Nên coi những thất bại trong quá khứ là động cơ để hành động, chứ không phải lấy đó làm lý do để bỏ cuộc.

Charles J. Given

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 340: Để Ngựa Lại Đây (hạ) (phần 3)
ắn cũng chẳng biết người Tây Mông sao có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy làm sao kiếm ra được nhiều vũ khí công thành đến như thế, chỉ riêng máy ném đá đã có mấy chục cỗ, còn có hơn trăm khẩu đại pháo, những cỗ máy bắn đá kia còn có thể nhìn ra được là tạm thời chế tạo ra, thậm chí ngay cả vỏ cây cũng không tước đi, nhưng những khẩu pháo hàng thật giá thật kia, dù cho là một số khẩu pháo nòng đã bị rỉ sét, nhưng cỡ nòng cực lớn nhìn qua giống như từng cái hang động, bất kể lúc nào cũng có thể nuốt chửng tính mạng của quân Lam Vũ.
Kỵ binh của người Tây Mông yểm hộ vũ khí công thành chầm chậm tiếp cận Nham Long phủ, pháo binh của quân Lam Vũ mau chóng khai hỏa xạ kích, pháo đạn rơi lên vũ khí công thành của kẻ địch, phát nổ thành từng chùm dày đặc, lóe lên từng quầng lửa, trong ánh lửa chói lòa, những cỗ máy bắn đá vừa mới được làm xong kia bị bắn cho tan thành từng mành, khúc gỗ văng tán loạn, những bánh xe của đại pháo đồng thời bị bắn sập, nòng pháo nặng nề lập tứng rơi vào trong đất bùn, không cách nào nhấc lên được nữa.
Ai Đức Mông Đa sắc mặt trở nên âm trầm, ý thức được dưới hỏa pháo tầm xa của quan Lam Vũ, cung kỵ thủ của người Tây Mông và vũ khí công thành căn bản không thể phát huy được tác dụng, tiếp tục tấn công chỉ là nộng mạng vô ích, phải nghĩ biện pháp khác, vì thế quát lớn: “Rút!”
Người Tây Mông nhanh chóng rút lui, nhưng vẫn bao vây kín mít lấy Nham Long phủ, doanh trướng tạm thời của người Tây Mông cách ly Nham Long phủ một cách nghiêm ngặt, cung kỵ thủ của người Tây Mông không ngừng qua lại tuần tra, bọn chúng cố ý biến nơi này thành một tòa cô thành, một tòa thành chết.
Bất quá Dương Túc Phong lại chẳng hề lo lắng bởi sự bao vậy của người Tây Mông, y biết, chiến dịch ở Nham Long phủ sẽ là một chiến dịch hết sức kỳ quái, không phải thuần túy là một trận chiến phòng ngự, mà cuộc chiến hai bên bao vây và chống bao vây. Người Tây Mông không chủ động tấn công, vậy thì quân Lam Vũ phải chủ động xuất kích, nói chung, chiến tranh yên lặng là tuyệt đối không thể xuất hiện. Nếu hiện giờ người Tây Mông đã lắng xuống rồi, thế thì tới lượt quân Lam Vũ lên đài biểu diễn.
“Gọi Sử Lực Uy tới đây!” Dương Túc Phong trầm tĩnh nói.
Bóng đem âm trầm.
Bầu trời tăm tối nhìn không thấy thấy ánh trăng, tựa hồ như sắp đổ mưa rồi, trên mặt đấy cũng là một mảng bùn lấy dính nhớp, trải qua sự dày xéo lúc ban ngày của cung kỵ thủ người Tây Mông, mặt đất ở phụ cận cổng thành nam của Nham Long phủ biến thành những hầm hố lồi lõm, rất nhiều chỗ có nước đọng, khắn nơi đều là thi thể cung kỵ thủ người Tây Mông năm ngang dọc, chỉ có quân kỳ của người Tây Mông bị xé rách, đang lặng lẽ thuật lại tất cả mọi thứ phát sinh vào ban ngày.
