Let us always meet each other with smile, for the smile is the beginning of love.

Mother Teresa

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330 : Nghiền Nát Lòng Kiêu Ngạo Của Họ (2)
ặp... một lần ta đánh một lần... Nhậm Kiệt a Nhậm Kiệt! Ngươi cũng không sợ gió lớn thổi đứt đầu lưỡi ư? Ta là con cháu hoàng gia, ta phụ trách an toàn cho Hội Văn, dù muôn lần chết cũng không từ! Ngươi thật cho là ngươi có thể không chút kiêng kỵ như thế ư? Cho là hoàng gia ta không người hay sao? Nhậm gia ngươi có lợi hại, cũng là thần tử, Lý Nham ta bất kể ra sao đều là huyết mạch hoàng gia, huống chi ngươi vừa rồi còn vũ nhục tam hoàng tử, miệng nói ra lời ô uế, phá vỡ phòng ngự Hội Văn... ngươi thật nghĩ là ngươi có thể tùy ý làm xằng làm bậy sao? Tuy rằng Lý Nham không có quay đầu lại nhìn, nhưng hào quang của Thất Thải Vũ Dực kia, còn có người chung quanh kinh sợ cảm khái, Lý Nham vốn đang hoảng sợ tới mức hai chân run rẩy lập tức đứng thẳng lên, giọng điệu cũng một lần nữa biến đổi trở nên cường ngạnh.
Những người khác đều sợ hãi, cũng may đã đến đây một vị chân chính có hỏa lực, lúc này trong lòng hắn đã vui vẻ nở hoa rồi! Mình là con cháu hoàng gia, Thành Vương này, hắn cũng phải kêu là tiểu tổ tông, Hội Văn lần này sở dĩ hắn tranh thủ làm công tác an toàn, cũng chính vì muốn lôi kéo làm quen cùng Thành Vương.
Lúc này hắn nói dõng dạc như thế, cũng là muốn kích động Thành Vương. Nhậm Kiệt ơi Nhậm Kiệt, để xem lần này ngươi...
“Bốp...” Đúng lúc này, trên Thất Thải Vũ Dực đột nhiên lăng không rút ra mấy cọng lông nhỏ, chung quanh rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy cả người Lý Nham đã bị quất bay ra ngoài, toàn thân bay vọt lên không trung.
- A... Phù... Thân mình Lý Nham bị rút bay thẳng ra ngoài, ở giữa không trung phun ra một búng máu. Bị hai cọng lông quất lên sau lưng của hắn, lại chấn cho hắn nội tạng bị thương, có thể tưởng tượng được lực lượng này kinh người biết bao.
Phải biết rằng, dù sao Lý Nham cũng là con của An Dương Vương, lúc bình thường cũng rất nhát gan sợ chết, trên người luôn mặc nội giáp hộ thân, nhưng cũng không thể chống đỡ được hai cọng lông nhỏ Thất Thải Vũ Dực này quật lên mình.
Ngay sau đó, không đợi thân mình rơi xuống, hai cọng lông nhỏ kia đã quấn quanh thân hắn, lúc sắp rớt xuống nước lập tức lôi hắn lên không trung.
- A... Tiểu... Tiểu tổ tông, Thành Vương... Ngài... ngài đánh lầm... lầm rồi... Lúc này Lý Nham khóc lóc nói, trong miệng đầy máu.
Thế nào cũng không nghĩ tới, chuyện lại chuyển biến thành như vậy, tại sao mình xui xẻo vậy chứ? Tại sao lại đánh mình chứ? Đánh chết hắn hiện tại đều nghĩ không ra.
- Này... Chuyện gì xảy ra? Ta... không nhìn lầm chứ?
- Dĩ nhiên không nhìn lầm, người đều xách lên không trung!
- Không phải nói Thành Vương này đặc biệt bao che khuyết điểm sao? Lý Nham này là thủ hạ của hắn mà, sao đột nhiên đánh người ta!?
- Đâu chỉ thủ hạ thôi, nếu như bàn về bối phận, Lý Nham này còn là đời cháu của hắn đấy!
- Kỳ quái! Chuyện này cũng thật quỷ dị!
- Con bà nó thật tà môn! Trước kia nghe nói Nhậm Kiệt này rất tà, tất cả mọi chuyện gặp hắn đều không làm theo quỹ tích ngươi có thể nghĩ tới, vốn ta còn chưa tin, hôm nay xem như chứng kiến!
- Tà môn... Con bà nó thật tà môn!
Đừng nói Lý Nham sắp khóc, người ở chung quanh cũng đều trợn tròn mắt, đây là tình huống gì vậy?
Ngay cả tam hoàng tử Lý Văn Công, nhị hoàng tử Lý Văn Vũ tránh ở xa xa một mực không có xuất hiện, Văn Tử Hào, Hải Thanh Vân ở trên thuyền Nhậm Kiệt, cùng với rất nhiều người ở chung quanh cũng đều ngây dại.
Chuyện này cũng quá khó tin đi! Đây là chuyện gì xảy ra?
Nên biết, từ lúc bắt đầu Hội Văn, bọn họ cũng không ít lần tiếp xúc với Lý Thiên Thành, đích xác bọn họ rất thán phục lực lượng của Lý Thiên Thành, còn nhỏ tuổi mà đã vượt hơn xa bọn họ. Hơn nữa ít nhiều có biết phần nào về tính tình của Lý Thiên Thành, hôm nay đây là vì sao?
- Sai cái gì lầm! Đáng đánh chính là ngươi... “Bốp bốp bốp...” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Thiên Thành đỏ bừng, tức giận quát to: “Tên khốn kiếp lại muốn đem mình ra làm thương sử dụng, mà muốn đối phó lại là lão đại của mình!” Nếu là chuyện khác người khác, cho dù muốn thu thập Lý Nham này cũng đợi sau tính sau. Nhưng đối mặt là lão đại của mình, trợ giúp mình đột phá, trợ giúp mình trở thành anh hùng. Lý Thiên Thành trực tiếp khống chế Thất Thải Vũ Dực phía sau kéo Lý Nham tới gần, đưa tay quật thẳng cánh, bởi vì không làm như thế hắn cũng khó có thể nguôi giận!
- A... Lần này, người chung quanh nhìn thấy càng trợn tròn mắt.
Thông minh một chút, trong mắt cũng đều nhìn ra Lý Nham chơi mánh, vừa rồi còn tưởng rằng Lý Thiên Thành là trước tiên trừng phạt Lý Nham, sau đó mới tình chuyện khác, dù sao loại thủ đoạn dùng người khác làm thương sử dụng của Lý Nham này rất là chán ghét, nhưng lúc này vừa nghe Lý Thiên Thành nói như vậy, hơn nữa việc đánh đòn này cũng không phải là có ý trừng phạt một chút, mà đây là đánh thật a.
- Tha... Tha mạng... A... Tiểu tổ tông... Thời khắc này Lý Nham bị đánh kêu gào thê thảm, liên tục hét thảm. Hắn hoàn toàn không rõ vì sao! Cho dù Lý Thiên Thành nhìn ra ý đồ của mình, thì cũng không nên đánh như thế chứ!?
Hiện tại hắn cũng không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ không ngừng cầu xin tha thứ.
“Chuyện gì xảy ra?” Ngay cả Lý Văn Vũ một mực tránh ở xa xa cũng nhíu chân mày, nghĩ không ra vì sao hôm nay Thành Vương làm như thế?
Lý Văn Công bọn họ đứng ở phía dưới lại ngây dại, chung quanh vô số người đều ngừng thở, chỉ nghe có tiếng cầu xin tha thứ không ngừng của Lý Nham cùng thanh âm nặng nề từ bàn tay nhỏ bé của Lý Thiên Thành quất trên mặt Lý Nham.
- Tà môn! Hôm nay Thành Vương này thế nào ấy! Chẳng lẽ Lý Nham trước làm chuyện gì chọc giận Thành Vương... cái này... cũng quá khác thường đi? Văn Tử Hào nhìn xem trợn mắt há hốc miệng, cuối cùng không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm.
- Hắc hắc... Cầm 100 khối linh ngọc trung phẩm đến đây, ta cho ngươi biết! Mập mạp ở một bên cười gian nói.
Văn Tử Hào đang rất là kỳ quái, khó hiểu, bởi vì chuyện phát triển đến lúc này, hắn cảm thấy vô cùng tà môn! Hơn nữa Thành Vương này vừa xuất hiện lại có thái độ như vậy, nên vừa nghe mập mạp nói, hắn cũng vô cùng hào sảng vui vẻ lấy ra 100 khối linh ngọc trung phẩm ném cho mập mạp. 100 khối linh ngọc trung phẩm không phải số lượng nhỏ, tuy nhiên đối với Văn Tử Hào cũng còn có thể chấp nhận, mà tính cách của hắn chính là hào sảng, thống khoái không quan tâm tới tiền tài.
- Thống khoái, thật đơn giản! Lão đại nói gặp một lần đánh một lần, loại chuyện nhỏ này tự nhiên là tiểu đệ phải ra tay! Mập mạp vui vẻ nhận lấy linh ngọc trung phẩm. Từ khi mang theo tên tiểu tử Hổ Hổ này bên người, linh ngọc tiêu hao rất nhiều, hiện tại nàng đã bắt đầu không buông tha bất kỳ cơ hội cướp đoạt linh ngọc. Dĩ nhiên, nàng càng thêm hưởng thụ quá trình vơ vét tài sản. Về điểm này mỗi lần Nhậm Kiệt đều cảm khái: “Học điều hay thì khó, mà học cái xấu thì quá dễ!”
- Hả? Mập mạp nói rất đơn giản, rất rõ ràng, nhưng Văn Tử Hào nghe vào tai đầu óc có hơi rối bời, cái gì?
Tiểu đệ bỏ sức ra tay ư, không thể nào?
Đúng lúc này, rốt cục Lý Thiên Thành xem như đánh hài lòng, đã mấy lần đánh Lý Nham ngất đi rồi tỉnh lại.
- Đánh ngươi đáng tội hay không? Biết tại sao đánh ngươi không? Lúc này, Lý Thiên Thành cũng dừng lại, nhìn Lý Nham hỏi.
Hắn không chỉ đánh vào miệng, mà dưới lực lượng bao trùm kia, làm cho cả người Lý Nham đau đớn như cắt da xé thịt, nhưng cũng không ảnh hưởng hắn nói chuyện; dĩ nhiên, thời điểm này mặt hắn cũng đã sưng vù giống như đầu heo.
- Đáng đánh... Ta... Ô... Ta thật không biết! Lý Nham nước mắt nước mũi đều không ngừng chảy ra. Nếu là người khác đánh hắn, bất kể ra sao hắn đều có thể vùng vẫy, nhưng Lý Thiên Thành là ai chứ? Đó là tiểu tổ tông của Lý gia, bối phận cao như vậy, đánh hắn, hắn ngay cả cái rắm cũng không dám thả...
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu