Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 736: Được Cả Chị Lẫn Em
S
au khi nhìn thấy Chung Bân đã khống chế được đại cục, Trần Tiểu Cửu không còn tâm tư đứng lại xem! Cha con Tôn Khoa đã chết rồi, cái đó sớm đã định, xem hay không xem, không cần thiết nữa…!
Lúc này, Trần Tiểu Cửu đang ở trong phủ, tận hưởng cả đám nữ nhân vây quanh.
Chu Mỵ Nhi và đám nữ quyến, được Tiểu Cửu dồn vào trong phủ, nơi nào cũng không dám đi, Y Đằng Tuyết Tử trong người có thương tích, suy yếu vô lực, ngủ thật say, đám nữ nhân còn lại cũng không hay biết chuyện gì xảy ra.
Trong lòng lại lo lắng, lo lắng cho an nguy của hắn, không một ai có thể ngủ yên được!
Chu Mỵ Nhi, Đan Nhi, Tuệ Nương, tiểu Đường muội muội nhìn thấy Tiểu Cửu trở về, giống như ong vỡ tổ ùa ra vây lại.
Ríu ra ríu rít hỏi han, oán trách, chỉ có Song Nhi ôn nhu, đứng bên cạnh nhẹ nhàng, đôi mắt vụt sáng, bộ dạng muốn hỏi lại thôi!
Trong tai hắn ong ong loạn hưởng như đàn muỗi vo ve bay loạn.
Hắn khoát tay, ngăn đám nữ nhân khuôn mặt quyến rũ ngừng tranh cãi ầm ĩ, lại cao giọng nói:
- Ta hiện giờ nói cho các nàng biết vài chuyện, các nàng nghe xong cũng không nên hỏi ta vì sao.
Đan Nhi bĩu môi, sẵng giọng nói:
- Tiểu Cửu thối, ngươi nói đi, ta nghe đây.
Đám nữ nhiên liền đồng loạt gật đầu.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Thứ nhất, Tôn Khoa, Tôn Kiến vừa bị chặt đầu, Tôn phủ bị tịch thu gia sản, hoàn toàn đã lụi bại.
- Xuỵt.
Đám nữ nhân khẽ kêu lên nho nhỏ.
Tuệ Nương bĩu môi nói:
- Y chết thì chết rồi, có quan hệ gì với chúng ta đâu?
Đám nữ nhân lại đồng loạt gật đầu.
Trần Tiểu Cửu lại nói:
- Thứ hai, Thạch Đầu Trù cũng đã bị khám nhà, nhưng y đã chạy trốn, không thấy tăm hơi đâu.
- Xuỵt, xuỵt…
Đám nữ nhân lại kêu lên khe khẽ!
Ngoại trừ Đan Nhi, Song Nhi, những người còn lại đều là người kinh doanh, đương nhiên biết Thạch gia đáng ghê tởm thế nào, uy hiếp đến Tiểu Cửu cỡ nào! Sự biến mất của y sẽ khiến cho Trần Tiểu Cửu vui vẻ thoải mái ra sao.
Tiểu Đường muội muội tiến lên ôm lấy cánh tay của Trần Tiểu Cửu, ngọt ngào nói:
- Cửu ca, là huynh làm sao? Huynh thật lợi hại.
Trần Tiểu Cửu vẻ mặt xám xịt, lắc đầu cười nói:
- Cửu ca đâu có hư hỏng như vậy? Là Thạch Đầu Trù gã đoạn tuyệt khắp thiên hạ, ta chẳng qua giúp hắn thoát khỏi vỏ bọc ngụy trang đó mà thôi…
Đan Nhi liếc mắt, hừ giọng nói:
- Ta còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì lớn! Ở đây còn một vài chuyện, vì sao phải đem chúng ta giấu ở trong nhà?
Song Nhi lặng lẽ huých tay ra hiệu cho Đan Nhi một chút, mới ôn nhu nói:
- Việc này còn nhỏ sao? Dựa vào những điều muội thấy, đều là chuyện đại sự mà.
Song Nhi mặc dù vì Tiểu Cửu giải vây, nhưng dường như cũng không có chút ngạc nhiên đối với những điều hắn nói.
Trần Tiểu Cửu thần bí quay sang Đan Nhi, Song Nhi nháy mắt nói:
- Ta lại còn một việc muốn nói, Đan Nhi, Song Nhi, các nàng nhất định sẽ rất vui mừng.
Đan Nhi, Song Nhi nhìn vẻ mặt thần bí của hắn, đồng thanh nói:
- Chuyện thế nào?
Trần Tiểu Cửu ho nhẹ một tiếng, nói rành rọt từng chữ một:
- Tào công công chết rồi…
- Tiểu Cửu, ngươi… ngươi nói cái gì?
Đan Nhi nghe vậy, mặt đỏ lên, trong nhất thời có chút thất thần, đôi mắt lóe sao lấp lánh, dường như không dám tin điều mình vừa nghe là sự thật.
Trần Tiểu Cửu lại cười nói:
- Ta nói là: Tào công công chết rồi, hơn nữa chết không toàn thây.
- Chết… đã chết rồi sao?
Đan Nhi, Song Nhi nhìn nhau, hạnh phúc bất ngờ đến khiến cả hai choáng váng, ánh mắt tròn xoe ngập nước, cùng lúc hôn mê bất tỉnh.
Trần Tiểu Cửu dường như sớm đã chuẩn bị tinh thần, hai tay vươn ra, đem hai mỹ nhân ôm vào trong lòng…
Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương, tiểu Đường muội muội đối với cái chết của Tào công công căn bản không có nhiều cảm xúc, đồng thời cũng hiếu kỳ vì sao Đan Nhi, Song Nhi lại có phản ứng mạnh đối với tin này như vậy.
Đám người Chu Mỵ Nhi bận rộn một trận, đỡ Đan Nhi, Song Nhi lên giường!
Trần Tiểu Cửu nhìn gương mặt đầy tò mò của Chu Mỵ Nhi, buồn bã nói:
- Đan Nhi, Song Nhi số khổ, cha nàng là Tể tướng của triều đình, bị Tào công công hãm hại…
Chu Mỵ Nhi lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thật không ngờ thân thế hai nàng hiển hách như vậy.
Khi tuổi còn nhỏ, phải ăn nhờ ở đậu, quả thực rất đau khổ!
Bọn Chu Mỵ Nhi an ủi Trần Tiểu Cửu một chút, lại nghe nha hoàn Bình Nhi của Mỵ Nhi truyền báo:
- Trần công tử, Chung đại nhân ở thư phòng chờ ngài, dường như có chút chuyện rất khẩn cấp.
Trần Tiểu Cửu không nhịn được nói:
- Ngươi biết cái gì! Bảo Chung đại nhân chờ, chuyện của ta so với chuyện của ông ấy còn gấp hơn!
Bình Nhi cho tới giờ chưa từng thấy Tiểu Cửu nói nhanh như vậy, thần sắc lại quá nghiêm nghị.
Nhất thời, nước mắt vòng quanh, rụt rè lui xuống…
Chu Mỵ Nhi trên mặt kiều mị lộ ra chút vẻ bất đắc dĩ.
Duỗi ngón tay, điểm lên trán hắn vài cái, u oán nói:
- Bình Nhi có ý tốt, chàng e ngại ông ta chuyện gì? Chàng đó, tâm loạn như ma, mượn người khác để trút giận, bằng không, chàng thử chút lên người ta xem?
Trần Tiểu Cửu gạt bỏ chút ngượng ngùng cười cười:
- Ta làm sao bỏ được? Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt…
- Ba hoa!
Chu Mỵ Nhi vẻ mặt vui mừng, cũng không sợ xấu hổ, ngay trước mặt Tuệ Nương, tiểu Đường muội muội, ôm đầu Trần Tiểu Cửu, hôn hắn một cái, mới nói:
- Tiểu Cửu, chàng phiền lòng nữ nhân chúng ta sẽ không quấy rầy chàng nữa, chờ Đan Nhi, Song Nhi tỉnh lại, chàng bảo một tiếng, ta sẽ sai người đưa cháo hạt sen tới đây, an ủi bọn họ!
Trần Tiểu Cửu nhìn Chu Mỵ Nhi, Tuệ Nương, tiểu Đường muội muội rời khỏi phòng, mới đưa mặt chuyển lên mặt Đan Nhi và Song Nhi.
Nhìn hai người dung nhan xinh đẹp thanh thuần, tỏng lòng tràn đầy thỏa mãn!
Có thể vì một đôi hoa tỷ muội yêu thương mình sâu sắc làm chút chuyện, thực có một niềm hạnh phúc cảm giác vô cùng mỹ mãn khó tả.
Đan Nhi quay ra ngoài, khuôn mặt xinh đẹp, da thịt trắng mịn, phấn hồng, cái miệng nhỏ nhắn đôi môi mím chặt, nắm tay cũng nắm thật chặt, trong cơn mê dường như còn đang đấu tranh rất dữ dội.
- Bị chết hay lắm! Chết hay lắm!
Đan Nhi nhắm mắt lại, lắc đầu, thấp giọng nỉ non.
Trần Tiểu Cửu cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thuận thế kéo Đan Nhi vào lòng, đặt nàng ngồi lên đùi mình, đem thân thể mềm mại ôm thật chặt trong ngực!
Nhìn gương mặt xinh đẹp đó, kìm không nổi hắn đặt lên một nụ hôn.
Tuy rằng nhuyễn ngọc ôn hương ôm đầy trong lòng, Trần Tiểu Cửu cũng không một chút có tâm tư dám khinh nhờn nàng. Trong hắn chỉ là sự ấm áp, yên lặng và hạnh phúc…
Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua…!
Trần Tiểu Cửu cứ ôn nhu như thế, im lặng ôm Đan Nhi như thế.
Cho tới khi Song Nhi nhẹ nhàng mở mắt, đôi mắt tròn xoe vụt sáng, mang theo sự vui sướng, ngượng ngùng, nhìn chăm chăm Đan Nhi đang nằm gọn trong lòng Trần Tiểu Cửu.
Kỳ thực Trần Tiểu Cửu cũng biết Song Nhi sắp tỉnh.
Hắn hoàn toàn có thể chọn trước khi Song Nhi tỉnh đặt Đan Nhi lên giường để xóa đi dấu vết, nhưng hắn không làm vậy. Làm thế hắn cảm thấy đối với Đan Nhi không công bằng.
Một đôi tỷ muội tốt, sao phải bên nặng bên nhẹ, một bên được yêu thương quang minh chính đại, một bên phải ẩn núp trong bóng tối?
Cho nên, Trần Tiểu Cửu liền cứ như vậy ôm Đan Nhi, nhìn cặp mắt trong suốt của Song Nhi mở ra, trên gương mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.
- Song Nhi, có một việc, ta vẫn muốn nói cùng nàng.
Trần Tiểu Cửu cười cười, một tay kéo Song Nhi ngồi lên chân kia của mình, mới nói:
- Ta thích Đan Nhi lâu rồi, Đan Nhi cũng thích ta từ lâu rồi…
- Cửu ca, huynh không cần nói, muội biết! Muội cái gì cũng biết rồi.
Song Nhi trên mặt không có chút u oán, ngược lại tràn đầy sự thích thú, ôm lấy cổ hắn, rủ rỉ nói:
- Lỗ mũi của muội rất thính, trên người của huynh, có mùi hương của tỷ.
- Song Nhi, nàng sớm đều biết rồi sao?
Trần Tiểu Cửu đột nhiên có tật giật mình.
Song Nhi khẽ nhăn chiếc mũi xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn dán chặt lên người hắn.
Nàng liếm râu mép của hắn, ôn nhu nói:
- Muội cùng tỷ tỷ sống nương tựa vào nhau, muội nguyện ý chia sẻ cùng tỷ hết thảy mọi thứ. Nếu tỷ và Cửu ca ở cùng một chỗ, hai tỷ muội cùng gả cho huynh, cũng mãi không chia xa…
- Chỉ là Song Nhi ngốc nghếch, tỷ tỷ trời sinh tính hiếu thắng, nhất định không bao giờ đoạt đồ của muội, cũng không chia sẽ gì cùng muội, cho nên, muội tuy phát hiện ra việc vui mừng nay, cũng không có cách nào nói ra, sợ tỷ mất mặt rồi nghĩ không thông…
- Song Nhi, nàng thực là Song Nhi ngoan của ta.
Trần Tiểu Cửu làm sao nghĩ được Song Nhi nhu thuận như vậy? nghiêng đầu qua, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
Song Nhi động tình, chặt chẽ ôm cổ hắn, không chút kiêu ngạo, chủ động hé mở đôi môi anh đào, vươn lưỡi thơm trượt vào tìm đầu lưỡi của hắn, tha thiết quấn lấy hôn vào.
Trần Tiểu Cửu nắm bàn tay của Song Nhi, cũng không an phận, vén áo Song Nhi lên, thám hiểm dọc ngang chiếc lưng bóng loáng của nàng.
Ư…
Song Nhi mặt phủ rặng mây hồng, bị Tiểu Cửu mò mẫm dễ chịu, trên mặt mang theo điểm xuân tình, cúi đầu rên rỉ, đôi cánh tay gắt gao ôm cổ hắn nũng nịu thở dốc.
Trần Tiểu Cửu có thể cảm nhận rõ ràng thân thể nóng bỏng của Song Nhi.
Bàn tay to lớn linh hoạt vươn lên phía trước, đem Song Nhi đặt trước ngực, thuận thế vùi lên ngọn núi mềm mại của nàng.
Nương theo đó Song Nhi kẹp chặt hai chân, một trận run rẩy, thở dốc. Bàn tay tham lam của Tiểu Cửu lại trượt dài trên bộ ngực sữa của nàng nhẹ nhàng xoa vài cái, sức co dãn đàn hồi kinh hồn thật hấp dẫn lòng người.
Hắn không cam lòng, lật tay, lại đem đôi hạt đậu hồng kẹp lấy, vuốt ve, thưởng thức…
- Cửu ca! Đừng…
Song Nhi hai má ửng hồng, lắc mông, như muốn phản kháng, lại như muốn cổ vũ, từng điểm ngứa ngáy từ trên ngực hiện lên, theo đó chảy xuôi vào lòng.
Hai người đang sờ lần động tình, không nghĩ đến dáng người Đan Nhi khẽ giật, đó là dấu hiệu sắp tỉnh ngủ.
Song Nhi nhảy dựng, đẩy bàn tay của Tiểu Cửu ra, nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ sắp tỉnh rồi, Cửu ca, chúng ta nên kiềm chế một chút.
Trần Tiểu Cửu lại không muốn, lại thèm muốn dáng người mềm mại của Song Nhi, cứ cứ trên chiếc cổ trắng ngần của nàng mà tùy tiện đòi lấy.
Song Nhi vốn dĩ động tình, khát vọng trong lòng dâng cao lại được tình lang âu yếm, mặc dù biết Trần Tiểu Cửu đang chơi với lửa, nàng lại vô lực cự tuyệt, nhắm mắt, ngây ngất trong vòm ngực rộng lớn tình lang.
Đan Nhi dường như nghe được tiếng rên rỉ kiều mỵ, tiếng thở dốc của Song Nhi, đôi mắt khẽ mở ra.
Cảnh tượng hương diễm hiện ra trước mắt khiến nàng kinh ngạc vạn phần.
Đan Nhi vừa mở mắt, nhìn thấy Trần Tiểu Cửu không coi ai ra gì ngang nhiên ôm hôn Song Nhi, một tay lớn xốc áo ngực của muội muội lên, vầy vò đôi gò bồng đào trắng như tuyết của nàng, cứ thế mà tùy ý chà đạp.
Đan Nhi sợ đến ngây người, thuận tay kéo lỗ tai Trần Tiểu Cửu, gào lên:
- Lưu manh, đại lưu manh...