Dương Túc Phong đứng ở trên tường thành ở cửa nam, cúi đấu nhìn xuống vùng đất trống trái ở phía dưới, nơi đó chỉ có ánh đèn lờ mờ, ở chỗ cách đó năm sáu kilomét, mới có được một ít ánh đèn, đó là nơi đặt doanh trướng của người Tây Mông. Vì đề phòng quân Lam Vũ pháo kích, người Tây Mông đem vòng vây của mình bố trí rất lớn rất xa, chỗ cách phủ Nham Long gần nhất cũng phải có tới năm sáu kilomet, mặc dù đạn pháo cũng có thể bắn tới, nhưng hiệu quả sẽ không thể rõ rệt, vì vậy Dương Túc Phong quyết tâm dùng biện pháp mới, để cho người Tây Mông tự đâm đầu vào lưới.
Cửa thành mở ra, cầu treo cũng hạ xuống, hơn ba trăm chiến sĩ quân Lam Vũ võ trang đầy đủ nối đuôi nhau đi ra, lặng lẽ tiềm phục hướng tới chỗ của người Tây Mông. Xuất thành đầu tiên là lục quân đặc chiến đội do Đao Vô Phong suất lĩnh, tiếp sau đó là bộ đội tinh nhuệ của trung đoàn 314 lục quân quân Lam Vũ dưới sự chỉ huy của Sử Lực Uy. Sau khi ra khỏi cửa thành, bọn họ liền dựa theo đội hình rẻ quạt bày trận, hướng về phía trận địa của người Tây Mông chầm chậm áp sát, mỗi khi đi được ướng chừng một trăm mét, đều phải đào một cái công sự cá nhân, đồng thời lắp súng máy ở bên trên đó.
Ở giữa khoảng đất trống trải này người Tây Mông cũng phái ra chòi canh di động, đó là những tên trinh sát người Tây Mông cưỡi trên lưng ngựa qua qua lại lại tuần tra, từ trên cao nhìn xuống lại chẳng ngờ không nhìn thấy sự xuất hiện của quân Lam Vũ. Bởi vì ví trị của hắn thực sự là không tốt lắm, sau lưng bản thân có ánh lửa, mà phía trước mắt lại tối om mịt mù, có thể nói là đứng ở chỗ sáng nhìn chỗ tối, động tác của quân Lam Vũ lại rất chậm, cho nên bọn chúng chẳng nhìn thấy gì cả.
Danh trướng của người Tây Mông cũng rất yên tĩnh, trừ bộ đội canh gác đang trực ban ra, đại bộ phận người Tây Mông đều ngủ rồi, trải qua thời gian dài hành quân, rất nhiều cung kỵ thủ của người Tây Mông thực sự đã sức cùng lực kiệt, hiện giờ đương nhiên là phải tranh thủ thời gian để nghỉ ngơi, tới ngay cả bản thân Ai Đức Mông Đa, sau khi an bàn xong cảnh giới cũng đã đi ngủ từ sớm rồi, hắn không lo lắng quân Lam Vũ rời thành, hắn lo lắng nhất là quân Lam Vũ không rời thành.
Tác chiến dã ngoại, Ai Đức Mông Đa có đủ sự tự tin, không một ai là đối thủ của người Tây Mông.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!…
Bất thình lình, liên tục những tiếng súng phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, những cung kỵ thủ chòi canh di động của người Tây Mông lũ lượt từ trên lưng ngựa ngã xuống. Đây chính là chuyện tốt do bọn Đao Vô Phong làm, tiếng súng lập tức đánh thức người Tây Mông, Ai Đức Mông Đa cũng bật dậy tức thì, theo phản xạ điều kiện vớ ngay lấy hoàng kim mã đao của bản thân. Những tên cung kỵ thủ người Tây Mông khác cũng ào ào xông ra khỏi doanh trướng của mình, giấc mộng đẹp của bọn chúng tòan bộ bị cắt ngang.
Ai Đức Mông Đa nhìn đồng hồ cát, vừa vặn hơn hai giờ sáng, chính vào lúc giấc ngủ ngon nhất.
Mông Đế và những tên vạn phu trưởng khác cũng lần lượt đi tới doanh trướng của Ai Đức Mông Đa, chờ đợi mệnh lệnh của hắn.
Ai Đức Mông Đa nhìn chằm chằm vào vạn phu trưởng A Đồ La, chậm rãi nói: “Quân Lam Vũ xuất động bao nhiêu người?”
Vạn nhân đội của A Đồ La phụ trách trực ban chiến đấu đêm nay, đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới, nhưng bản thân A Đồ La cũng không hiểu rõ tình hình, hắn chỉ biết, có một bộ phận quân LamVũ lặng lẽ lẻn ra khỏi thành, sau đó hướng về phía người Tây Mông phát động tập kích, nhưng bộ phận quân Lam Vũ này rốt cuộc có bao nhiêu người, có mục đích gì, thì hắn còn hoàn toàn chưa làm rõ được.
“Đi làm rõ đã rồi hãy tới.” Ai Đức Mông Đa lẩm bẩm nói, sắc mặt âm trầm.
A Đồ La vội vàng rời đi.
Ai Đức Mông Đa càng nghĩ càng thấy bất an, khoác áo choàng lông lên đi ra phía bên ngoài doanh trướng, chỉ thấy màn đêm sâu thẳm, bầu trời mịt mù u tối, đằng xa cũng là một mảng tối như mực, không nhìn thấy được gì cả, chỉ có những tiếng súng lác đác của đối phương, tựa hồ đến từ phương hướng cửa thành phía nam của Nham Long phủ, hơn nữa loáng thoáng còn có thể nghe thấy có kẻ gào lên thảm thiết trước khi chết, tiếng kêu gào đó, chỉ có cung kỵ thủ của người Tây Mông bị chính chiến mã của mình đạp trúng mới có thể phát ra.
Sắc mặt của Ai Đức Mông Đa càng thêm âm trầm.
Mông Đế cũng cảm giác tiếp tục như thế này là không được nên tự mình đi kiểm tra cho rõ.
Quân đội của người Tây Mông cách Nham Long phủ ước chừng năm sáu kilomet, có địa phương thậm chí là còn cách chừng mười kilomet, điều này là để đề phòng pháo kích tầm xa của quân Lam Vũ. Mười lăm vạn cung kỵ thủ của người Tây Mông đem phủ Nham Long bao vây tới không còn một kẽ hở cho nước chảy, nhưng lại không phát động tấn công. Ai Đức Mông Đa cho rằng, cách bao vây như thùng sắt này có thể hoàn toàn vây khốn được quân Lam Vũ, chỉ cần quân Lam Vũ dám rời thành, kỵ binh của người Tây Mông lập tức dùng vó sắt dẫm cho chúng thành mảnh vụn, nhưng khi quân Lam Vũ thực sự xuất hiện, thì Ai Đức Mông Đa lại thấy phiền toài đã tới rồi.
Bởi vì vòng vây quá lớn, binh lực của người Tây Mông không tránh khỏi bị phân tán, hơn nữa khoảng cách giữa các đội cũng bị kéo tương đối giãn cách, binh lực đơn độc ở một phương hướng nào đó là tương đối mỏng, không thể nào ứng phó được với sự đột kích thậm chí là đột vây của quân Lam Vũ. Vừa nghĩ tới hai chữ đột vây, Ai Đức Mông Đa lập tức ý thức được chuyện không hay, hắn mẫn cảm cho rằng, quân Lam Vũ muốn đột vây.
“Khám Bội, đem đội vạn người của ngươi điều động tới phương hướng cửa nam.” Ai Đức Mông Đa tuyệt đối không cho phép quân Lam Vũ ở Nham Long phủ đột vây trong đêm nay, không phải là không cho quan Lam Vũ đột vây, mà là đêm nay thì không được, đêm nay người Tây Mông còn chưa chuẩn bị để sẵn sàng truy kích quân Lam Vũ vào trong đêm tối, đợi qua đêm nay rồi, thì quân LamVũ đột vây là chuyện không thể tốt hơn nữa, cung kỵ thủ của người Tây Mông có thể tiêu diệt bọn chúng trên đồng hoang dễ như trở bàn tay.
Vạn phu trưởng Khám Bội tuân lệnh rời đi.
Nhưng Khám Bội còn chưa đi được bao xa, bỗng nhiên, ở phụ cận cửa thành nam tiếng súng pháo vang lên mãnh liệt, còn xen lẫn với tiếng hò hét của vô số quân Lam Vũ. Giống như có thiên quân vạn mã đang tấn công vòng bao vây của người Tây Mông, ở nơi đó ánh lửa cũng trở nên vô cùng sáng rõ, đó là ánh lửa do hỏa pháo khơi lên, trong ánh lửa thấp thoáng của hỏa pháo, tựa hồ còn có rất nhiều bóng dáng của các chiến sĩ quân Lam Vũ, đang hung dữ nhào bổ vào doanh trướng của người Tây Mông.
Mấy tên tướng lĩnh người Tây Mông khác bên cạnh Ai Đức Mông Đa tức thì trở nên khẩn trương.
Thế công của quân Lam Vũ mãnh liệt như thế, làm cho mỗi một tên tưỡng lĩnh của người Tây Mông có mặt chỗ này đều cho rằng quân Lam Vũ muốn đột vây rồi.
Vạn phu trưởng Tra Mạt La lo lắng nói: “Liệu có phải là Dương Túc Phong muốn rời khỏi Nham Long phủ hay không?”
Không ai trả lời được.
Từ trên mặt lý trí mà nói, bọn chúng không tin Dương Túc Phong có thể rời khỏi Nham Long phủ vào lúc này, bởi vì trước khi người Tây Mông tới, Dương Túc Phong có rất nhiều thời gian để rời đi, không cần phải chọn đột vây vào cái thời điểm như thế này, bất quá, đây cũng là chuyện mà không ai có thể đảm bảo được, có lẽ là vì trong nội bộ bản thân quân Lam Vũ xảy ra chuyện gì đó, cho nên Dương Túc Phong mới gấp gáp muốn rời đi.
Tiếng pháo, tiếng súng và tiếng chém giết ở phía phụ cận thành nam càng ngày càng kịch liệt, cung kỵ thủ người Tây Mông phụ trách cản trở quân Lam Vũ ở phía đó từ trong giấc ngủ tỉnh lại, lập tức tham gia vào trong chiến đấu, trong bóng đêm bọn chúng không thể nào phân biệt được rốt cuộc là có bao nhiêu quân Lam Vũ, chỉ có thể dựa vào trực giác đặc biệt và sự dũng cảm của dân tộc du mục để chiến đấu, bọn chúng không ngừng tấn công bước tiến của quân Lam Vũ, ý đồ dùng cũng bước tiến của mình phong tỏa lấy quân Lam Vũ. Thế nhưng hỏa lực của quân Lam Vũ rất mạnh, hơn nữa những viên đạn ào ào trút xuống trên người cung kỵ thủ người Tây Mông như mưa bão, cung kỵ thủ của người Tây Mông tạm thời không thể phát huy ưu thế tốc độ của bọn chúng, từng mảng từng mảng một đổ gục.
“Dãn ra một chút! Dãn ra một chút nữa!” Sử Lực Uy không ngừng sai các chiến sĩ bên cạnh gắng hết sức kéo dãn khoảng cách, bọn họ muốn dùng số ít bộ đội giả làm có rất nhiều bộ đội, tạo thành ấn tượng sai lầm cho người Tây Mông, để người Tây Mông cho rằng, đây là quân Lam Vũ muốn đột vây rồi.
Vì thế các chiến sĩ quân Lam Vũ càng kéo dãn ra, cách nhau một khoảng trên năm mét, cung tiễn của cung kỵ thủ người Tây Mông đại bộ phận là bắn vào khoảng đất trống, trên thực tế thì cung kỵ thủ người Tây Mông chỉ bắn bừa bãi, bọn chúng xưa nay không sở trường dạ chiến, hiện giờ ở vào trạng thái phòng vệ thì lại càng bắn cung một cách mù quáng, vì thế có rất ít chiến sĩ của quân Lam Vũ bị thương.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu