Tính cách không thể được hình thành trong yên bình. Chỉ có trải nghiệm mới hun đúc tâm hồn, làm rõ tầm nhìn, sản sinh ra tham vọng, và giúp đạt được thành tựu.

Helen Keller

 
 
 
 
 
Tác giả: Kiết Dữ 2
Thể loại: Lịch Sử
Số chương: 998 - chưa đầy đủ
Phí download: 25 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 689 / 6
Cập nhật: 2017-09-25 00:43:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 11 - Chương 49: Thư Hỏa Tốc
uy nghĩ rất lâu, Vân Tranh thở dài, cuốn bản đồ lại cho vào rương, quay đầu lại phát hiện ra Lục Khinh Doanh lặng lẽ đứng sau mình rất lâu, còn lão quản gia thì đã đi rồi.
Lục Khinh Doanh đi tới khẽ khàng nói: - Cả nhà chỉ cần theo chàng, ở nơi đâu cũng vẫn là nhà.
Vân Tranh quay lại ôm lão bà vào lòng: - Vân Nhị nói với nàng rồi à, cũng phải, nó tâm sự với nàng còn nhiều hơn ta. Ài, ta định nghĩ thật kỹ càng mới nói cho nàng, Trường Sơn đảo là nơi rất tốt, tới đó Vân gia ta mới có thể thực sự sống vì mình, không phải nhìn sắc mặt ai nữa.
- Đời người chẳng qua là hai chữ tan hợp, tận cùng phồn hoa rồi sẽ quay về bình đạm, phu quân là trí giả thiên hạ, chàng đã nói nơi đó tốt, vậy bọn thiếp theo chàng là được.
- Chàng đi ra hải đảo câu cá hay làm hải tặc cũng được, với năng lực của chàng và Nhị thúc, thống nhất bảy hai đảo Bột Hải cũng chẳng đổ mồ hôi, sau đó chúng ta xây vương cung trên đảo, chẳng lẽ hoàng đế còn có thể chạy tới Trường Sơn đảo trị tội chàng?
Vân Tranh ngạo nghễ nói: - Nếu ta muốn chỉ cần dẫn binh sĩ Giáp Tử doanh ra biển, chỉ nửa năm là Trường Sơn đảo nắm chắc trong tay, con người mà cái gì có dễ dàng quá sẽ không biết trân trọng, nhất định phải cố ý tạo ra cho mình vài chướng ngại mới sướng khoái.
Lời khuê phòng của phu thê tất nhiên không thể để người ngoài nghe thấy, tạm thời giới hạn số người biết chuyện, cho nên Vân Tranh vào sáng sớm nào đó đưa con cái ra rừng dâu ngoài trại hái dâu, dâu chín rồi, quả đỏ tía treo đầy cảnh, trông rất thích mắt.
Khi Vân Tranh tới Đậu Sa trại, được ăn dâu do thải tang nữ cho, vị chua chua ngọt ngọt tới giờ vẫn chẳng thể quên.
Dâu ở Thành Đô đều thấp lè tè dễ hái, dâu ở Đậu Sa Quan rất cao lớn, nhiều cây một người ôm không xuể, thải tang nữ chân đất leo cây thoăn thoắt, làm ba đứa bé ở dưới vỗ tay reo hò.
Ở Đậu Sa trại thì hầu gia không đáng tiền, tùy tiện một lão nông là có thể gọi hầu gia đi giúp vài việc lặt vặt, mấy ngày đầu mới về mọi người còn có chút khách khí, về sau cơ bản trước kia ra sao thì bây giờ như thế, nhất là sau khi nghe nói hầu gia vì bỏ việc đồng áng cưỡi ngựa đi chơi bị lão tộc trưởng cầm roi đánh một trận, không ai coi hầu gia là cái gì ghê gớm nữa, nói cho cùng ở trại lớn nhất vẫn là lão tộc trưởng.
Vân Tranh leo cây, ba đứa con được Cát Thu Yên trông coi ngửa cổ nhìn, không cho nàng leo cây, tại học thải tang nữ trong trại, trời còn chưa nóng đã không thèm mặc quần trong váy nữa, vừa lên cây một cái là chiêu đãi khắp thiên hạ, nhìn mông đùi người ta thì thích chứ để người ta nhìn lão bà của mình thì sao được, bị Lục Khinh Doanh mắng một trận không chịu sửa.
Vân Nhị và Triệu Uyển tập cưỡi ngựa trở về, thấy đại ca leo cây hái dâu, lập tức nhảy xuống ngựa, leo cây như khỉ, ba đứa bé vỗ tay ầm ầm, mắt nhìn chăm chăm vào nhị thúc động tác nhanh nhẹn đẹp mắt, còn cha mình leo cây như gấu mèo thì sớm quên rồi.
Chẳng mấy chốc Vân Nhị đã hái được một giỏ dâu đầy thả xuống cho ba đứa cháu, nhảy sang cây bên cạnh nói với Vân Đại đang hậm hực tự hái dâu ăn: - Đại ca, Thạch gia phái ba cái thuyền tới cho đệ dùng, nhưng không muốn bán đứt, xem ra định ăn bám vào nhà ta rồi.
- Ở trên biển sinh tử đều buộc vào cái thuyền, người ta sao có thể đem mạng sống giao cho người khác, dù là người cực kỳ tín nhiệm cũng không được. Không sao, thuyền của Thạch gia đã là cái gì, chúng ta chỉ dùng tạm thôi, thuyền đi biển bánh lái dài mười mấy trượng, thuyền chở vài trăm người, mang được một năm lương thực, còn nuôi được cả lợn, nấu cả rượu trên thuyền mới thực sự gọi là hải thuyền.
Vân Nhị rất tán đồng, vỗ tay nói: - Được, để đệ tự thiết kế hải thuyền, nhất định ăn đứt thuyền nhà quê của Đại Tống.
- Đệ biết câu chuyện này không, trước kia có một vị quốc vương người Anh, đích thân thiết kế chiến hạm vô cùng xa hoa, chiến hạm này có hỏa lực mãnh liệt không gì sánh bằng, có trang trí nội thất vô cùng xa hoa, kết quả vừa hạ thủy nó tự chìm.. Vân Tranh thấy Vân Nhị mặt mày nhăn nhó thì dừng bài thuyết giảng của mình, nói ngắn gọn: - Chuyện đóng thuyền đệ có thể đưa ra ý tưởng, còn lại để thợ thuyền làm, một tên tiểu tử với kiến thức vật lý phổ thông không so được với những người thợ đó đâu, thực ra người ta hiểu vật lý đấy, chẳng qua không có học vấn, nên không nói ra được thành lý luận hoàn chỉnh thôi.
Vân Nhị biết đại ca nói có lý, vẫn ương ngạnh bĩu môi: - Đừng quên đệ nhờ chế tạo mô hình Hoàng Hà mà thành quan viên tương tác giám đấy.
Vân Đại ném quả dâu lên rồi há miệng đớp, thái độ khó ưa.
- Đừng nói chuyện đó là do huynh an bài nhé!
- Không phải ta, mà là đại tẩu đệ an bài, nàng ấy biết đệ muốn làm huyện thái gia, cho nên nhanh chân bố trí trước, một huyện lệnh mười bốn tuổi có làm người ta phục hay không khó nói, vào tương tác giám an toàn hơn.
Chỉ cần nhắc tới Lục Khinh Doanh là Vân Nhị tịt ngay, vì Lục Khinh Doanh hoàn toàn cói hắn là trẻ con, không vui là giơ tay đánh, vui thì bẹo má khen ngợi, mới đầu Vân Tranh còn lo kích thích tâm lý phản nghịch, thế quái nào mà tình cảm của Vân Nhị với Lục Khinh Doanh lại kiến lập lên thông qua sự quản giáo này, có lẽ vì thằng nhóc này trước kia quá thiếu thốn tình thần, hoặc nó là đứa thích tự ngược …
Vân Nhị lại hái thêm mộ giỏ dâu rồi mới cùng Vân Đại trèo xuống, dẫn đám trẻ con về trại, đi chân đất dẫm lên sàn đá được mặt trời mùa xuân sưởi ấm rất thoải mái.
Lưng núi đối diện có bốn thớt khoái mã phi như bay, sau lưng kỵ sĩ cắm cờ, đó là tín sứ hỏa tốc tám trăm dặm trong quân.
Vân Nhị cười nhạt: - Tào Vinh chống không nổi nữa rồi, không biết lần này lấy ai ra dọa đại ca đây.
Vân Tranh lắc đầu thở dài: - Vĩnh Hưng quân vứt đi thật rồi, một đám đạo phỉ trang bị thiếu hụt, vậy mà hắn không đối phó nổi, chẳng biết mấy năm qua làm sao hắn giữ nổi đất.
Vân Nhị thấy đại ca đứng lại ở cầu nhỏ tựa hồ không có ý cho tín sứ vào trại, cười lớn cùng đám trẻ con đi về.
Hàm Ngưu và Hầu Tử đang cắt cỏ cho ngựa trên núi cũng nhìn thấy tín sứ, liền cầm dao cắt cỏ chạy tới sau lưng Vân Tranh, cả ba đầu mặc áo vải, đi chân đất, trông như thô hán sơn dã.
Chiến mã mau chóng tới nơi, Tào Tính tộc đệ của Tào Vinh đang định quát nhường đường, nhận ra Vân Tranh, hết hồn nhảy xuống ngựa, quỳ một gối xuống: - Bẩm Vân hầu, Kiến Xương phủ cấp báo, Ba Thúy bộ, Lạc Lan bộ, Sát Ma bộ tụ tập tạo phản, phủ bộ Tào Vinh hiện cố thủ Mộc Khuê thành nguy trong sớm tối, xin hầu gia hỏa tốc cứu viện.
Vân Tranh không lên tiếng, nhận lấy thư tín, dùng dao của Hàm Ngưu tách xi, xem lướt qua: - Ấn tín xu mật viện đâu, sao lại là ấn giám của hoàng hậu, hơn nữa sao không giao cho tri phủ Thành Đô Trương Phương Bình, gửi cho ta làm cái gì? Tự ý xuất binh là tội tru di cửu tộc, hoàng hậu không biết à? Định hại ta sao?
Tào Tính cuống lên: - Thư cầu viện kinh sư, nhưng xu mật viện cho rằng Vĩnh Hưng quân có một vạn tám nghìn quân đủ phòng thủ Kiến Xương phủ, chỉ hạ lệnh Tào đại nhân hỏa tốc dẹp loạn, nên không có quân lệnh phát ra. Hoàng hậu nương nương không nỡ nhìn Tào Vinh binh bại, nên đích thân viết thư, xin Vân hầu khai ân, cứu đường huynh của mạt tướng.
Vân Tranh nổi giận quát: - Hơn vạn quân chui hết vào Mộc Khuê thành nhỏ tẹo, bọn chúng không thấy chật ạ? Mấy tộc kia năm xưa bị Địch soái giết còn được mấy người, vì sao đột nhiên tạo phản? Một đám đạo phỉ thôi mà phải gửi thư hỏa tốc cầu viện, Tào Vinh là xỉ nhục của Đại Tống, chẳng trách xu mật viện không chịu tiếp viện.
Trí Tuệ Đại Tống Trí Tuệ Đại Tống - Kiết Dữ 2