Love is a puzzle posed by the emotions and not likely to be solved by reason.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Nguyệt
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1059 - chưa đầy đủ
Phí download: 26 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6108 / 62
Cập nhật: 2015-06-13 10:29:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 759: Tấn Công Chớp Nhoáng
hóm dịch Quan Trường
Nguồn: metruyen
Hoàng hôn ba ngày sau, huyện lệnh huyện Bình Nguyên Chu Quần ngồi xe ngựa đến huyện An Đức. Xung quanh xe ngựa có hai mươi mấy ‘nha dịch’ thân cao thể tráng bảo vệ. Họ mặc trường bào đỏ đen đan xen, eo đeo thắt lưng thuộc da, đầu đội mũ sa, một thân trang phục nha dịch. Trên vạt áo trường bào còn thêu một bức tượng Phật Di Lặc, đây chính là ám chỉ một thân phận khác của họ.
Đương nhiên, họ còn có một thân phận thứ ba, đó chính là thân binh của Dương Nguyên Khánh. Trong đám tùy tùng, Dương Nguyên Khánh cũng ăn mặc giả dạng thành một nha dịch.
Trừ phi là người cực kì quen thuộc hắn thấy hắn, nếu không sẽ không ai nhận ra được, Sở Vương quyền khuynh thiên hạ lại giả dạng thành một nha dịch.
Cho dù là những huyện lệnh từng gặp qua Dương Nguyên Khánh cũng chưa chắc nhận ra, nhiều lắm chỉ nghĩ bộ dạng nha dịch này có điểm giống Dương Nguyên Khánh thôi.
Vừa mới tới cửa thành, lại gặp ngay Khúc Danh Quý dẫn theo mười tùy tùng kỵ binh chạy gấp đến. Gã liếc mắt một cái thì đã nhìn thấy hai mươi mấy người nha dịch cao lớn khôi ngô. Con mắt lập tức sáng ngời, gã chưa từng thấy qua người đàn ông hùng tráng như vậy, hơn nữa còn là hai mươi mấy người nữa chứ.
Quả thật, thân binh của Dương Nguyên Khánh đều là tinh nhuệ lựa chọn trong một trăm ngàn đại quân, có thể nói là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Đi theo hắn có hai mươi mấy danh thân vệ, chiều cao đều là sáu thước rưỡi trở lên, vai rộng eo thon, võ nghệ cao cường. Đừng nói là Khúc Danh Quý chưa từng gặp qua, cho dù là Đậu Kiến Đức cũng không chắc có được thân binh tinh nhuệ như vậy.
Khúc Quý Danh lập tức nhìn thấy chiến mã dưới mông ‘bọn nha dịch’, gã rốt cuộc không đi được. Ánh mắt chớp cũng không chớp nhìn chăm chú đám chiến mã đó, trong mắt lộ ra vẻ tham lam. Đám chiến mã này đều là thể trạng khỏe mạnh, tứ chi thon dài, là bảo mã ngàn chọn mới chọn được.
- Các ngươi là ai?
Khúc Danh Quý vung roi lên, ngăn cản đường đi của mọi người, cũng đồng thời ngăn cản Dương Nguyên Khánh.
- Khúc công tử, đây đều là tùy tùng của ta!
Chu Quần cuống quít ló đầu từ cửa xe ra nhìn. Ông ta đã sớm nhìn thấy Khúc Danh Quý nhưng ông ta không muốn lắm chuyện phức tạp, nên dự định tránh đi không gặp. Không ngờ Khúc Danh Quý lại nhận ra cácnha dịch này, khiến ông ta âm thâm kêu khổ.
- Ồ! Hóa ra là Chu huyện lệnh.
Chu Quần là tâm phúc của Khúc Oai, quan hệ với Khúc Danh Quý rất tốt. Khúc Danh Quý dùng roi ngựa vỗ vỗ bả vai to lớn của Dương Nguyên Khánh, đám thân vệ đều lộ ra vẻ tức giận, tay đè lên chuôi đao. Thấy sắp có cảnh máu chảy đến nơi, Dương Nguyên Khánh liếc mắt với mọi người, không cho phép bọn họ làm bừa.
Khúc Danh Quý lại không hề biết rằng chính mình đã đi được một vòng từ Quỷ Môn quan. Y cười khan một tiếng nói với Chu Quần:
- Chu huyện lệnh, nhóm nha dịch này của ngài thật là khá đó! Ngài kiếm từ đâu ra đó?
Chu Quần không ngờ Khúc Danh Quý dám dùng roi đập vào bả vai Dương Nguyên Khánh. Ông ta sợ tới mức tim như ngừng đập, liền vội vàng nói với bọn nha dịch:
- Các ngươi cứ đứng sang một bên, ta muốn nói vài câu với Khúc công tử.
Dương Nguyên Khánh nhìn Chu Quần một cái đầy thâm ý quay đầu ngựa lại, dẫn đám thân vệ rời khỏi xe ngựa và chờ ở một nơi không xa. Lúc này Chu Quần mới ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm. Không nên bảo bọn nha dịch đi, nhưng bây giờ thì cũng chẳng còn cách nào.
Ông ta đành trơ mặt nói với Khúc Danh Quý:
- Khúc công tử, mấy nha dịch này đều là binh lính của Đậu Kiến Đức, ta đã chọn ra hơn hai chục người từ huyện Bình Nguyên sung làm nha dịch, ngựa chiến cũng là bọn chúng mang từ quân đội đến.
Khúc Danh Quý híp mắt cười nói:
- Vậy phủ tổng có thể cho ta một ân tình không? Ta muốn đám nha dịch này đi theo ta, thế nào?
Chu Quần thầm mắng một tiếng “Cái đồ không biết sống chết!”
Trên mặt ông ta lộ vẻ bị làm khó, một lúc lâu sau mới nói:
- Thế này đi! Khi ta rời khỏi huyện Bảo Đức thì ta sẽ để bọn chúng lại. Mấy ngày này ta vẫn còn cần bọn chúng hộ vệ.
Khúc Danh Quý mừng rỡ:
- Vậy chúng ta một lời đã định!
Khúc Danh Quý sợ Chu Quần đổi ý liền thúc ngựa chạy ra ngoài thành. Chờ y đi xa, Chu Quần mới lắc đầu, thúc xe ngựa đi tới trước mặt mấy người Dương Nguyên Khánh. Ông tachỉ vào một nhà trọ cách đó không xa, nói với Dương Nguyên Khánh:
- Mọi người hãy ở nhà trọ An Phong nghỉ ngơi. Nếu có việc gì, ta sẽ tìm mọi người.
Dương Nguyên Khánh hiểu được ý của ông ta, chỉ bảo hai bên nói:
- Chúng ta đi!
Hai mươi mấy kỵ binh liền giục ngựa đi theo Dương Nguyên Khánh. Chu Quần nhìn bóng lưng Dương Nguyên Khánh, khẽ thở dài. Vợ và cha mẹ của ông ta đều nằm trong tay Dương Nguyên Khánh, chả trách hắn không sợ mình giở trò gì.
….
Đêm dần khuya, cửa thành huyện An Đức đã đóng. Ngoài thành trở nên yên tĩnh, trên quan đạo còn không nhìn thấy một bóng người đi đường, xung quanh tối đen như mực, chỉ có mấy ánh đèn lấp ló ở mấy thôn trang phía xa xa.
Lúc này, một đội kỵ binh chừng năm trăm người đang từ xa thong thả chạy đến. Bọn họ khống chế tiếng vang của vó ngựa, đi vào rừng cây, khiến bầy chim sợ đến bay đi.
Tướng lĩnh cầm đầu là lang tướng thân binh Hàn Hiếu Quốc. Bọn họ đã đi theo sau Chu Huyện lệnh được một đoạn xa. Mãi đến khi trời hoàn toàn tối đen, mới chậm rãi tới gần thành Nam, chờ đợi tin tức trong thành.
Hàn Hiếu Quốc dẫn kỵ binh đi vào rừng cây. Khu rừng này rộng khoảng trăm mẫu, chủ yếu là cây tùng. Trong rừng cây bị lá thông phủ kín. Hàn Hiếu Quốc thúc giục ngựa chiến nhẹ nhàng đi qua rừng tùng, đi đến bên kia. Ông tanhìn chăm chú vào cửa thành cách đó hai dặm. Trên cửa thành cũng là một mảng tối đen.
Nhìn một lúc, Hàn Hiếu Quốc quay đầu ra lệnh:
- Mọi người nghỉ ngơi ở đây chờ tin tức.
Bọn lính đều xuống ngựa nghỉ ngơi. Hàn Hiếu Quốc nhìn về cửa thành, trong lòng có chút lo lắng. Không biết lúc nào mới có tin tức đây?
……
Nhà sau quận nha huyện An Đức chính là phủ đệ của Thái Thú Khúc Lăng, cũng là trung tâm chỉ huy toàn bộ Di Lặc giáo đồ. Ngoài cửa phủ rất yên tĩnh, có mấy cỗ xe ngựa dừng ở đó. Lúc này, cửa phủ mở ra, lộ ra một khoảng sáng. Hai người nha hoàn đốt đèn lồng ra cửa phủ.
- Khúc Thái Thú không cần phải tiễn đâu. Tối nay hạ quan đã quấy rầy Thái Thú rồi.
Huyện lệnh Chu Quần huyện Bình Nguyên đi ra từ cửa phủ, đi phía sau ông ta là Khúc Lăng. Ông ta tiễn Chu Quần đi ra. Khúc Lăng thâm ý nói:
- Chu Huyện lệnh, chuyện ta nhờ ngài, ngài nhất định phải làm được. Thời gian không còn nhiều nữa, hy vọng ngày mai ngươi trở về là có thể ngay lập tức bắt đầu.
- Thái thú yên tâm, trong lòng hạ quan hiểu, tuyệt đối sẽ không làm hỏng việc.
Chu Quần lên xe ngựa. Xe ngựa chậm rãi chạy đến dịch quán. Chu Quần thấy Khúc Lăng đi vào phủ, cửa phủ đóng vào, phía bên ngoài cửa lại trở nên tối om.
Chu Quần lập tức ra lệnh cho phu xe:
- Đến nhà trọ An Phong!
Xe ngựa đổi hướng, đi vào một đại lộ khác. Không lâu sau, xe ngựa đã dừng ở trước cửa nhà trọ An Phong. Xung quanh nhà trọ rất yên tĩnh, không ai ra vào, chỉ có ánh sáng phát ra từ một cái đèn lồng cũ nát treo trước cửa nhà trọ.
Ở dưới cái đèn lồng, mơ hồ hình như có một người đứng đó. Bỗng nhiên, bóng đen đó nhanh chóng vọt tới phía ông ta. Chu Quần hoảng sợ, tưởng rằng là cướp đêm. Đến khi người đó đến gần thì mới phát hiện ra là một thân vệ mặc áo nha dịch. Chu Quần thở phào một cái hỏi:
- Vương gia có ở đây không?
- Mời Huyện lệnh đi theo ty chức!
Thân vệ dẫn Chu Quần đi vào nhà trọ. Dương Nguyên Khánh đã bao toàn bộ nhà trọ nên nhà trọ không có một người khách nào khác. Ông chủ nhà trọ và tiểu nhị cũng không được phép đi vào nội viện.
Đi qua hai cái cửa, đến trước một tòa tiểu viện. Trước tiểu viện có bốn thân vệ đứng đó. Trong phòng đèn vẫn còn sáng, có thể nhìn thấy bóng người đi lại trong phòng.
- Khởi bẩm đông chủ, Chu Huyện lệnh đến rồi.
- Vào đi.
Trong phòng chỉ có một mình Dương Nguyên Khánh. Hắn đang suy nghĩ làm sao để đáp lại Thái Tử Lý Kiến Thành. Đến mà không hỏi han chính làkhiếm nhã Lý Kiến Thành lại quả nhiên giở trò ở Hà Bắc. Nếu không đáp lại y một chút thì cũng hơi đã để cho y quá dễ dàng rồi.
Bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, hắn đã liền bắt tay chuẩn bị cho chiến dịch Hà Bắc, đến nay đã nửa năm rồi. Trong nửa năm này, tuy hai bên Tùy Đường không có cuộc chiến tranh quy có mô lớn nào, xem như tuân thủ hiệp nghị ngưng chiến. Nhưng những động thái không chính đáng thì không ngừng phát sinh. Từ đầu năm, triều Tùy đã lợi dụng thương nhân Hà Đôngmua một lượng lớn vật tư của Trường An, đến triều Đường mua chuộc con trai của Vương Tự, rồi đến bây giờ lại gây xích mích phản loạn ở Hà Bắc. Hai bên luôn âm thầm không ngừng đấu đá nhau.
Dương Nguyên Khánh tạm thời không muốn tác chiến với quân Đường nhưng hắn lại muốn dạy dỗLý Kiến Thành một chút. Nếu không phải là hắn vô tình lấy được tin tức của quận Bình Nguyên, âm mưu của Lý Kiến Thành chẳng phải đã thực hiện được rồi sao?
Lúc này, thân binh dẫn Chu Quần đi vào. Dương Nguyên Khánh nhìn ông ta một cái cười nói:
- Ta nghĩ Chu huyện lệnh sẽ dẫn một nhóm lớn giáo chúng đến.
Chu Quần mặt đỏ lên nói:
- Điện hạ lấy thân mạo hiểm. Đây cũng là một sự tin tưởng đối với ty chức. Nếu ty chức lại phụ lòng sự tin tưởng này, chẳng phải sẽ bị trời phạt sao!
[/QUOTE]
Thiên Hạ Kiêu Hùng
Tác giả: Cao Nguyệt
Quyển 17: Điền Mạch Canh Mang Chiến Vị Tiêu
Thiên Hạ Kiêu Hùng Thiên Hạ Kiêu Hùng - Cao Nguyệt Thiên Hạ Kiêu Hùng