Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Sa Mạc
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Little rain
Số chương: 1954 - chưa đầy đủ
Phí download: 32 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 714: Hán Vương Bị Điên?
iết Hoài An lắc đầu:
- Kỳ thật cũng không phải việc gì khó xử. Chuyện này sớm muộn gì mọi người cung sẽ biết, chỉ là tạm thời không để lộ ra mà thôi.
Y dừng một chút, ghé sát vào tai Sở Hoan, hạ giọng nói:
- Hán vương bị điên rồi.
Sở Hoan ngơ ngác không kịp phải ứng:
- Cái gì?
- Hán vương điên rồi…
Tiết Hoài An nói khẽ:
- Vào tối hôm đó, Hán vương cùng mấy người Hoàng Củ bị Hiên Viên Thiệu bắt được, đột nhiên té xỉu. Vốn mọi người vẫn cho rằng hắn bị kinh hãi, nhưng đến khi hắn tỉnh lại, mới biết là không bình thường.
Sở Hoan kinh ngạc một lúc sau mới hiểu, lông mày cau lại:
- Cái này… sao có thể chứ?
- Mã Trọng Hành đêm đó đi tới, chính là bẩm báo chuyện này.
Tiết Hoài An nói:
- Ta cũng biết không thể tưởng tượng, nhưng buộc vẫn phải bẩm báo lên Thánh thượng. Thánh thượng biết việc này liền nổi trận lôi đình.
- Điên ư?
Sở Hoan ngồi tựa trên ghế, không thể tưởng tượng nổi. Tuy nói Doanh Bình tham gia mưu phản, nhưng trong tâm khảm hắn, Doanh Bình là người khí chất cao quý, phong thái xuất chúng. Nhân vật như vậy mà đột nhiên bị điên, Sở Hoan cảm giác, chuyện có chút cổ quái.
Tiết Hoài An thấy Sở Hoan cau mày, tựa hồ như có điều suy nghĩ, lại ghé sát vào, thấp giọng hỏi:
- Sở lão đệ, có phải có hoài nghi?
- À?
Sơ Hoan lúng túng cười:
- Không có gì, chỉ là..
Hắn ngập ngừng, rốt cuộc cũng không nói gì thêm.
Tiết Hoài An khẽ cười nói:
- Phải chăng Sở lão đệ nghi Hán vương giả ngây giả dại?
- Giả ngây giả dại?
Tiết Hoài An vuốt râu nói:
- Năm đó Tôn Tẫn đang ở hiểm cảnh, cũng dùng cách ấy mà thoát một kiếp.
Y cười nhạt:
- Hán vương lần này tuy đi lầm đường, nhưng hắn là người cực kỳ thông minh, chưa hẳn sẽ không giả ngây giả dại để trốn tội đâu.
Sở Hoan nhíu mày:
- Ta cũng cho rằng không phải không có khả năng ấy. Hán vương hôm nay đang lâm vào tình thế nguy hiển, nếu điên, có lẽ Thánh thượng sẽ mở một cánh cửa cho hắn.
Tiết Hoài An ho khan một tiếng, nói khẽ:
- Cũng chỉ sợ trong đó có nguyên do khác.
- Ý của lão ca là?
- Chỉ sợ Hán vương không phải giả ngây giả dại mà là điên thật.
Tiết Hoài An nói khẽ:
- Hán vương không phải hạng người bình thường, văn thao vũ lược, nếu lúc này có người nhân cơ hội mà ra tay với hắn…
Y nói đến đây, liền im lặng, không nói tiếp nữa.
Sở Hoan giật giật mắt hai cái, thấp giọng nói:
- Chẳng lẽ lão ca hoài nghi Hán vương là bị người ta làm cho bị điên?
Tiết Hoài An thở dài:
- Chính xác thế nào cũng khó nói.
Tố Nương dẫn Tiết phụ nhân đi tham quan trong phủ. Thỉnh thoảng nàng lại liếc sang Tiết phu nhân vài lần. Nàng thấy Tiết phu nhân đẹp đẽ quý phái, tuổi tác có lẽ lớn hơn mình nhưng da thịt tựa hồ không hề kém, nên trong lòng lấy làm kỳ quái.
Nàng nhìn thấy Tiết Hoài An, đoán y cũng phải gần 50 tuổi, trong lòng cảm thấy Tiết phu nhân cho dù không bằng tuổi với trượng phu nhưng chắc chắn cũng còn trẻ. Chỉ là nhìn da thịt Tiết phu nhân dường như chưa đến 30, cảm thấy rất kỳ quái. Tiết phu nhân nhìn thái độ của Tố Nương, không khỏi mỉm cười hỏi:
- Muội tử, ngày thường hay đi dạo ở đâu?
Tố Nương ngại ngùng cười:
- Tố Nương vừa tới kinh thành, chưa quen đường xá, nên cũng không biết đi đâu, chủ yếu ở trong nhà.
- Vậy cũng không được.
Tiết phu nhân kéo tay Tố Nương, cười thân mật:
- Người trong thiên hạ dù bị đánh vỡ đầu cũng muốn đến kinh thành một chuyến, là vì cái gì? Không phải là vì muốn biết kinh thành phồn hoa thế nào sao? Muội đang ở kinh thành, lại không đi ra ngoài xem một chuyến. Đây chính là thiệt thòi rất lớn.
Bà ta nói tiếp:
- Kinh thành có nhiều nơi, nơi để nam nhân đến chơi không ít, nhưng nơi để nữ nhân chúng ta tới cũng rất nhiều. Lạc An thành sông ngòi chảy khắp, du thuyền tấp nập, hôm nào đó đi du thuyền thoải mái hơn ở trong phủ nhiều.
Tố Nương mở to mắt:
- Du thuyền?
Tiết phu nhân cười nói:
- Đúng nha. Còn có phường son phấn, phố trang sức, đúng rồi, phố tơ lụa nữa, không thể không tới coi.
Bà ta kéo tay Tố Nương quan sát một lúc, cười nói:
- Muội tử xinh đẹp như vậy, nếu ăn vận chăm chút thêm, nhất định là đại mỹ nhân không thể so sánh. Đến lúc đó, Sở đại nhân nhất định không thể rời mắt.
Tố Nương đỏ mặt lên. Nhưng nghe đối phương khen mình xinh đẹp thì cũng rất vui mừng. Tiết phu nhân đẹp đẽ quý phái, vốn đã khiến cho Tố Nương ngưỡng mộ, lúc này thấy bà ta thân mật hiền hòa, nàng càng sinh ra hảo cảm. Lúc này cũng không còn tâm lý căng thẳng nữa, Tố Nương cười nói:
- Lúc nào phu nhân rảnh, ta cùng phu nhân đi một chuyến.
Tiết phu nhân cười gật đầu, lập tức đưa tay lên xoa trán, nói:
- Có chút mệt mỏi, muội tử, chỗ ở của muội ở đâu, chúng ta đi qua nhìn một cái!
- Ở ngay phía trước.
Tố Nương nói:
- Ta dẫn phu nhân đi qua.
Hai người tới sân đình viện của Tố Nương, vào trong phòng, thì nhìn thấy Như Liên đang ngồi cạnh bàn, tay chống cằm, ngồi xem sách. Tiết phu nhân sững người. Tố Nương đã nói:
- Tiểu muội, đây là Tiết phu nhân, nhanh tới bái kiến.
Nàng quay sang Tiết phu nhân nói:
- Phu nhân, đây là tiểu muội nhà ta, Như Liên.
- Như Liên?
Tiết phu nhân cười:
- Tên thật là thanh nhã.
Bà ta nhìn quyển sách trên bàn cười nói:
- Hóa ra Như Liên tiểu muội còn thích đọc sách?
Như Liên có chút căng thẳng, đứng dậy, hướng về phía Tiết phu nhân thi lễ một cái. Tiết phu nhân đã đi đến bên cạnh bàn, liếc nhìn quyển sách, ngạc nhiên nói:
- Cái này hình như là một bản kinh Phật!
Tố Nương ở bên nói:
- Tiểu muội ưa thích tụng kinh niệm Phật. Nàng nói là để cầu cho nhà bình an.
Tiết phu nhân nói:
- Kỳ thật trong phủ của ta cũng có Phật đường. Tuy nhiên, Đại Tần chúng ta xem Đạo giáo là quốc giáo, nên thờ Phật không nhiều.
Bà ta dò xét Như Liên vài lần, cười nói:
- Như Liên tiểu muội ưa thích Phật pháp, lại cùng đạo với ta rồi.
Bà ta hỏi tiếp:
- Không biết đây là bản kinh Phật gì?
Tiết phu nhân vừa nói, vừa đưa tay cầm bản kinh Phật kia. Như Liên lại như con thỏ chấn kinh, đưa tay giật quyển sách trong tay Tiết phu nhân lại, nắm chặt trong tay. Nàng làm việc đó rất đột ngột. Tiết phu nhân khẽ giật mình. Tố Nương cũng có chút ít giật mình. Như Liên ôm quyển kinh Phật vào trong ngực, nhìn thấy Tiết phu nhân kinh ngạc, biết rõ chính mình thất thố, vội vàng nói:
- Thực xin lỗi, ta... thực xin lỗi...!
Nàng ân hận nói.
Tiết phu nhân lập tức hòa hoãn như cũ, cười nói:
- Không sao không sao, là ta thất lễ.
Như Liên lúng túng khoát tay:
- Không có... Không có...
Nàng lúng túng đến muốn bật khóc. Tố Nương thấy nàng như thế, liền bước tới, ôm Như Liên vào lòng, quay sang Tiết phu nhân cười nói:
- Tiểu muội ít ra ngoài, phu nhân chớ trách.
Tố Nương và Như Liên đến lúc này đã cực kỳ gắn bó. Nàng luôn cố gắng che chở cho Như Liên mọi lúc mọi nơi. Lúc này thấy Như Liên trước mặt người ngoài thất thố, nhưng khi thấy Như Liên lúng túng đến muốn khóc, nàng lại thương cảm mà ôm Như Liên vào lòng, cũng không hề tỏ ra trách cứ.
Tiết phu nhân đã gặp đủ loại người trong xã hội người, nên không để ý, cười nói:
- Vậy sau này muội tử nhớ mang theo Như Liên tiểu muội ra ngoài chơi nhiều hơn, gặp gỡ nhiều người, sẽ mạnh dạn hơn đấy.
Như Liên cúi đầu, rốt cục ngẩng lên nói:
- Đây là... đây là "Vô ngã tương kinh".
- "Vô ngã tương kinh".
Tiết phu nhân khẽ giật mình, lập tức lắc đầu nói:
- Bản kinh thư này ta đúng là chưa từng nghe nói qua.
Như Liên hình như không quen với những tình huống như thế này, quay sang Tố Nương nói:
- Tỷ, muội… muội đi trước.
Rồi cũng không đợi Tố Nương trả lời, đã ôm kinh thư, cúi đầu vội vàng đi ra cửa.
Tiết phu nhân lấy làm lạ đứng nhìn theo bóng lưng Như Liên. Tố Nương đã nói:
- Phu nhân, tại đây chính là chỗ ở của ta.
Tiết phu nhân nhẹ nhàng đi lại trong phòng, đưa tay sờ sờ tấm màn lụa, rồi nhìn bình phong cùng bàn trang điểm, nói khẽ:
- Muội tử thật là tiết kiệm!
Tố Nương khẽ giật mình.
Lúc đặt mua đồ đạc trong nhà thực sự là tốn không ít bạc, trong mắt Tố Nương thế đã là cực kỳ phú quý rồi. Thế nhưng Tiết phu nhân một câu "tiết kiệm", lập tức khiến cho Tố Nương có chút xấu hổ.
Nhìn thấy thần sắc của Tố Nương thay đổi, Tiết phu nhân vội áy náy nói:
- Muội tử, đừng trách ta nói thẳng.
Tố Nương lắc đầu:
- Không có.
Nhưng trong lòng thì nghĩ: "Ngươi nói ta tiết kiệm, không phải là nói đồ đạc trong phòng của ta không tốt sao? Chẳng lẽ nhà của ngươi đồ đạc tốt hơn sao?" Trong lòng nàng đúng là có chút không cam chịu.
Tố Nương tuy xuất thân nhà nông, thuần phác tự nhiên, nhưng lại vẫn có chút tính cách háo thắng của một cô nương. Lúc trước cùng Sở Lý thị sống tại Lưu gia thôn nương tựa lẫn nhau, nhà không có nam đinh nên lúc nào cũng phải gồng lên chống đỡ, không để cho người khác xem nhẹ. Hôm nay đi theo Sở Hoan, sinh hoạt sớm đã hơn xa lúc trước, nàng vẫn là một nữ nhân mạnh mẽ. Lúc trước che chở cho Sở Lý thị, về sau che chở cho Như Liên, hôm nay thân là thê tử của Sở Hoan, tự nhiên cũng sẽ toàn lực che chở cho Sở Hoan. Nàng cũng biết Sở Hoan thân ở kinh thành, nam nhân chú trọng nhất chính là mặt mũi, biểu hiện tốt xấu của mình sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến mặt mũi Sở Hoan. Lúc này Tiết phu nhân nói nàng sống tiết kiệm, chẳng khác gì chê đồ dùng của nàng không tốt. Nàng liền cảm thấy đây là làm mất thể diện của Sở Hoan, trong nội tâm cũng có chút không khoái.
Tiết phu nhân chỉ vào bình phong nói:
- Muội tử, trong phủ của ta có một bình phong bằng gỗ thơm. Bên trên bình phong có một bức vẽ do một nghệ nhân khéo léo chế tạo. Hơn nữa còn tỏa hương khắp phòng, hương thơm rất lạ. Nếu muội không chê, quay về, ta sẽ cho người đưa tới.
Tố Nương nghe nói đối phương muốn tặng đồ cho mình, lập tức mặt mày hớn hở, nói:
- Vậy thì ngại quá. Phu nhân, phu nhân nói bình phong còn có mùi thơm?
Nàng ghé sát lại bình phong của mình, ngửi ngửi mấy cái, rồi lắc đầu nói:
- Cái này của ta không có.
Tiết phu nhân cười nói:
- Bình phong này cũng coi là rất tốt rồi. Chỉ có điều không phải được chế tạo từ gỗ thơm. Cái bình phong kia của ta cũng đã khá lâu, nhưng là bình phong tổ tiên truyền lại.
Bà ta lại nói:
- Màn lụa của ta làm bằng vân sa, là màn lụa tốt nhất hiện nay. Quay về, ta cũng cho người mang tới tặng muội.
Tố Nương bởi vì một câu nói kia của Tiết phu nhân mà cũng không thấy thoải mái, nhưng lúc này nghe nói bà ta sẽ đem bình phong và màn luạ vân sa đến tặng, trong lòng lập tức thấy khoan khoái, nhưng vẫn cười nói:
- Nhiều quá thế không tốt.
- Có cái gì không tốt.
Tiết phu nhân cố ý tỏ ra giận dỗi:
- Muội tử, muội không biết rồi. Sở đại nhân cùng lão gia nhà ta đi sứ Tây Lương, nếu như không phải có Sở đại nhân ở bên giúp đỡ, cũng không thể bình an trở về như vậy. Bọn họ là bạn sinh tử, ta và muội sau này cũng nên là tỷ muội tốt của nhau mới phải.
- Phu nhân tựa như thần tiên, Tố Nương nào dám."
Tố Nương so sánh mình với Tiết phu nhân, trong lòng vẫn có chút tự ti mặc cảm. Dù sao thì người ta cũng đẹp đẽ quý giá, xuất thân quý tộc, làm tỷ muội với một người như vậy, Tố Nương làm sao tránh khỏi thấp thỏm không yên.
- Cái gì mà phu nhân với không phu nhân.
Tiết phu nhân kéo cánh tay Tố Nương:
- Sau này cứ gọi ta một tiếng tỷ tỷ là được.
Tố Nương nói:
- Cái kia... Phu nhân không biết lớn hơn Tố Nương mấy tuổi?
- Mấy tuổi?
Tiết phu nhân bật cười nói:
- Muội tử, ta đã hơn bốn mươi rồi, là lão thái bà rồi...
Tố Nương không tin, mở to hai mắt, nhìn làn da của Tiết phu nhân, không hề giống với da của người đã bốn mươi tuổi. Tiết phu nhân tự nhiên biết rõ trong lòng Tố Nương đang nghĩ gì, liền cười nói:
- Nữ nhân chúng ta ai cũng muốn mãi mãi thanh xuân, thế nhưng thời gian như nước, trong lúc lơ đãng cứ thế trôi qua. Lúc còn trẻ, hiển nhiên ai cũng xinh đẹp như hoa. Nhưng thời gian sau, sẽ giống như hoa tàn ít bướm, trượng phu không chê cũng đã là A Di Đà Phật rồi...!
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà thoạt nhìn phu nhân căn bản không giống người đã bốn mươi tuổi người, thoạt nhìn... thoạt nhìn cũng không đến 30 …
Tố Nương chân thành nói.
Tiết phu nhân nghe nói như thế, cũng có vài phần vui mừng, kéo Tố Nương ngồi xuống, nói:
- Chẳng qua là lúc rảnh rỗi, thì chịu khó bảo dưỡng mà thôi. Nữ nhân muốn vĩnh viễn thanh xuân tự nhiên là không thể nào, nhưng nếu được chăm sóc tốt, thì cũng có thể trẻ lâu hơn. Có câu cửa miệng, nữ nhân ba phần do trời, bảy phần do dưỡng. Muốn không bị già nhanh, thì phải chú ý bảo dưỡng mới được.
Tố Nương bất giác đưa tay sờ lên khuôn mặt của mình, nhịn không được hỏi:
- Bảo dưỡng như thế nào?
Quốc Sắc Sinh Kiêu Quốc Sắc Sinh Kiêu - Sa Mạc Quốc Sắc Sinh Kiêu