Số lần đọc/download: 1505 / 9
Cập nhật: 2016-12-14 08:35:45 +0700
Chương 659 : Pho Tượng Cự Phú (4).
T
iếng kim loại va chạm đinh tai nhức óc, hỏa hoa huyễn lệ chói mắt như hoa cúc nở rộ hoàn toàn. Mọi người không kịp bịt tai. Chùy thứ hai đả thiết chuy lại đặt xuống khối sắt, cục sắt như hút đầy bọt biển bị áp lực mạnh đè lại bắn nước ra ngoài, chẳng qua nó bắn hỏa hoa màu đỏ.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Một chuỗi tiếng giã sắt nhưg trống trận. Đám thợ rèn ngơ ngác nhìn Càn Kình. Người này ban đầu kẹp khối sắt ra khỏi lửa dùng kiềm sắt, sau đó hoàn toàn không dùng kiềm mà là tay trái, tay phải cầm đả thiết chuy đánh miếng sắt chơi như đùa banh?
Khối sắt đỏ rực tung bay giữa hai cây búa như một con bướm xinh đẹp bay tới bay lui giữa hai chiếc lưới bắt sâu nhưng không bị người bắt giữ.
- Cái này...
Hàm Cường đứng ở cửa viện ngây ngốc nhìn Càn Kình bên cạnh lò rèn. Đây là tình huống gì? Hàm Cường vốn tưởng hỏi Càn Kình rốt cuộc là chuyện gì, vì sao gã lại thấy hắn rèn sắt và không sử dụng kiềm sắt, cầm hai đả thiết chuy chơi?
Đây là có ý gì? Hàm Cường nhìn Càn Kình biểu hiện, nuốt nước miếng. Hàm Cường dù gì cũng là Đoàn Tạo Sư rất mạnh nhưng tuyệt đối không làm được cách rèn quái dị này, đây không phải rèn sắt! Nói nó là nghệ thuật hay Càn Kình chơi sắt? Hoặc nên gọi là cảnh giới mới?
Hàm Cường chớp mắt lia, chợt phát hiện không thấy rõ đài rèn. Hàm Cường trông thấy ảo giác không phải xem thanh niên rèn sắt mà có bóng dáng Vân Tinh hội trưởng, không, giống như pho tượng trước cửa... Sống lại!
Đài rèn nho nhỏ, hai đả thiết chuy bình thường bay lên hạ xuống. Càn Kình mặc trang phục hoa lệ trông buồn cười bây giờ phát ra khí thế, khí thế đại sư khó tả.
Tốc độ của Càn Kình không nhanh, Hàm Cường có thể thấy rõ quỹ tích mỗi một chùy vững vàng ấn khối sắt nhảy bắn nằm dẹp xuống đài rèn.
Ngăn chặn khối sắt nhảy bắn, Hàm Cường tin tưởng đổi lại là gã cũng có thể làm được. Nhưng sau khi khối sắt nhảy hì chịu lực sẽ xảy ra thay đổi, vậy sức đập đả thiết chuy cũng phải biến đổi, lực lượng đè xuống phải tương đương với khối sắt, cực kỳ khó khăn.
Một chùy? Hàm Cường ngẫm nghĩ, liên tục lắc đầu. Khối sắt nhảy lên thì Hàm Cường không thể khống chế gõ lực một chùy. Dường như thanh niên này khống chế lực lượng rất giỏi, hắn từ đâu ra? Chẳng lẽ là tổng công đoàn? Hay là đồ đệ Vân Tinh hội trưởng bí mật nhận?
Rất có thể! Hàm Cường gật mạnh đầu. Cũng chỉ có khả năng này, nếu không thì không thể giải thích tại sao Vân Tinh Chuy xuất hiện trên thân người này.
Đinh!
Tiếng kim loại va chạm cuối cùng vang lên, khối sắt bị đả thiết chuy yên ổn ấn trở về đài rèn, Hàm Cường bản năng giơ tay lau trán, không phải đổ mồ hôi vì nóng mà là mồ hôi lạnh, thật sự mồ hôi lạnh!
Xác suất sai xót... Số không!
Hàm Cường mạnh hơn thợ rèn xung quanh rất nhiều, cái này hình như là xác suất sai sót bằng không! Lại nữa, ảo giác vừa rồi là sao? Tại sao ta cảm giác thanh niên này có bóng dáng của Thần Tượng Áo Duy Lam?
- Thiết... Thiết tinh...
Thợ rèn ban đầu giáo dục Lý Lực Thác Đặc ngơ ngác nhìn khối kim loại dưới chùy của Càn Kình, thất thanh hét ra năng lực gã hiểu.
Đám thợ rèn đứng xem như không nghe thấy tin tức rung động này, ngơ ngác nhìn Càn Kình như say như mê. Cách tạo rèn này có sức hấp dẫn khó tả làm người ta bất giác chìm đắm trong đó.
Thiết tinh!
Người Hàm Cường run lên, cách rèn này có thể làm ra thiết tinh? Độc quá đi? Hắn mới mấy tuổi? Không lẽ ta ngu như heo sao? Rõ ràng vân Tinh hội trưởng từng nói ta rất có thiên phú.
Càn Kình ngoái đầu nhìn Lý Lực Thác Đặc, hỏi:
- Mới rồi có cảm giác được gì không?
Mắt Lý Lực Thác Đặc tỏa sáng như sao đêm, nói:
- Rất thú vị, rất vui vẻ, rất có khí thế, giống... Giống như nghe hội âm nhạc!
Càn Kình giơ cao cây búa bỗng đập xuống thiết tinh, làm khối thiết tinh bật lên cao.
Mắt Lý Lực Thác Đặc lóe sáng chìm trong suy tư, tay chống cằm nghiêm túc úy tư. Một phút, hai phút, ba phút, mười phút, nửa canh giờ...
Càn Kình đứng bên ngọn lửa đốt tí tách chờ đợi. Hàm Cường khó hiểu nhìn Càn Kình, hắn đã làm gì? Vì sao gõ một chùy rồi thôi?
Đám thợ rèn cũng khó hiểu, yên lặng chờ đợi.
- Hình như ta hơi hiểu.
Lý Lực Thác Đặc đi tới trước mặt Càn Kình cầm đả thiết chuy vạch một đường cong trên không trung nặng nề đập xuống thiết tinh phát ra tiếng ngân ù ai.
- Hình như không đúng...
Lý Lực Thác Đặc lại nâng cằm vẻ mặt đăm chiêu:
- Có vấn đề ở đâu?
Càn Kình nhìn thiết tinh chuyển động trên đài rèn, cười khẽ. Sáu phần, chùy thứ nhất đã gõ ra cảm giác giống sáu phần, rất khá.
Keng!
Càn Kình lại gõ một chùy. Lý Lực Thác Đặc liên tục gật đầu, cũng học vung chùy.
- Tám phần.
Càn Kình vỗ vai Lý Lực Thác Đặc, nói:
- Tiếp tục đi, đừng nghe theo bọn họ, trừ phi ngươi muốn cả đời bình thường làm thợ rèn.
Bình thường! Mấy chục tên thợ rèn lửa giận dâng trào thở hổn hển, nhưng nhìn kim loại Càn Kình gõ ra thì ai nấy ủ rũ. Mặc kệ là kỹ thuật mới hay thành quả rèn, đừng nói là bản thân, dù là Hàm Cường chấp sự đứng ở cửa chắc cũng không bằng người ta.
- Đa tạ.
Lý Lực Thác Đặc che đường đi của Càn Kình, biểu tình nghiêm túc nói:
- Đa tạ ngươi dạy ta rèn sắt, nhưng ta không thể bái ngươi làm sư phụ. Ta muốn trở thành đồ đệ của Vân TInh hội trưởng đại nhân.
Càn Kình cười nói:
- Không ngờ đến đây gặp người thú vị như vậy. Ngươi đi theo ta, vừa lúc ta sắp đi gặp Vân Tinh hội trưởng, chờ nghe hội trưởng đại nhân nói thế nào đi.
Lý Lực Thác Đặc tò mò nhìn Càn Kình. Càn Kình trẻ như vậy nhưng luôn nói chuyện giọng trưởng bối với Lý Lực Thác Đặc, nếu là trước kia thì gã sẽ thấy rất buồn cười, nhưng không hiểu sao bây giờ không có cảm giác đó mà cảm thấy vốn nên như vậy.
Lý Lực Thác Đặc nghe vậy khẽ lắc đầu. Lợi hại, thật lợi hại, khí thế rất mạnh. Tuy tuổi không lớn nhưng hắn phát ra khí thế khiến người bái phục, là khí thế đại nhân vật thật sự.
Trang phục quê mùa hoa hòe này che giấu khí thế của Càn Kình đi, nhưng khi hắn đã phát ra khí thế thì bộ đồ làm tăng uy thế.
Tiểu tử này... Không lẽ muốn trở thành chấp sự Công Hội Thiết Tượng? Vẻ mặt Hàm Cường rung động. Rất có thể, nếu không thì tại sao hắn mặc trang phục lòe loẹt đến đây? Nếu hắn trở thành chấp sự thì sau này rất có khả năng sẽ trở thành phó hội trưởng, thậm chí là hội trưởng!
- Hàm Cường chấp sự ở đây làm ta tìm khắp nơi.
- Có chuyện gì? Khoa Mễ Nhĩ chấp sự?
Hàm Cường ngoái đầu nhìn chấp sự thứ bốn của Công Hội Thiết Tượng Vĩnh Lưu thành, Khoa Mễ Nhĩ vóc dáng gầy guộc không hợp với thợ rèn.
- Đúng vậy. Có chuyện! Phó hội trưởng Lôi Quang Minh mời người đi một chuyến.
Lôi Quang Minh? Hàm Cường khó chịu nhíu mày. Tuy Lôi Quang Minh là đồ đệ của hội trưởng 95 nhưng Hàm Cường không thích gã chút nào, không chịu làm thợ rèn chỉ thích quanh co mưu kế. Nếu thích mưu lược sao không tòng quân mà đi làm thợ rèn?