Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330 : Nghiền Nát Lòng Kiêu Ngạo Của Họ (2)
hông có khả năng sao?
Nhậm Kiệt nghe xong lại không nghĩ như vậy, chỉ là vấn đề này tạm thời không cần thiết tranh luận, bởi vì hắn cũng không quá hiểu. Mà rõ ràng vị Sát Thủ Chi Vương lão nhân mặt cười này hiểu cũng không toàn diện như vậy, mập mạp chết bầm kia còn giấu giấu giếm giếm.
Thôi, giai đoạn này hiểu những chuyện nàyđã đủ rồi, đối với ba đường chữ Địa Tàn Hồn, Nhậm Kiệt lại cẩn thận hỏi một phen.
Đối với Tàn Hồn cũng xem như có hiểu biết mới, nhưng là lão nhân mặt cười lại có chút từ lập lờ, cũng không nói quá nhiều đối với Tàn Hồn vì sao nhiều năm như vậy, sau khi truy xét được tin tức của hắn, vẫn muốn đẩy vào chỗ chết. Chỉ là nói Tàn Hồn đối với mục tiêu bình thường, nếu như đối phương cung cấp tiền tài không đủ, bọn họ sẽ không tiếp tục đuổi giết, trừ phi đối phương tiếp tục bỏ tiền.
Có một ít tổ chức sát thủ, nói gì chỉ cần ngươi bỏ tiền là nhất định sẽ đem đối phương giết chết gì đó, nhưng trên thực tế loại tổ chức này cũng tuyệt đối không có khả năng làm được. Nhất là khi đối mặt với một ít thế lực cường đại.
Nhưng Tàn Hồn lại bất đồng, bọn họ người bất đồng có giá bất đồng. Nếu như xảy ra tình huống đặc thù ngươi thêm tiền. Chỉ cần ngươi trả được tiền, bọn họ sẽ không ngừng tăng cường lực lượng. Nhưng cũng có một ít trường hợp đặc biệt, tỷ như người Tàn Hồn hạ Tất Sát Lệnh, bất kể ra sao, bất kể bao nhiêu năm đều sẽ không chết không ngừng giết chết mới thôi.
Mà lão nhân mặt cười liền thuộc loại người này, cũng may hắn chỉ là một người, bản thân cũng làm nghề này, nhưng dù như vậy những năm nay hắn cũng chỉ một mực ẩn giấu chính mình, thậm chí đeo mặt nạ.
- Tuy nhiên nếu bọn họ đã tìm tới cửa, ngươi cũng... không cần chiếu cố của ta nữa, như vậy cũng không cần lại đeo thứ này. Còn nữa, thứ này là cha ngươi làm đấy! Rắc... Lão nhân mặt cười lúc này thương thế dần dần khống chế được, lúc này khẽ vận chuyển lực lượng, mặt cười trên mặt trong nháy mắt nứt vỡ.
Nghe thấy hắn cố ý nhấn mạnh một câu mặt nạ này là cha mình làm ra, Nhậm Kiệt suýt nữa bật cười. Nhưng sau đó nhìn thấy Sát Thủ Chi Vương mất khuôn mặt tươi cười, Nhậm Kiệt lại cũng không khỏi sửng sốt, ngay cả hắn cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Nhậm Kiệt biết, trên thế giới này có một số người mặt ác, dữ, trong thế tục cũng thường có loại người như vậy, trẻ nhỏ vừa nhìn thấy là có thể bị dọa khóc, người lớn nhìn thấy đều gặp ác mộng. Người bộ dạng đặc biệt dữ, đặc biệt ác. Nhưng thẳng đến nay, gặp phải cũng kém xa không khoa trương như vậy, nhiều nhất là hung hãn một chút mà thôi.
Nhưng lúc này nhìn thấy mặt nạ của lão nhân mặt cười rơi xuống, Nhậm Kiệt mới thật sự tin tưởng, trên thế giới này thật sự có người dựa vào tướng mạo là có thể dọa chết người. Chỉnh thể mà nói cũng là mày rậm mắt to, nhưng phối hợp cùng một chỗ, góc độ của mi mày, góc độ của mắt, cơ trên mặt, ánh mắt liền mang đến cho người một loại cảm giác hung ác vô biên. Cộng thêm một thân sát khí của hắn, nói chuyện bình thường đều mang đến cho người một loại khí lạnh.
Nhậm Kiệt nhìn lão nhân mặt cười, lúc này thật lòng muốn nói một câu. Dung mạo của kẻ này nếu là lúc ở địa cầu, chính là ngay cả quỷ dữ đều sợ ba phần, dọa người sống mất hồn, sát khí trong nháy mắt mặt nạ rơi xuống mang đến cho người một loại cảm giác áp bách ập vào mặt mà đến.
Thẳng đến lúc này, Nhậm Kiệt mới hiểu được, mặt nạ kia hóa ra không chỉ là trang sức, không ngờ còn có những tác dụng này.
- Hừ, tiểu tử, bị dọa chứ hả? Nhìn thấy Nhậm Kiệt nhìn mình không lên tiếng, Sát Thủ Chi Vương hừ lạnh một tiếng nói.
- Ngươi đừng dọa chính mình là được. Nhậm Kiệt như là nói giỡn thuận miệng nói.
Nhưng là lời thoạt nhìn rất tùy ý, như nói giỡn này của Nhậm Kiệt lại khiến Sát Thủ Chi Vương sắc mặt không khỏi hơi biến đổi, kinh ngạc nhìn về phía Nhậm Kiệt, không biết hắn là đánh bậy đánh bạ, hay là...
- Đừng nhìn nữa, nhìn thấy bộ dạng của ngươi lại nghĩ tới mặt nạ lúc trước là có thể đoán được. Đều nói người xấu, người ác không phải là tội, tuy nhiên nếu như chính ngươi đều bị ảnh hưởng, như vậy thì phiền toái. Tâm tính mất cân bằng, mặt dù sẽ khiến ngươi trong thời gian ngắn càng thêm cường thế, nhưng tuyệt đối bất lợi cho phát triển của ngươi sau này, càng thêm cản trở đường ngươi đánh vào Thái Cực Cảnh. Đương nhiên, không dọa ngã được ta, nhưng lại không biết sẽ dọa đến Tôn Nhị hay không? Trong nháy mắt vừa rồi Sát Thủ Chi Vương làm vỡ mặt nạ, lộ ra tướng mạo, Nhậm Kiệt đột nhiên nghĩ rõ ràng.
Vì sao hắn muốn một mực đeo mặt nạ này, hắn nói là cha mình Nhậm Thiên Hành bảo hắn đeo, nguyên bản Nhậm Kiệt cho rằng chỉ là che chân dung mà thôi, hiện giờ xem ra lại có thâm ý khác. Nhất là cảm nhận được trên mặt nạ kia mang theo lực lượng đặc thù, đó là thứ có thể cân bằng lực lượng của lão nhân mặt cười.
Về phần cuối cùng nhắc tới Tôn Nhị, là bởi vì Nhậm Kiệt cảm nhận được biến hóa tâm tính của vị Sát Thủ Chi Vương này sau khi chấn vỡ mặt nạ. Hiển nhiên là muốn tìm Tàn Hồn tính sổ, liều mạng một chuyến. Nhậm Kiệt dám đoạt hạt châu Ngọc Tinh, Cửu Tự Sát Ấn, thậm chí ngay cả loại bảo bối Cửu Cửu m Dương Trấn Thần Kỳ này hắn cũng dám đoạt, tự nhiên không sợ Tàn Hồn. Nhưng hắn lại rất rõ ràng, lúc nào nên liềumạng, lúc nào nên ẩn giấu đi, ít nhất hiện tại liều mạng với Tàn Hồn không có bất kỳ ý nghĩa.
Tuy nhiên Nhậm Kiệt cũng không đi ngăn cản Sát Thủ Chi Vương, chỉ là rất tùy ý nhắc tới Tôn Nhị.
- Tổ cha nó, làm sao ngươi biết, chẳng lẽ cha ngươi từng nói cho ngươi. Không có khả năng, hắn cuối cùng lúc gần đi mới đưa cho bổn vương... Vừa nghe Nhậm Kiệt nói như vậy, Sát Thủ Chi Vương không khỏi mặt lộ vẻ kinh ngạc, bởi vì chuyện này Nhậm Kiệt không có khả năng biết được. Nhưng lúc này lời hắn nói ra lại phi thường tương tự lời năm đó Nhậm Thiên Hành nói ra.
Mà nghe thấy Nhậm Kiệt cuối cùng nhắc tới Tôn Nhị sẽ sợ, trên gương mặt hung ác quỷ thần tránh né của vị Sát Thủ Chi Vương này lại lộ ra một tia lo lắng, đồng thời sát khí trước nay chưa từng có vừa mới phtá ra cũng hơi hơi có chút thu liễm.
Tuy rằng Tôn Nhị một mực không nhận sư phụ như hắn, nhưng hắn lại một mực coi Tôn Nhị là đồ đệ nhỏ của mình, rất thích đứa bé này. Vừa rồi trong nháy mắt chấn vỡ mặt nạ, cảm nhận được Nhậm Kiệt không cần mình chiếu cố nữa, hắn cũng liền có ý nghĩ lần nữa khôi phục đến năm đó cùng Tàn Hồn chém giết, chiến đấu, nhưng hiện giờ...
- Trời rất nhanh sẽ sáng, chúng ta đi xem Tôn Nhị một chút đi, thật lâu không gặp cũng không biết nàng thế nào rồi. Sát Thủ Chi Vương không phải là trẻ con, không cần khuyên hắn cái gì, không cần nói quá nhiều, chỉ cần đem lời cần nói điểm đến cũng đủ rồi. Nhậm Kiệt nhìn chân trời xuất hiện từng tia sáng, đã đề nghị rời đi.
Lúc này thương thế của Sát Thủ Chi Vương cũng khôi phục rni, trải qua mạch khoáng linh ngọc Ngọc Tuyền Sơn cùng Ngọc Tuyền đạo nhân đánh một trận, đối với dược phẩm của Nhậm Kiệt Sát Thủ Chi Vương đã có cảm thụ sâu sắc, nhưng mỗi lần dùng dược phẩm của Nhậm Kiệt đều sẽ khiến hắn lại lần nữa cảm nhận được một lần rung động phát ra từ nội tâm.
Chỉ là lúc này trong đầu hắn suy nghĩ chuyện, loạn lung tung, nghe thấy đề nghị của Nhậm Kiệt gật đầu đáp ứng, cùng Nhậm Kiệt rời khỏi hoàng cung.
Ở một tiệm cũ đã truyền thừa chừng mấy trăm năm, trời vừa mờ sáng, người một nhà chịu khó liền công việc lu bù, mấy người trong nhà cộng thêm mấy tiểu nhị mời tới, giữ kín phối phương cổ xưa khiến không ít người cố ý chạy đến.
Mà lúc này ở phía dưới tiệm cũ này, lại có một gian mật thất vô cùng to lớn, trận pháp bố trí nghiêm mật. Lúc này lão già râu chuột ở trong mật thất bị trọng thương vừa mới khôi phục một chút, Hứa trưởng lão cùng với Hồng Diễm trưởng lão một thân quần áo màu đỏ vô cùng tươi đẹp đang cẩn thận ngồi ở dưới, đầu không dám ngẩng lên.
Hứa trưởng lão tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở đây chờ, đứng trị thương, mà bởi vì trong lòng thấp thỏm, cho nên tiến độ trị thương cũng chậm chạp rất nhiều.
Ở cách hai người không xa có đứng một nữ nhân, "gái ế" trung niên tuổi khoảng 36,37, bộ dạng cũng xem như thanh tú, trong hàng mi thanh tú lại mang theo sát khí và tức giận vô cùng, nhìn chằm chằm hai trưởng lão mạnh hơn nàng rất nhiều, bộ dạng đó giống như là hận không thể đem hai người bọn họ ăn tươi.
Hồng Diễm, Hứa trưởng lão lại không dám nhìn thẳng nữ nhân này, tuy rằng nàng còn chỉ là một tuần tra của nội đường, cấp bậc thấp hơn bọn họ không ít, nhưng nàng là thị nữ gần người Thanh Ngô của phó đường chủ, cho hai người mấy lá gan cũng không dám đắc tội nàng. Huống chi, hai người tự biết phạm sai lầm lớn, ngay cả Cửu Cửu m Dương Trấn Thần Kỳ của phó đường chủ không ngờ đều có thể bị người trộm đi ở trước mắt bọn họ, không hiểu ra sao bị mất. Cái này nhưng là mất mặt lớn, không cần người khác nói, chính bọn họ đều cảm thấy không đất dung thân.
Huống chi, Cửu Cửu m Dương Trấn Thần Kỳ kia nhưng là đường chủ tiền nhiệm tặng cho, mà đường chủ tiền nhiệm là nhân vật ưu tú nhất mấy trăm năm qua của đường bọn họ, sớm đã tiến vào tổng đường nhiều năm. Tuy rằng chuyện của tổng đường bọn họ không biết, nhưng ngẫm lại đường chủ hiện giờ đều không dám trêu chọc vị phó đường chủ trước mắt bọn họ, là biết như thế nào.
Bọn họ hiện tại chỉ hy vọng phó đường chủ có thể cho bọn họ cơ hội, khiến bọn họ lập công chuộc tội, nếu không để cho người luyện chế pháp bảo này cho phó đường chủ biết là bọn họ làm mất Cửu Cửu m Dương Trấn Thần Kỳ, bọn họ mới thật sự thảm.
Hứa trưởng lão sở dĩ cũng không có tâm tình chữa bệnh, cũng là tự cảm thấy sống chết chưa biết, có lẽ phó đường chủ sau khi thanh tỉnh nổi giận, hắn chỉ có một con đường chết. Trong lòng thấp thỏm không yên, nào có tâm tư chữa thương, cho nên cả người thoạt nhìn càng thêm thê thảm.
Mà ở phía sau Thanh Ngô kia, một người mặc một thân chiến giáp màu đen đang khoanh chân ngồi giữa đài, trên đài này có Tụ Linh đại trận, bốn phía khảm phần đông linh ngọc, linh khí không ngừng tập trung hội tụ, mà người ở trên đài cũng một mực chữa thương. Ở ngựa của hắn có thể nhìn thấy một chỗ lõm xuống, đó chính là chỗ bị Sát Thủ Chi Vương trọng thương. Nếu không phải bộ chiến giáp này cũng là bảo vật Linh khí tuyệt phẩm, một đòn đó đủ khiến hắn tan thành mây khói.
- Cửu Cửu m Dương Trấn Thần Kỳ của bổn phó đường chủ lại bị người mạnh mẽ cướp đi, hủy diệt thần thức lạc ấn... Làm hại ta vừa rồi thương lại thêm thương, mà ngươi không ngờ là bị Cửu Tự Sát Ấn gây thương tích, phải không? Đột nhiên, Tụ Linh đại trận trên đài ngừng vận chuyển, người trong bộ chiến giáp kia đột nhiên lên tiếng, thanh âm khàn khàn, trầm thấp, cho người một loại cảm giác cực kỳ áp lực. Rõ ràng có thể nghe ra được đây cũng không phải là tiếng thật, nhưng vẫn khiến người rất không thoải mái.
- Thuộc hạ biết tội, xin phó đường chủ trách phạt. Hồng Diễm trưởng lão, Hứa trưởng lão vội vàng quỳ xuống nhận tội, phạm vào loại chuyện lớn này, bọn họ biết giải thích mấy cũng vô dụng.
- Ta đang hỏi ngươi, có phải hayko? Đột nhiên, người trên đài mở mạnh hai mắt, một luồng hơi thở mênh mông chèn ép mà đến, tuy rằng vừa mới khôi phục một chút, nhưng chỉ vẻn vẹn là mở mắt, lực lượng của khí thế, uy áp chèn ép tới cũng không phải người thường có thể so sánh.
- Dạ... Dạ. Người đó thân pháp quỷ dị, cũng đeo mặt cười, chỉ sợ cùng Sát Thủ Chi Vương kia có quan hệ lớn lao. Bởi vì hắn cũng là len lén đến gần bên cạnh chúng ta, ta mới phát hiện. Hắn sử dụng cũng chính là Cửu Tự Sát Ấn, thân pháp quỷ dị, bộc... bộc phát cũng quá mức hung mãnh. Hắn... cho nên ta mới có thể bị thương nặng như vậy, mà Cửu Cửu m Dương Trấn Thần Kỳ chúng ta hoài nghi cũng rất có khả năng là hắn làm. Hết thảy đều là sai lầm của thuộc hạ, xin phó đường chủ trách phạt. Hứa trưởng lão kinh hồn táng đởm đáp lời, không giết chết Sát Thủ Chi Vương đã đủ mất mặt, còn làm mất Cửu Cửu m Dương Trấn Thần Kỳ của phó đường chủ, cái này thật là tội quá lớn.
Vốn là khi Hứa trưởng lão nói, còn muốn nói thêm một chút, hắn lúc đó cảm giác người tập kích kia hẳn còn chưa đạt tới m Dương Cảnh, nhưng sau đó chính hắn cảm thấy không thích hợp, nếu như nói như vậy, mình chẳng phải là tội càng lớn.
Không ngờ bị một người chưa đạt tới m Dương Cảnh đánh lén thương nặng, cho dù đối phương có Linh khí tuyệt phẩm như vậy cũng là chuyện không nên. Cái này sẽ chỉ tỏ vẻ mình càng thêm vô năng, càng thêm rác rưởi, cho nên hắn do dự một chút vẫn nhịn được.
- Các ngươi còn có thể làm gì, hừ... Phó đường chủ một thân chiến giáp ngồi ở phía trên tức giận đến khí huyết sôi trào, thương thế lại lần nữa bị liên lụy, rên một tiếng, một hồi lâumới khôi phục lại nói: - Đợi chuyện này xong xuôi lại xử phạt tội của các ngươi hôm nay. Hiện tại các ngươi nhanh chóng thông tri người của Cửu Sát chữ Nhân Cửu Tự Sát Ấn xuất hiện, cho người của bọn họ nhanh chóng tìm kiếm, mượn tình báo của Cửu Sát chữ Nhân nhanh chóng tra ra bọn họ. Mà hai người các ngươi, hiện tại lập tức dựa theo huyết dịch và trận pháp cùng pháp bảo của ta đi tìm kiếm. Đối phương trong thời gian ngắn không có khả năng luyện hóa Cửu Cửu m Dương Trấn Thần Kỳ, mượn pháp bảo, huyết dịch, trận pháp của ta, ít nhiều có thể tìm kiếm được một ít dấuvết để lại. Lập tức đi tìm cho ta, nếu tìm không được, hai người các ngươi nên biết hậu quả gì. Cút!
- Khụ... khụ... Ộc! Cuối cùng phẫn nộ rống lớn, khí huyết sôi trào, trong cơn tức giận dâng trào, thương thế của phó đường chủ này lại lần nữa chuyển biến xấu, liên tiếp ho khan sau đó phun ra một búng máu.
Mà Hứa trưởng lão và Hồng Diễm thì như được đại xá, lập tức cầm đồ vật phó đường chủ đưa, nhanh chóng, cẩn thận lùi ra.
- Đáng ghét... Như vậy đều không giết chết được hắn, hai người này cũng thật là rác rưởi. Lúc đó hắn đều đã bị thương nnặg, không ngờ còn không giết chết được hắn. Hắn không phải vĩnh viễn đều một người sao, làm sao còn có người cứu hắn? Nhìn thấy Hồng Diễm trưởng lão, Hứa trưởng lão rời đi, Thanh Ngô lập tức đi qua xem xét thương thế của phó đường chủ, đồng thời buồn bực nói.
- Nếu hắn xuất hiện, như vậy hắn cũng đừng mơ lại chạy mất... Khụ... Ộc... ta muốn bế quan trị thương triệt để, đột phá, thân pháp của hắn so với trước càng thêm lợi hại, xem ra những năm này hắn cũng không nhàn rỗi. Còn nữa, thông tri mặt trên, cho bọn họ phái người tới chi viện. Lúc này, không có loại thanh âm khàn khàn, trầm thấp đó, sau đó một thân chiến giáp cũng dần dần hòa vào trong thân thể, xuất hiện trên đài là một nữ nhân thoạt nhìn chỉ có không đến 30, bộ dạng cực kỳ cao quý, hào phóng, mỹ mạo đoan trang. Lúc này nàng bịt bộ vị trái tim gần như bị đâm xuyên, trong mắt tràn ngập sát khí, oán khí vô biên.
- Dạ, ta lập tức thông tri mặt trên. Hừ, trốn nhiều năm như vậy rốt cuộc đi ra, lần này hắn chết chắc rồi. Thanh Ngô gật đầu đáp ứng, cũng là một thân sát khí, trong mắt đầy phẫn hận nói.
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu