à! Thấy Lý Thiên Thành hạ xuống, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của hắn, sau khi quyết tâm làm xong chuyện còn có chút kích động đỏ hồng, Nhậm Kiệt cười hỏi.
- Lý Thiên Thành ta nhận lão đại, ai dám nói ta liền thu thập người đó! Hơn nữa sự thật chính là như thế, bất quá chúng ta đã nói rồi, nếu một ngày nào đó ta đánh bại lão đại, thì ta chính là lão đại! Lý Thiên Thành nói với xu thế tùy thời chuẩn bị một lần nữa khiêu chiến với Nhậm Kiệt, đồng thời còn cường điệu nói: - Hơn nữa lão đại phải cẩn thận, chính như lời lão đại nói: thắng chính là thắng, thua chính là thua. Đến lúc đó bất kể là mượn ngoại lực hay là pháp bảo, chỉ cần lão đại thua, thì lão đại phải gọi ta là lão đại, giống như ta hôm nay ở trước mặt mọi người thừa nhận ta là tiểu đệ của lão đại!
- Ha ha... hắn lại tới nữa rồi! Mập mạp không nhịn được bật cười ha hả, cười đến gập bụng.
Văn Tử Hào ở một bên càng mơ hồ, càng lấy làm kỳ quái, tên này đang làm gì vậy?
Lý Thiên Thành này về tu vi lực lượng, hiện nay trong thế hệ trẻ tuổi ở Ngọc Kinh Thành đúng là không ai dám nói dễ dàng thắng hắn, trừ phi tên yêu nghiệt Lam Thiên còn chưa trở về kia, nhưng Lý Thiên Thành này còn nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với Lam Thiên, tiền đồ không thể lường. Nghe hắn nói lời này thế nào nghe như là bại dưới tay Nhậm Kiệt mới gọi hắn là lão đại, điều này không có khả năng?
- Được, không thành vấn đề! Nhậm Kiệt thấy bộ dáng nghiêm túc của Lý Thiên Thành, cũng rất nghiêm túc gật đầu nói: - Vậy bây giờ có phải ngươi là tiểu đệ của ta hay không?
Lý Thiên Thành đáp ứng rất sảng khoái: - Dĩ nhiên! Vừa rồi ta đã thừa nhận, nếu không làm sao ta giúp cho lão đại đánh tên Lý Nham kia! Bất quá tên khốn kia đích xác cũng nên đánh, cả ngày làm chuyện thị phi, đã sớm nhìn hắn không thuận mắt. Được rồi, lão đại có chuyện gì nói đi... Tuy nhiên nếu bảo ta đi đánh tam hoàng tử, thì ta cũng không có biện pháp đánh ác như vậy! Tuy rằng bọn họ bối phận rất nhỏ, nhưng nếu để cho ta... Ái chà... lão đại biết đó... nếu để lão nhân gia nàng biết chuyện sẽ không xong. Còn những người khác lão đại muốn đánh người nào, cứ nói đi!
- Ha ha... Nhậm Kiệt nghe nói cười vui vẻ vỗ vỗ vai Lý Thiên Thành nói: - Vậy cũng tốt! Lúc nào ngươi làm lão đại ta sẽ nghe lời ngươi, hiện tại thì ngươi nghe ta! Hôm nay là ta đi ra ngoài giải sầu, chuyện đánh đánh giết giết ta không nói, về phần tên Lý Nham kia cũng là tự mình liều mạng nhảy ra! Được rồi! Không nói chuyện đó nữa, Hội Văn này náo nhiệt như vậy, hôm nay phải đi dạo vui vẻ một phen!
- Nhậm gia chủ nơi này thật náo nhiệt, Thanh Vân cũng muốn tham gia náo nhiệt, cùng kết bạn đồng hành với Nhậm gia chủ, Thành Vương, Văn thiếu gia! Lúc này, những người khác từ từ tản đi, ngay cả tam hoàng tử Lý Văn Công cũng đều lặng lẽ, cực kỳ mất mặt chạy đi, chỉ có một số người ở xa xa quan sát, tuy nhiên bên này đã không còn náo nhiệt, mà Hội Văn còn có rất nhiều chuyện náo nhiệt như so tài các loại, vậy mà Hải Thanh Vân lại không đi, lúc này chủ động đề nghị muốn lên thuyền...
- Nếu ngươi không sợ, cứ đi lên!
Hải Thanh Vân này rõ ràng là có mang theo một chút ý tốt như thế, đồng thời muốn kết thâm giao, đương nhiên Nhậm Kiệt sẽ không cự tuyệt, tuy nhiên Nhậm Kiệt vẫn tươi cười hỏi một câu. Nhậm Kiệt nói sợ, tự nhiên không phải chỉ chuyện vừa rồi, chuyện Hội Văn nơi đây dù chơi đùa như thế nào đi nữa, cũng chỉ là một trò khôi hài. Tên Lý Nham kia vốn không phân rõ hình thức, cho nên mới gây ra trò cười lớn như vậy.
Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương để con trai Hải Thanh Vân lưu tại Ngọc Kinh Thành, hiển nhiên không phải đơn giản như vậy, hành trình lần này hắn về kinh gặp vua đặc biệt khẩn trương, sau đó vội vàng rồi đi, mà Hải Thanh Vân lưu tại Ngọc Kinh Thành hiển nhiên có ý muốn tìm hiểu tin tình báo, đồng thời kết giao một số người.
Chỉ có điều, Hải Dương cha của Hải Thanh Vân này vốn cũng không thua kém năm đại gia tộc, chỉ vì một số nguyên nhân đặc thù để hắn thượng vị...
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu