A blessed companion is a book, - a book that, fitly chosen, is a lifelong friend,... a book that, at a touch, pours its heart into our own.

Douglas Jerrold

 
 
 
 
 
Tác giả: Thắng Kỷ
Thể loại: Tiên Hiệp
Biên tập: tran anh tuan
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 1591 - chưa đầy đủ
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1805 / 16
Cập nhật: 2016-07-21 11:53:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 330 : Nghiền Nát Lòng Kiêu Ngạo Của Họ (2)
uy rằng Hải Dương là đại tướng quân hải quân duy nhất trong Minh Ngọc Hoàng Triều, nhưng bởi vì Minh Ngọc Hoàng Triều cũng không coi trọng hải quân, chung quanh hai mặt bị bao vây bởi hai đại cấm địa trên biển, cũng không có địch nhân trên biển cường đại gì, cho nên triều đình cũng không chú trọng hải quân cho lắm.
Qua nhiều năm như vậy, ngược lại Hải Dương cũng quá thư thản, lần này hoàng đế hạ chiếu gọi hắn trở về, chỉ sợ không phải đơn giản như vậy... Nhậm Kiệt nói sợ dĩ nhiên là chỉ phương diện này.
- Ta ở trên biển cũng thường đánh nhau, tham gia náo nhiệt, đánh nhau, mọi người cùng nhau chơi sợ cái gì? Hội Văn vốn chính là nơi để mọi người cùng nhau đến với Văn Hội Hữu! Hải Thanh Vân dường như hoàn toàn không hiểu rõ ý Nhậm Kiệt nói gì, tùy ý nói. Sau đó thân hình khẽ động nhảy lên trên thuyền của Nhậm Kiệt.
Trách không được Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương dám lưu tại Hải Thanh Vân một mình ở Ngọc Kinh Thành, thì ra Hải Thanh Vân có thể một mình đảm đương một phía. Trước không nói hắn lợi hại hay không, loại nói chuyện chính trị với nhau này cũng rất lợi hại. Trên người tiểu tử này có một loại khí chất cao quý, cũng không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần so với tam hoàng tử Lý Văn Công thùng rỗng kêu to, cố ý giả tạo cao cao tại thượng vừa rồi. Chỉ là Nhậm Kiệt cảm thấy rất kỳ quái: Trấn Hải đại tướng quân Hải Dương đều không phải là con cháu quý tộc, con trai hắn này làm sao được như thế... Chuyện này khi trở về phải cho người đều tra một chút mới được.
Tuy rằng Hải Thanh Vân lên đây là có mục đích khác, nhưng Nhậm Kiệt đối với hắn cũng không ghét bỏ, huống chi lần này Nhậm Kiệt đi ra ngoài vốn là rất tùy ý, cho nên cũng cũng không hề quan tâm.
Chỉ có điều Hải Thanh Vân vừa lên đây, cộng thêm Lý Thiên Thành, Ngụy Lượng, Văn Tử Hào bọn họ, trên thuyền vốn hơi vắng vẻ lập tức liền náo nhiệt lên.
- Ha ha... Lúc này náo nhiệt rồi, một hồi ta làm chủ, chúng ta có thể cùng nhau uống say một bữa! Thấy trên thuyền náo nhiệt, nhất là kết cục của tên đáng ghét Lý Nham vừa rồi như vậy, thời điểm này Văn Tử Hào tâm tình vô cùng sảng khoái, cười ha hả muốn thay chủ mời khách.
- Ngươi sau này hãy tính, lần này con bà nó để ta, xem như... để... để... bồi lễ! Trước kia ta có lỗi với lão đại của lão đại ta, hắn là lão đại của lão đại ta, bữa tiệc này để ta! Gia tộc Ngụy Lượng cùng nhà Lý Thiên Thành bọn họ có quan hệ sâu xa, cho nên Ngụy Thế Long mới đưa con trai đến Ngọc Kinh Thành đi theo bên cạnh Lý Thiên Thành. Lý Thiên Thành vốn cũng không có bằng hữu gì, nên càng thêm chiếu cố người tiểu đệ Ngụy Lượng này, chuyện lúc trước hắn cũng đã nói cho Ngụy Lượng biết, cho nên lúc này Ngụy Lượng mới nói như thế.
- Ngươi ở đây nói vậy làm gì chứ, ta lên thuyền này trước hết, hôm nay tự nhiên ta phải làm chủ! Văn Tử Hào bị Ngụy Lượng nói lòng vòng đến mơ mơ hồ hồ, xua tay bảo hắn đừng tranh giành.
- Được rồi, cũng đừng nói nhảm! Không bằng chúng ta đánh một trận, người nào thắng người đó làm chủ! Ngụy Lượng trừng mắt, vô cùng hung hãn nói.
- Tiểu tử! Ngươi nghĩ rằng người Văn gia ta thì không thể đánh? Ngươi nghĩ rằng ta sợ ngươi đúng không? Văn Tử Hào tính tình hào sảng, nhưng cũng không phải tánh khí tốt nhịn gì lắm, vừa nghe nói cũng nóng lên, thầm nghĩ: “Ngươi nghĩ ngươi là dã nhân là rất lợi hại ư?” Văn Tử Hào dù sao so với Ngụy Lượng lớn tuổi hơn nhiều, bị tiểu tử này khiêu khích tự nhiên cũng nổi nóng lên.
- Hai vị làm gì vì chuyện nhỏ này mà tranh cãi, dù sao còn có thời gian! Hôm nay hai vị đều tranh luận không thông, không bằng để cho ta trước làm... Hải Thanh Vân thấy hai người tranh chấp không có kết quả, làm lão hòa giải nói.
- Này, chuyện liên quan gì tới ngươi! Muốn mời khách cũng phải trước đánh thắng ta nói sau!
- Hải Thanh Vân ngươi cũng không phải là tên tốt lành gì! Ta nói ra trước, ngươi còn muốn đến làm ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi ư...
Hay thật, Hải Thanh Vân tùy ý nói một câu, lập tức cũng cuốn hắn vào, ba người ai cũng không chịu thua ai, cho dù Hải Thanh Vân về đại sự có phong phạm chính khách, khí chất quý tộc, nhưng nói tóm lại cũng không phải loại người giả dối đặc biệt. Hôm nay bị nói ngay mặt, đương nhiên sẽ không nhượng bộ, ba người ngươi một lời ta một lời, lập tức trở nên tranh cãi rất kịch liệt.
- Oa! Náo nhiệt thật rồi... Mập mạp ở một bên cười vui vẻ, vươn tay lấy ghế đặt bên cạnh, ngồi xuống lấy ra chút đồ ăn vừa ăn, vừa tiện tay thảy cho Hổ Hổ. Hổ Hổ trừ ăn linh ngọc ra cũng ăn thứ khác, tuy nhiên khẩu vị của nó còn kén chọn hơn cả mập mạp. Sau đó mập mạp phát hiện Hổ Hổ chọn thứ gì đó đích xác ăn ngon hơn nhiều, cho nên hiện tại dần dần mập mạp cũng kén chọn giống như Hổ Hổ, cho dù một chút đồ ăn vặt đều phải ngon hơn tốt hơn. Mập mạp lại dứt khoát tự mình đích thân làm, sau đó Hổ Hổ giống như nhà bình phẩm thức ăn, hiện tại hai bên phối hợp với nhau thật ra càng ngày càng ăn ý.
Nhậm Kiệt đã dặn dó, lúc bình thường có người khác, không được cho Hổ Hổ ăn linh ngọc, cho nên mập mạp liền chuẩn bị một số các món ăn khác.
- Đám người các ngươi này... Vừa nhìn thấy bọn họ như vậy, Lý Thiên Thành tuy rằng tuổi nhỏ nhưng vẫn mười phần oai thế, nói với bộ dáng nhìn bọn họ như thế là có ý muốn chen vào quản thúc.
- Đừng! Ngươi mà xen vào hòa giải là náo nhiệt lớn hơn đấy! Bọn họ muốn đánh để cho bọn họ đánh đi, thuyền này đủ bền chắc, bọn họ cũng không đánh thủng được. Vốn định để tên Văn Tử Hào kia giới thiệu một chút Hội Văn này, hiện tại hắn bận rộn như vậy ngươi đến đây nói nghe xem! Vừa thấy Lý Thiên Thành cũng muốn xen vào hòa giải, Nhậm Kiệt liền kéo hắn qua một bên, chỉ vào đường phố hai bờ sông vô cùng náo nhiệt, nói.
- Nhưng... bọn họ như vậy... Lý Thiên Thành tuy rằng tuổi nhỏ nhất, nhưng lúc này lại hơi nhíu mày.
- Ha ha... Nhậm Kiệt cười nói: - Ngươi rất chán ghét người nhà quản ngươi nghiêm như vậy, nhưng thật ra bị quản lâu, bất tri bất giác ngươi liền biến thành người vốn chính ngươi ghét nhất, trong thâm tâm ngươi còn là thích có quy củ một chút... Ta nói đúng không?
- Biến mình thành người đáng ghét nhất? Nghe Nhậm Kiệt nói lời này, Lý Thiên Thành chắp tay sau lưng, cau mày suy tư.
Mà bộ dáng của hắn lại lần nữa chọc cho Nhậm Kiệt cười ha hả, tùy tiện nói: - Để mặc bọn họ đi, muốn đánh nhau cứ để bọn họ đánh, quản làm gì chứ! Chúng ta hàn huyên chuyện chúng ta!
“Oanh... Bịch... Bịch...” Ngay lúc Nhậm Kiệt nói chuyện, ba người Văn Tử Hào, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân đã đánh nhau. Tuy rằng Văn Tử Hào không kiệt xuất như hai người kia, nhưng dù sao hắn tuổi lớn hơn một chút; nói trắng ra là ba người đều không ai phục ai, Ngụy Lượng vốn tính thích đánh nhau trực tiếp kêu gào; Hải Thanh Vân càng thêm không quan tâm; Văn Tử Hào vốn luôn hào sảng, nhưng tánh khí cũng giống vậy, vì thế chỉ nói mấy câu đã đánh nhau.
Người điều khiển thuyền đã nhận được thông báo của Nhậm Kiệt, lập tức khởi động trận pháp, dùng trận pháp khống chế khu vực tầng đỉnh chỗ ba người Văn Tử Hào, Ngụy Lượng, Hải Thanh Vân đánh nhau. Những trận pháp này đều là năm xưa Nhậm Thiên Hành tự thiết lập, đừng nói là mấy người bọn hắn, cho dù là cường giả siêu cấp đến đây đều không công phá được.
Mà Lý Thiên Thành bị Nhậm Kiệt nói, rốt cục sau mấy lần nhìn lại, rồi quay đầu cùng Nhậm Kiệt nhìn về phía đường phố náo nhiệt dọc theo hai bờ sông, giải thích...
- Thật ra Hội Văn này lúc ban đầu chính là chỗ một số văn nhân tiếp khách, bởi vì đường thủy nơi này phát đạt, dọc theo sông cảnh sắc mỹ quan, văn nhân thích ở nơi đây ngâm thơ đối từ. Mà Ngọc Tinh Học Viện chúng ta cùng một ít học viên khác vào giai đoạn này đều sẽ được nghỉ, chủ yếu là theo truyền thuyết thời đại Hoàng triều thượng cổ có một vị văn nhân nho nhã thông thiên địa, một chữ chấn nhiếp quỷ thần, có thể để cho cầm súc nghe vị ấy giảng bài mà khai hóa, đã đến trình độ văn thông thiên địa, dùng văn thành Thần. Tuy nhiên tin tức cũng như tất cả các thứ có liên quan tới Hoàng triều thượng cổ đều giống nhau, chỉ là qua những lời đồn, thậm chí ngay cả tên đều có mấy chục loại khác nhau...
Dược Vương Tà Thiếu Dược Vương Tà Thiếu - Thắng Kỷ Dược Vương Tà Thiếu