Số lần đọc/download: 6138 / 35
Cập nhật: 2015-11-12 21:57:58 +0700
Chương 636: Tiệc Tân Hôn
S
ở Hoan nghe không hiểu nên hỏi lại:
- Ngươi nói hắn không trúng độc?
Cổ Tát Đại phi khẽ nhíu mày. Sở Hoan cũng nhíu mày hỏi tiếp:
- Ngươi còn nói hắn mãi mãi không tỉnh lại? Nhưng ta xem hơi thở của hắn, nếu không phải trúng độc, thì hà cớ gì không tỉnh lại được?
Cổ Tát Đại phi giải thích:
- Cặp mắt của hắn vô thần.
Nàng kéo mí mắt của Nặc Cự La ra xem:
- Ngươi nhìn ánh mắt của hắn đi, có cái gì không đúng?
Sở Hoan cẩn thận quan sát, quả nhiên phát hiện mắt của Nặc Cự La toàn bộ đều dính máu, tựa hồ như các mạch máu đã bị vỡ. Lòng hắn trầm xuống.
- Não bộ của con người luôn tồn tại các kinh mạch.
Cổ Tát Đại phi hạ giọng:
- Trong mắt của hắn có tơ máu, nguyên nhân là do trung tâm não bộ đã bị phá hỏng. Nếu như không có kỳ tích, các dây thần kinh trong đầu hắn vĩnh viễn không thể chữa trị. Tuy nhiên ta không thấy hắn có dấu hiệu gì là trúng độc, dường như cũng không có dấu hiệu của dược vật xâm nhập.
- Ngươi chắc chắn chứ?
Trong lòng Sở Hoan lo lắng không ngừng. Hắn có quá nhiều thắc mắc, vốn định chờ khi Nặc Cự La tỉnh lại, có lẽ thông qua gã mà tìm được câu trả lời. Nhưng Cổ Tát Đại phi phán đoán Nặc Cự La không thể tỉnh lại, điều này làm cho Sở Hoan vừa lo lắng vừa thất vọng.
Cổ Tát Đại phi lại nhìn kỹ lần nữa, dường như cũng không thể hoàn toàn xác định:
- Xem bệnh trạng, quả thật không giống bị người hạ độc..
Nàng do dự một chút, rốt cục nói:
- Tạm thời vẫn không thể hoàn toàn xác định. Dưới gầm trời này, dược vật chủng loại phong phú, cao thủ dùng độc có thể chế biến ra dược vật kỳ lạ cũng chưa biết chừng.
- Ngươi có biện pháp nào không?
Sở Hoan nhíu mày hỏi.
- Người này đối với ngươi rất quan trọng?
Cổ Tát Đại phi cũng không trả lời ngay, chỉ mỉm cười nhìn Sở Hoan:
- Phò mã hình như rất quan tâm người này? Hay là muốn lấy được điều gì đó thông qua hắn?
Sở Hoan thản nhiên đáp:
- Mấy vấn đề này ngươi không cần hỏi nhiều. Nếu ngươi thật sự muốn an toàn rời khỏi Thanh La thành, thì nên biểu hiện đầy đủ thành ý.
Cổ Tát Đại phi như cười như không nói:
- Ngươi là đang uy hiếp ta?
- Ngươi hiểu rõ trong lòng, nếu ngươi không thể rời khỏi thành Thanh La, toàn bộ Thiên Lan Cổ Tát rất có thể gặp phải cảnh vong tộc diệt chủng.
Sở Hoan vẻ mặt lãnh đạm:
- Giao dịch của ta và ngươi, ngươi cảm thấy trong hai ta, ai phải trả giá cao hơn?
Cổ Tát Đại phi cười khổ nói:
- Ngươi không cần quan tâm Tháp lan cách Ỷ La?
Nàng lắc đầu nói:
- Thế mà Tháp lan cách người ta có thể nguyện ý chết vì ngươi bất cứ lúc nào. Đám nam nhân khắp thiên hạ này quả thật là vô cùng bạc bẽo.
Trong lời nói của nàng, tựa hồ đối với nam nhân căm thù đến tận xương tuỷ.
- Vậy ngươi cũng không cần quan tâm đến sinh tử của một tộc đàn?
Sở Hoan tự nhiên đối với Ỷ La hết sức quan tâm. Nhưng hắn cũng biết, đàm phán với phụ nhân giảo hoạt này không được nhượng bộ chút nào. Nếu để đối phương nắm quyền chủ động, thì bản thân sẽ bị khống chế.
- Ngươi phải hiểu rằng, người duy nhất có khả năng giúp ngươi trốn khỏi thành Thanh La thành chỉ có thể là ta. Ngay cả như vậy, nếu ta muốn mang ngươi rời khỏi, cũng làm một sự mạo hiểm thật lớn. Ma Ha Tạng không hy vọng ngươi có thể còn sống mà ra khỏi thành Thanh La đâu.
Cổ Tát Đại phi chăm chú nhìn Sở Hoan một lát, rốt cục sâu kín thở dài, nói:
- Muốn xem hắn có thể khôi phục hay không, trước tiên cần xác định hắn bị thương bởi dược vật gì? Chỉ có xác định loại độc trong cơ thể hắn mới có thể nghĩ thuốc chữa. Nếu hắn bị biến thành dạng này, là vì trúng dược vật nào đó, như vậy, bất kể là dược vật gì, ta đều có tám phần nắm chắc có thể giải trừ độc tố trong cơ thể của hắn, chỉ sợ...
- Cái gì?
- Như ta đã nói, chỉ sợ hắn căn bản không phải vì trúng độc mà biến thành cái dạng này.
Cổ Tát Đại phi nhíu mi nói:
- Nếu không phải do độc dược, ta không có biện pháp gì để cứu.
- Vậy ngươi có thể có phương pháp gì để kết luận hắn có trúng độc hay không?
- Thật ra là có.
Cổ Tát Đại phi hạ giọng nói:
- Tuy nhiên hiện tại thì không được, phải chờ tới buổi tối mới được.
- Vì sao?
- Cho dù lúc này ngươi giết ta, ta cũng không có cách gì cả.
Cổ Tát Đại phi thở dài:
- Chỉ có thể chờ đến tối, mới có thể xác định hắn có phải trúng độc hay không.
Sở Hoan do dự một chút, cuối cùng nói:
- Vậy thì chờ đến tối.
Hắn dừng một chút, liếc Cổ Tát Đại phi, cười lạnh nói:
- Sở mỗ không thể không khuyên Đại phi một câu, trước khi rời khỏi thành Thanh La, Đại phi không nên có bất kỳ ác ý nào. Chỉ cần có bất luận hành động gì phá hỏng giao dịch của chúng ta, ta nghĩ chúng ta không cần tiến hành giao dịch nữa.
Cổ Tát Đại phi ủy khuất nói:
- Phò mã vì sao nói chuyện lạnh lùng như thế. Ngươi đi ra ngoài cả đêm qua, nhưng ta vẫn chiếu cố tân nương tử, tránh cho nàng phải ở một mình trong phòng. Ngươi đã không cảm tạ ta, còn nói lời này, ai…
Sở Hoan cũng không nhiều lời với nàng, trở lại tân phòng của mình. Ỷ La đã mặc xiêm y, đang ngồi ở trước gương sửa sang y phục. Từ hôm nay trở đi, nàng đã là thê tử đàng hoàng của Sở Hoan. Làm vợ người ta, hơn nữa, đó lại là nam nhân mà mình thích, nàng hẳn là hết sức vui mừng. Nhưng vừa nghĩ tới Ma Ha Tạng và Na Sử Bột Cổ Lợi dùng chuyện hôn nhân này vào mục đích khác, tâm tình Ỷ La trở nên hết sức phức tạp.
Nàng đương nhiên hy vọng vĩnh viễn sống hạnh phúc cùng Sở Hoan. Nhưng nàng cảm giác, hai người chưa chắc đã có thể ở cùng nhau một chỗ lâu dài. Hiện tại, nàng thậm chí không có tâm tư suy nghĩ xem Cổ Tát Đại phi là ai, chỉ suy nghĩ xem mình có thể ở cùng Sở Hoan trong bao lâu?
Tuy rằng không thể xác định, nhưng ở sâu trong nội tâm lại mơ hồ cảm giác, bất kể có bao nhiêu lực cản, Sở Hoan nhất định phải trở về Tần quốc. Thậm chí, chỉ vài ngày nữa, hắn thật sự phải rời khỏi Tây Lương.
Chính mình nên đi đâu?
Là theo trượng phu của mình rời xa cố thổ, rời khỏi cha mẹ của mình, rời khỏi thảo nguyên Cổ Lạp Thấm đã nuôi dưỡng nàng lớn lên, đến một quốc gia xa lạ ư?
Nàng thấp thỏm trong lòng, không biết khi ngày đó đến, nàng chưa chắc đã có thể xác định lòng mình có nguyện ý rời khỏi Tây Lương hay không.
Cho dù mình muốn rời khỏi, người Cổ Lạp Thấm liệu có bằng lòng?
Nội tâm của nàng mờ mịt. Nhìn gương mặt xinh đẹp của mình trong gương, nàng thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt mình càng lúc càng mờ mịt.
Trên gương mặt kia không còn thần thái linh hoạt cương liệt như xưa nữa mà chỉ còn một cảm giác ảm đạm. Ỷ La nhíu mày. Nàng không hy vọng mình sẽ mang diện mạo này đi gặp trượng phu, không nói đến chỉ ở cùng nhau vài ngày, mà thậm chí chỉ vài canh giờ, Ỷ La cũng muốn mình xinh đẹp rạng rỡ trước Sở Hoan.
Nàng cố gắng tươi cười, cầm lấy cây lược gỗ trên bàn trang điểm, nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc mềm mại của mình. Chợt có tiếng mở cửa. Qua gương đồng, Ỷ La nhìn thấy Sở Hoan đang chậm rãi đi tới, lập tức nhìn thấy Sở Hoan thuận tay đóng cửa phòng lại, Ỷ La trong lòng nhảy dựng, đúng là khẩn trương hẳn lên, bàn tay đang chải tóc cũng trở nên cứng nhắc. Nàng nhìn qua gương thấy Sở Hoan tới phía sau mình, trên gương mặt Ỷ La đúng là có sắc hồng hiếm thấy. Nàng cũng tự thấy mặt mình nóng ran.
Sở Hoan đứng ở phía sau Ỷ La, nhìn qua gương, thấy Ỷ La ánh mắt sáng ngời, mỉm cười dịu dàng nói:
- Tối hôm qua ngủ ngon không?
Ỷ La không tự chủ được gật gật đầu, nhẹ giọng hỏi:
- Chàng... tối hôm qua...!
- Rất xin lỗi, đêm qua xảy ra chút việc, đã không sao rồi.
Sở Hoan đưa tay ra, rất tự nhiên cầm lấy cây lược gỗ trong tay Ỷ La, một bàn tay còn lại nâng mái tóc của nàng lên, bắt đầu chải. Ỷ La mặt đỏ bừng tim đập nhanh, bộ ngực sữa phập phồng, nhìn thấy Sở Hoan chải tóc cho mình rất tự nhiên, nàng không khỏi lúng túng:
- Hoan ca, thiếp… thiếp tự mình làm được.
- Ta giúp nàng.
Sở Hoan chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp trong gương:
- Từ hôm nay trở đi, ta sẽ chải tóc cho nàng, nàng có chịu không?
Ỷ La chỉ thấy Sở Hoan vô cùng cứng cỏi cứng rắn, mạnh mẽ, chưa từng thấy hắn nhu tình như nước đến thế. Trong khuê phòng, Sở Hoan biểu hiện rất tự nhiên, Ỷ La vốn đang có chút khẩn trương, lúc này cũng hơi buông xuống, nhẹ nhàng cắn môi, không kìm nổi hỏi:
- Hoan ca, chàng nói… chàng … nói có thể vĩnh viễn chải tóc cho thiếp như vậy không?
- Nàng đã là thê tử của ta, đương nhiên có thể vĩnh viễn như vậy.
Sở Hoan cười nói:
- Chỉ sợ nếu ta già rồi, dậy không nổi nữa, không thể nhúc nhích nữa, khi đó chưa chắc đã làm được. Tuy nhiên khi đó mắt ta mờ rồi, cho dù giúp nàng chải tóc, chỉ sợ cũng làm rối tinh lên thôi. Khi đó chắc nàng không dám cho ta chải tóc đâu nhỉ?
- Không... sẽ không.
Ỷ La vội nói:
- Khi đó thiếp cũng già rồi, người khô queo, tóc bạc trắng…
Ánh mắt của nàng trở nên mơ màng, giống như đang nghĩ tới tương lai xa xôi, nghĩ tới cảnh hai người khi già yếu, không kìm lòng nổi, trên mặt tràn đầy vẻ ngọt ngào:
- Nếu chàng không thể cử động, thiếp sẽ mỗi ngày ở bên cạnh chàng, cho chàng ăn, cho chàng uống nước, chỉ cần thiếp còn chút sức lực, thiếp sẽ cõng chàng đi ra ngoài phơi nắng...!
Giọng nàng như mê đi. Sở Hoan chỉ lẳng lặng nghe, vẻ mặt hắn tuy rằng rất dịu dàng, nhưng trong lòng không hề bình tĩnh như vẻ mặt.
Hắn biết, Ỷ La đối với hắn thật sự có tình cảm sâu sắc. Một nữ tử thảo nguyên nhiệt tình như lửa, một khi yêu ai cũng hết sức mãnh liệt.
Người phụ nữ này đã là thê tử của chính mình, bất kể nguyên nhân gì, mình cũng phải đem hết khả năng yêu thương nàng.