Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Chương 666: Vong Ân Phụ Nghĩa
P
hòng trong rất nhanh liền truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết. Tô bá nhìn thấy hai kỹ nữ vẫn còn ngồi dưới đất, bước nhanh quá khứ, thấp giọng trách mắng:
- Còn không rời khỏi nơi này?
Hai kỹ nữ kia nghe thấy từ trong phòng vọng ra tiếng khóc thảm thiết, nghe rõ ràng là giọng của Trinh thiếu gia, thật sự không biết Diêm Vương gia đột nhiên xuất hiện này đến tột cùng là ai, đang kinh hồn táng đảm, nghe thấy Tô bá ở bên cạnh khiển trách, vội vàng bò dậy, lúc này cũng bất chấp mọi thứ, xoay người bỏ chạy, tựa như phía sau có quỷ đuổi theo vậy.
Đúng vào lúc này, từ góc viện phía tây có một đám người đi tới. Dẫn đầu là một gã mặc áo gấm màu nâu sắc mặt không tốt. Đi theo phía sau là mấy tên người hầu nam trẻ tuổi, nghe thanh âm vọng ra từ phòng trong, liền nhíu mày, trực tiếp hướng Lâm Lang hỏi:
- Lâm Lang, đã xảy ra chuyện gì?
Lâm Lang nhìn người nọ liếc mắt một cái, nói:
- Hóa ra là Thất thúc, chất nữ cũng vừa trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì!
Một gã hầu nam bên cạnh Thất thúc kia thấp giọng nói:
- Thất lão gia, Trinh thiếu gia đang ở bên trong… bị đánh… người bị đánh hình như là Trinh thiếu gia.
Thất thúc sắc mặt khó coi, mắng:
- Còn không mau đi cứu người, là ai dám ở đây giương oai?
Vài tên hầu năm trẻ tuổi liền đi đến, đột nhiên cánh cửa cọt kẹt rồi mở ra. Sở Hoan khoan thai đi ra, vừa đi vừa tháo cánh tay áo xuống.
Vài tên hầu nam vội vàng vọt vào bên trong, rất nhanh đã khiêng Trinh thiếu gia mình đầy thương tích đi ra. Thất thúc kia nhìn thấy bộ dạng gã, chấn động tinh thần quay sang Sở Hoan lạnh lùng hỏi:
- Đây là do ngươi làm?
Sở Hoan liếc Thất thúc liếc mắt một cái, hỏi:
- Ngươi là…?
Lâm Lang đã giới thiệu:
- Sở Hoan, đây là của chú họ ta, ngươi gọi Thất thúc là được rồi.
- Ồ?
Sở Hoan cười chắp tay nói:
- Hóa ra là Thất thúc, vãn bối thất lễ.
Thất thúc không trả lời, cả giận nói:
- Ngươi là ai mà gọi ta là Thất thúc? Ta hỏi ngươi, Trinh nhi là bị ngươi đánh thành cái dạng này hay sao?
- Đúng vậy, là ta!
Sở Hoan thoái mái đáp:
- Hôm nay mới chỉ là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, Thất thúc quay về khuyên bảo vị Trinh thiếu gia này, lần sau nếu còn giương oai tại Tô phủ, khả năng sẽ bị đánh đau hơn nữa.
Thất thúc ngẩn ra, lập tức phẫn nộ quát:
- Ngươi thật to gan.
Y thấy Sở Hoan quần áo bình thường, tướng mạo thường thường, thật sự không thể tưởng được từ đâu nhảy ra một nhân vật số má như vậy, hướng Lâm Lang nói:
- Lâm Lang, đồ chó này từ đâu tới? Chuyện của Tô gia, từ khi nào mà đến lượt người như vậy hỏi đến?
Lâm Lang nhìn Sở Hoan, thản nhiên cười nói:
- Thất thúc, chuyện của Tô gia người khác quản không được, hắn lại có thể quản được!
Vài tên hầu nam trẻ tuổi giúp đỡ Trinh thiếu gia lại đây. Một con mắt Trinh thiếu gia đã sưng húp, nhìn thấy Thất thúc, liền gào lên:
- Cha, tiểu tử này... hắn đánh con. Cha mau… mau báo thù cho con.
Đã thấy Sở Hoan dùng ánh mắt lạnh lẽo cực điểm nhìn gã, trong lòng Trinh thiếu gia phát lạnh, sợ tới mức lui về phía sau hai bước, không dám nói lời nào.
Sở Hoan đã hướng Thất thúc nói:
- Thất thúc, Trinh thiếu gia nếu là công tử của thúc, hắn ở Tô phủ làm càn, lại không biết vì sao thúc mặc kệ không quan tâm. Uống vài chén rượu, ta không xen vào, nhưng đem kỹ nữ thanh lâu quang minh chính đại tới Tô phủ, bại hoại thanh danh Tô phủ, bại hoại thanh danh Đại đông gia, ta không chấp nhận được!
- Cái gì?
Thất thúc ngẩn ra, dường như không biết Trinh thiếu gia mang theo kỹ nữ nhập phủ, nhìn về phía Trinh thiếu gia, cau mày hỏi:
- Đây là thật hay sao?
Trinh thiếu gia không cho là đúng vẫn cố gân cổ cãi:
- Không phải là mang hai cô nương về nhà uống rượu sao? Cái đó có gì không được?
- Trinh thiếu gia, ngươi đừng quên, đây cũng không phải nhà của ngươi.
Sở Hoan cười lạnh nói.
Trinh thiếu gia buồn bực nói:
- Như thế nào không là nhà của ta? Đây là sản nghiệp của Tô gia, đương nhiên ta cũng có một phần.
Lâm Lang nhăn lông mày lại. Thất thúc cũng đã tiến lên, không nói hai lời, đưa tay lên tát vào mặt Trinh thiếu gia năm sáu cái, đánh cho cái mặt Trinh thiếu gia vốn đã sưng giờ còn sưng đỏ hơn.
- Đáng đánh!
Cách đó không xa truyền tới một thanh âm già nua, nhưng rất có uy thế. Sở Hoan quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão già được hạ nhân dìu, đang đứng ở cách đó không xa.
Lão già kia nhìn qua đã qua tuổi sáu mươi, tuổi già sức yếu, râu tóc bạc trắng, thân hình tuy rằng còng xuống, nhưng vẫn còn mang theo một cỗ khí thế uy nghiêm.
Lâm Lang thấy lão già nọ, vội vàng nghênh đón, đỡ tay lão già, nhíu mi nói:
- Thúc công, ông thức dậy làm gì?
Lão già tỏ vẻ áy náy nói:
- Lâm Lang, là Thúc công đã làm khó ngươi.
Lão hướng Thất thúc trầm giọng nói:
- Trọng Ngạn, cho người thu thập một chút, sáng sớm ngày mai, chúng ta rời khỏi nơi này.
Thất thúc Tô Trọng Ngạn chưa kịp đáp ứng, Lâm Lang đã vội la lên:
- Thúc công, ông làm cái gì vậy?
- Lâm Lang à, cháu không nên hiểu lầm. Thúc công (ông chú) đã không có còn mặt mũi nào mang theo bọn hắn lưu lại nơi này.
Vẻ mặt rất áy náy, lão già nói tiếp:
- Tô Trinh ở trong này làm xằng làm bậy, nếu còn ở lại chỗ này, thì chẳng khác nào ta tự bôi gio trát trấu lên mặt mình.
Lâm Lang nói:
- Thúc công, Tô Trinh cũng chỉ là uống hơi quá chén...!
- Ngươi không cần nhiều lời.
Lão già cười khổ nói:
- Năm đó là Tô gia có lỗi với phụ thân ngươi, nhưng ngươi bất kể hiềm khích lúc trước, vẫn dung hạ chúng ta... Là chúng ta phải xin lỗi ngươi, lão phu không thể tái liên lụy ngươi được.
Lão ho khan hai tiếng, đưa tay chỉ vào Tô Trinh, cả giận nói:
- Tô gia chính là thua ở trong tay loại người như ngươi.
Tô Trọng Ngạn bước nhanh lại đây, nói:
- Phụ thân, chúng ta rời khỏi nơi này, lại chạy đi đâu?
- Đi Thông châu.
Lão già trầm giọng nói:
- Dân chạy nạn từ quan ngoại tới, không phải đều ở Thông châu sao? Bọn họ có thể ở, chúng ta tự nhiên cũng có thể.
Tô Trinh đã kêu lên:
- Không đi, ta không đi Thông châu, nơi đó không phải chỗ ở của người.
- Không phải chỗ ở của người?
Lão già cười lạnh nói:
- Vì sao ngươi không đi soi gương mà xem, hiện tại, ngươi trông giống một con người sao?
Tô Trinh hiển nhiên rất nể sợ lão già, liền cúi đầu, không dám nhiều lời.
Lâm Lang thở dài, khuyên nhủ:
- Thúc công, ông đã lớn tuổi, làm sao còn có thể đi lại nhiều trên đường? Ông an tâm ở trong này, đợi sau khi Tây Bắc ổn định, nếu Thúc công nguyện ý, thì lúc đó lại trở về Tây Bắc cũng chưa muộn.
Tô Trọng Ngạn cũng nói:
- Đúng vậy, phụ thân, Lâm Lang nói không sai. Lão nhân gia người đã lớn tuổi như vậy, thân thể lại không tốt, hay là nghe theo Lâm Lang, cứ ở lại đây đã.
Y liếc mắt nhìn Tô Trinh, nói:
- Tô Trinh, còn không qua đây bồi tội với Lâm Lang.
Tô trinh trong lòng biết, nếu thật sự phải rời khỏi nơi này, từ nay về sau sẽ chẳng có gì tốt đẹp, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đi tới, cúi đầu nói:
- Lâm...
Gã chưa nói xong, Lâm Lang đã lắc đầu, quay sang lão già nói:
- Thúc công, sức khỏe của ông không tốt, mời ông đi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.
Lão già cũng không lập tức rời khỏi, hỏi Tô Trọng Ngạn:
- Trọng Ngạn, kêu ngươi đi hỏi thăm tình hình Tây Bắc, có kết quả gì chưa? Triều đình phái sứ đoàn đi đàm phán, hiện giờ ra sao? Lão phu nghe nói người Tây Lương đã rút quân, có chuyện đó hay không?
Tô Trọng Ngạn vội đáp:
- Tây Cốc quan đã mở, có thể ra vào. Đứa con đã phái người về Tây Bắc hỏi thăm, chuyện này đứa con cũng lưu ý. Người Tây Lương quả thật đã rút lui, tuy nhiên tình hình Tây Bắc chưa yên ổn. Dân nhập quan chạy nạn hiện giờ còn không tính chuyện xuất quan, nghe nói quan binh đang ở Tây Bắc tiêu diệt loạn phỉ, đại khái cũng không biết bao lâu nữa mới thực sự thái bình.
Lão già khẽ vuốt cằm, hướng Lâm Lang nói:
- Lâm Lang, mấy trăm miệng ăn Tô gia, nếu không phải có ngươi nhận, hiện giờ cũng không biết thành thể thống gì? Đợi sau khi Tây Bắc thái bình, ngươi cũng nên về đó một chuyến. Cha của ngươi lúc trước chịu ủy khuất phải rời khỏi Tây Bắc, nhưng đất đai và sản nghiệp của Tô gia chúng ta cũng có một phần của cha ngươi. Cha ngươi tuy rằng đi, nhưng ngươi còn tại, đến lúc đó sản nghiệp thuộc sở hữu của cha ngươi trước kia, trong tộc sẽ làm rõ và giao cho ngươi, xử trí như thế nào, do ngươi quyết định.
Lão lại quay sang Tô Trọng Ngạn:
- Lão Thất, ta đã dặn ngươi, bất cứ khoản tiêu dùng nào cũng phải ghi chép lại cẩn thận.
Tô Trọng Ngạn vội đáp:
- Đã ghi nhớ!
Lão già lúc này mới vừa lòng gật đầu, nhìn qua cũng có chút mệt mỏi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Trinh, lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải thành thành thật thật đợi trong phủ, nếu bước ra cửa sân một bước, đánh gãy hai cái đùi, còn ở trong phủ càn quấy như vậy nữa, thì cút ngay ra khỏi cửa nhà này cho lão phu.
Lão kịch liệt ho khan, Lâm Lang đã dìu lão rời khỏi.
Sở Hoan như cười như không nhìn Tô Trinh mặt mũi bầm dập liếc mắt một cái, Tô Trinh hết hồn, cũng may Sở Hoan đã đi theo Lâm Lang. Đám hạ nhân Tô phủ dường như cũng không muốn thấy Tô Trinh, lập tức bỏ đi hết.
Tô Trinh lúc này mới tới gần Tô Trọng Ngạn, tội nghiệp nói:
- Cha, tiểu tử kia là ai, hắn thật sự là... Thật sự là thật lớn mật!
Tô Trọng Ngạn hung hăng trừng mắt nhìn gã, cả giận nói:
- Lúc trước ngươi làm bậy trong phủ, ta đã dễ dàng tha thứ mấy lần, nhưng ngươi không biết hối cải, dám mang theo kỹ nữ vào trong phủ, trong đầu ngươi là óc heo à? Nơi này không phải Tây Bắc, càng không phải là nhà của mình, ngươi giương oai nổi điên, cũng không xem đây là nơi nào?
Tô trinh không phục nói:"
- Đây chẳng lẽ không phải là Tô gia? Tam thúc lúc lúc trước mặc dù rời khỏi Tây Bắc trốn vào quan nội, nhưng không phải bị đuổi khỏi Tô gia. Mà chính là ông ấy muốn đi. Ông ấy vẫn là người của Tô gia chúng ta. Sản nghiệp của ông ấy ở quan nội cũng là sản nghiệp của Tô gia. Nếu ông ấy đã mất, sản nghiệp này của ông ấy, phải là Tô gia chúng ta lấy về mới phải. Tô Lâm Lang không phải đã xuất giá sao? Nàng ta hiện giờ không còn là người của Tô gia...!
Gã chưa dứt lời, bốp một tiếng, Tô Trọng Ngạn đã nổi trận lôi đình giáng một bạt tai thật mạnh, miệng quát lớn:
- Cái tên súc sinh này, còn có... lương tâm hay không? Thời điểm ngươi nghèo túng nhất, là ai chứa chấp ngươi? Không có Lâm Lang, lúc này ngươi chỉ là con chó chết ven đường. Đã không biết ơn người ta, còn có tâm tư đê tiện như thế. Tô gia chúng ta làm sao lại có loại người như ngươi chứ?
Trong mắt của y hiện ra vẻ đau buồn:
- Đây là do mẹ của ngươi ngày thường quá nuông chiều ngươi. Ta cũng quá thoải mái với ngươi. Tất cả đều là do ta. Ngươi thành kẻ vô tình vô nghĩa như thế, đến khi ta già rồi, ngươi có khả năng sẽ đối xử tử tế với ta sao?
Tô Trinh không thể tưởng được Tô Trọng Ngạn đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, khiếp sợ cúi đầu, không dám nói lời nào.
Tô Trọng Ngạn hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng, nổi giận nói:
- Còn không quay về thu thập ngay lập tức, ngươi gây ra chừng ấy chuyện mà còn mặt mũi đứng ở chỗ này?
Tô Trinh lúc này mới kinh hồn táng đảm rời đi.