Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 637: Bức Thư Kỳ Lạ
Ánh nắng soi rọi bốn phía, thời gian lướt qua, Trần Tiểu Cửu ở đây đã được bốn ngày, ngoại trừ những lúc đến bến tàu đốc thúc huấn luyện, thời gian còn lại hắn nhíu mày suy tư, như thế nào mới có thể tìm được tung tích Hỗ Tam Nương
Nhưng muốn nói ai hiểu Hỗ Tam Nương nhất, thì chỉ có Hoa muội muội, chỉ có Hoa muội muội trở về mới có thể tìm ra được manh mối.
Hắn trời sinh vô tư, tin tưởng ông trời sẽ không phụ lòng người có tâm, muốn mở tâm sự, cũng không có gì khó khăn.
Chỉ có điều đã nhiều ngày, tiểu nha đầu dịu dàng Song Nhi luôn tức giận với hắn, cũng không biết rốt cuộc bởi vì sao? Không giống như trước luôn cười vui xinh đẹp mà hầu hạ mình tắm rửa!
Chẳng lẽ tiểu nha đầu có tâm sự?
Trần Tiểu Cửu công việc bận rộn, cũng không rảnh hỏi nhiều, liền mặc kệ!
Giữa trưa, mặt trời chói chang, Trần Tiểu Cửu đứng trên bến tàu, ở xa xa nhìn đám người Bành Thông đang thao luyện thủy quân cho hắn, Anh Mộc và Chung Việt cũng đến làm thành một phần náo nhiệt.
Chung Việt cười nói
- Thật muốn đến quân đoàn Anh Mộc, trong mười ngày ngắn ngủi mà đã luyện được thành như vậy, thực hùng tráng, ta cũng không kìm được muốn vào đó cùng chơi đùa với các huynh đệ.
Anh Mộc có chút tự hào, đầu ngẩng cao cao, tóc đỏ theo gió bay bay, thật hùng tráng.
Trần Tiểu Cửu cổ vũ nói
- Chỉ cần có bản lĩnh, có công mài sắt, có ngày nên kim! Một là phải dựa vào các huynh đệ cần cù khắc khổ, hai cũng là nhờ người làm tướng đối với bọn họ tùy bệnh hốt thuốc, nếu không có chỗ các tỷ tỷ ở Túy Hương lâu mỗi ngày làm ấm giường cho bọn họ, đám hán tử này làm sao sẽ sinh long hoạt hổ, nhiệt tình mười phần như vậy?
Chung Việt và Anh Mộc nghe thế, không khỏi liên tục gật đầu.
Anh Mộc suy nghĩ một chút lại nói
- Tuy nhiên hiện lại tại lại có một vấn đề nan giải, Bành huynh đệ và mười người trong nhà còn có cha mẹ, đi ra ngoài lâu như vậy, không khỏi nhớ nhà, mấy ngày nay buồn bực không vui, chỉ sợ mấy ngày nữa, Bành huynh đệ liền muốn cáo từ nhóm huynh đệ chúng ta.
Này quả thực là rất nan giải!
Ai...cũng không biết Đan Nhi và Đường muội muội, hành trình đến Dương Châu có thuận lợi hay không?
Đang lúc phiền muộn, chợt nghe được tiếng vó ngựa "đát đát", đưa mắt trông ra, đã thấy hơn mười xe ngựa lao như bay mà đến, loáng thoáng nghe được âm thanh thét to quen thuộc.
Là Đan Nhi, Đan Nhi đã trở lại
Trần Tiểu Cửu lập tức mang theo người chạy vội đến, người cầm đầu, đúng là Đan Nhi đang múa roi, xe ngựa thần tốc, quần áo bó sát người vòng quanh thân thể xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, hiện ra từng trận mồ hôi mịn.
Xe đến trước mặt, Đan Nhi rất quen dừng xe ngựa lại, từ khoảng không nhảy xuống trước mặt Trần Tiểu Cửu.
Nhưng thấy Trần Tiểu Cửu cứ nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt như hàm chứa ngọn lửa, tản ra hào quang cực nóng, không khỏi hờn dỗi một tiếng
- Nhìn cái gì đó? Đại sắc lang.
Trần Tiểu Cửu tiến lên nắm lấy tay Đan Nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, lắc đầu nói
- Đan Nhi, nàng gầy cũng đen rất nhiều, lần này xa Dương Châu quả thật cực khổ cho nàng rồi.
Trong ngôn từ chứa đầy chân tình!
Đan Nhi nhi tuy rằng cùng hắn tình nồng, nhưng vẫn chưa bao giờ ở trước mặt mọi người bị hắn mê đắm ngắm nhìn, đỏ mặt bỏ tay Trần Tiểu Cửu ra, oán hận nói
- Có cái gì vất vả, ít động tay động chân với ta thôi, người chán muốn chết!
Thằng nhãi Cao Cung này trời sinh cùng Đan Nhi thật là hợp ý gặp Đan Nhi không ngừng lui về phía sau, liền cười ta nói
- Đại tẩu, ngươi lại thẹn thùng, Cửu ca muốn cùng ngươi thân cận một chút, ngươi trốn cái gì?
Đan Nhi bị Cao cung nói toạc tâm sự của nàng trước mặt mọi người, sắc mặt kiều diễm, trở lại đá gã một cước, nổi giận nói
- Quả bí lùn, ngươi nói bậy gì đó? Xem ta có xé miệng của ngươi hay không!
Vung nắm tay hướng Cao Cung đánh tới.
Cao Cung vỗ mông ngựa, thầm kêu không tốt. giống như trái bí, quay tròn lăn xa, hai người, một trận công phu, ngươi truy ta đuổi, không thấy bóng dáng đâu nữa.
Trần Tiểu Cửu nhìn hơn mười xe ngựa xa xa, không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đã thấy Kỷ Tiểu Đường vẻ mặt phong trần từ trên xe bước xuống, cầm lấy tay Trần Tiểu Cửu
- Cửu ca, mấy ngày này nhớ huynh muốn chết!
Nói chuyện, thân mình như sáp lại cánh tay của Trần Tiểu Cửu, thân thể mềm mại uốn éo, gần như muốn tiến vào trong lòng của hắn.
Khóa học làm nũng cái kiểu này, Tiểu Đường muội muội hạ bút thành văn, dựa vào lòng Trần Tiểu Cửu, mặt dày mày dạn cũng không thèm buông ra.
Trần Tiểu Cửu nhìn nàng đầy vẻ phong trần, rất là vất vả, khuôn mặt nhỏ nhắn sạm đen, cũng không cự tuyệt còn có lão nhân bước xuống từ bên trái phải của xe, hắn hỏi
- Tiểu Đường muội muội, những người này là như thế nào.
Kỷ Tiểu Đường như cười tranh công, le lưỡi làm mặt quỷ, kiêu ngạo nói
- Cửu ca, ta không chỉ giúp ngươi giải quyết khế ước bán mình của Bành Thông, còn giải quyết buồn phiền ở nhà cho ngươi.
Nàng lấy ra khế ước bán mình, giao cho Trần Tiểu Cửu lại chỉ vào đám người
- Cửu ca, những người này đều là cha mẹ của mười vị thủy thủ đó!
Trần Tiểu Cửu đầu tiên nhìn thoáng qua khế ước bán mình, tra xét một lần, quả nhiên là mười công văn, không khỏi không mang tâm tư, lại nghe Kỷ Tiểu Đường nói những người này là cha mẹ của bọn thủy thủ, hiếu kỳ hỏi
- Muội sao lại nghĩ đến việc kéo cha mẹ bọn họ đến đây?
Kỷ Tiểu Đường trừng mắt nhìn
- Mấy tên thủy thủ đó là những đứa con cực hiếu thuận, là con, thì ai lại không quan tâm cha mẹ? Mấy vị thủy thủ ở lại đây đã lâu, không khỏi nhớ cha mẹ ở nhà, lo lắng họ có khỏe không, có bị người ức hiếp không?
Dừng một chút lại nói
- Hiện tại, đem những khế ước bán mình của bọn họ trộm ra, bọn họ đã được tự do lại mang cha mẹ của họ đến, chấm dứt lo nghĩ của bọn họ! Đã không có muộn phiền ở nhà, các vị thủy thủ chẳng phải sẽ an tâm vì Cửu ca làm việc sao?
Trần Tiểu Cửu nghe vậy, vỗ tay, không khỏi nhìn Kỷ Tiểu Đường với cặp mắt khác xưa; xem bộ dáng nàng dịu dàng nhu nhược, nhưng tâm trí quả thật phi phàm, thiếu chút nữa bị Tiểu Đường muội muội che mắt nha!
Bố gian hùng, nữ phi phàm, lời này một chút cũng không sai, Tiểu Đường muội muội có phụ thân gian trá như vậy, sao lại không học hỏi được một chút trong đó?
Hắn vỗ tay mấy cái, Kỷ Tiểu Đường xấu hổ đến đỏ cả mặt, tay nhỏ bé bám lấy cánh tay Trần Tiểu Cửu, làm nũng lắc lắc xấu hổ nói
- Cửu ca, ngươi lại khen Tiểu Đường sao? Ta thật vui vẻ!
Ngửa cái đầu nhỏ, một ngụm hương khí phun tại trên mặt Trần Tiểu Cửu, cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu khẽ nhếch đỏ tươi ướt át, thật mê người.
Tim Trần Tiểu Cửu run lên một chút, bàn tay duỗi ra, đem cô gái nhỏ nhiệt tình này đẩy xa một chút, cẩn thận suy nghĩ một chút tiền nhân hậu quả, đã có chút nghi hoặc vội hỏi
- Tiểu Đường muội muội, khế ước bán mình của huynh đệ bọn họ là từ đâu lấy được? Muội là như thế nào tìm được những người này? Đây cũng không phải chuyện đơn giản, muội hãy kể tỉ mỉ cho ta nghe.
- Chuyện này kể ra thì cũng dài lắm!
Kỷ Tiểu Đường lại giống như bánh mật, bám dính vào người Trần Tiểu Cửu, không chút giác ngộ, hạ giọng nói
- Khế ước bán mình tuy rằng giấu trong thư phòng của phụ thân, nhưng ta cùng với Đan Nhi cô nương vụng trộm tiến vào hai lần, đều không tìm thấy khế ước bán mình, trong lòng rất sốt ruột.
- Sau đó thì sao?
Trần Tiểu Cửu giống như có thâm ý truy vấn.
- Sau đó nha...
Kỷ Tiểu Đường nói
- Sau lần thứ ba, ta cùng với Đan Nhi cô nương lại vụng trộm tiến vào, ngay tại trên giá sách, lại tìm được khế ước bán mình, ha hả...Phụ thân thật khờ, như thế nào lại đem thứ quan trọng đó để bên ngoài, không hề biết trộm nhà khó phòng, bảo bối cô nương như ta lại càng khó phòng bị hơn!
Trần Tiểu Cửu nghe đến đó, trong lòng ước chừng minh bạc bảy tám phần, lại truy vấn
- Đám gia quyến đó, ngươi là như thế nào tìm ra được?
Kỷ Tiểu Đường ngọt ngào cười
- Ta đó nha! Liền nói với bọn họ, các con của bọn ngươi đều giàu có ở Hàng Châu, bạc lớn ở trong tay, muốn ở Hàng Châu mua tòa nhà lớn, cưới thật nhiều vợ, muốn đón các lão nhân đến hưởng phúc!
- Ta là đại tiểu thư Kỷ gia, nói như vậy, các lão nhân đều tin tưởng, trong nhà vốn không có tiền bạc, một đám nghe nói con mình có tiền đồ, đều vui mừng, tranh nhau đến hưởng phúc! Có lão nhân lưu luyến cố hương, không nỡ rời gia gia sản đơn bạc này, ta liền lấy bạc mua hết ruộng đất của họ, bọn họ cầm bạc, cảm thấy mỹ mãn, không có lưu luyến đất quê nữa, ta mướn hơn mười xe ngựa, liền đem mọi người đến đây, ha ha... Cửu ca, ta làm tốt không
Rất tốt! Cực kì tốt! Trần Tiểu Cửu thuận miệng nói cho có lệ, trong lòng cảm thấy có chút không đúng, lắc lắc đầu, lại hỏi
- Vậy phụ thân của ngươi không biết chuyện này sao?
Kỷ Tiểu Đường nói
- Cha ta mấy ngày nay vừa lúc bị bệnh, không ra khỏi cửa chính, cổng trong cũng không vào, tránh ở trong phòng thanh tĩnh, tuy nhiên Cửu ca nhắc ta mới phát hiện, nếu là phụ thân không sinh bệnh, thì chuyện này quả thật xử lý không ổn rồi.
Trần Tiểu Cửu lúc này dĩ nhiện toàn bộ minh bạch tâm tư Kỷ Đức
- Lão dối trá này làm sao mà sinh bệnh được! Rõ ràng là giả bộ bị bệnh, bệnh nhẹ nhưng đại dưỡng, nhắm lại cho Kỷ Tiểu Đường cơ hội!
Nếu không, chỉ cần hắn tiện tay ra một đòn thôi, thì mấy lão nhân này làm sao có thể ra khỏi Dương Châu được?
Mà lấy suy tính này, khế ước bán mình kia khẳng định cũng là do Kỷ Đức cố ý đặt ở trên giá sách, chính là chỗ Kỷ Tiểu Đường dễ tìm thấy.
Nhưng... Kỷ Đức kia, vì sao lại làm như vậy? Lấy bản chất gian thuơng của lão, nhất định sẽ không làm loại chuyện này chẳng lẽ trong đó có trá?
Trần Tiểu Cửu lại trầm ngâm, không thể để như thế này được, mới hỏi thêm Kỷ Tiểu Đường một câu
- Lúc muội tới, Kỷ đại gia có từng dặn ngươi cái gì không?
Kỷ Tiểu Đường cả kinh vỗ trán, mới từ trong áo lấy ra một phong thư, cười nói
- Đây là lúc muội gần đi, cha muội cố ý dặn dò, nhờ muội giao cho huynh, ai..các ngươi hai người cũng chưa từng gặp qua, cha ta sao lại gửi thư cho huynh chứ? Ngẫm lại thấy thật kỳ quái nha.
Ta đã nói rồi mà! Kỷ Đức làm vậy là có thâm ý.
Trần Tiểu Cửu tiếp nhận thư, mở ra xem, trên giấy xiêu xiêu vẹo vẹo viết
- Trần Tiểu Cửu, ngươi cái đồ háo sắc lừa con gái bảo bối của ta, lợi dụng nó trở về trộm đồ của phụ thân, ngươi rốt cuộc là xúi giục như thế nào? Ta thật muốn đem ngươi trừng trị.
- Tuy nhiên, niệm tình chúng ta đều là kẻ xảo trá như nhau, đều là danh sĩ phong lưu, ta liền không gây khó xử cho ngươi, ngươi tuy rằng hơi nghèo, nhưng cũng có chút tâm tư, xứng với con gái bảo bối của ta, cũng miễn cưỡng chấp nhận cái gọi là nam tài nữ mạo, lão Kỷ ta qua loa đồng ý vậy.
Đọc đến đây, Trần Tiểu Cửu không khỏi dở khóc dở cười, trong đầu bỗng hiện ra sắc mặt gian trá trương phì kia của Kỷ Đức, một gương mặt phì nộn chảy xệ kia mà cũng tự xưng là danh sĩ phong lưu hào hoa ư?
Ha hả.. tên cáo già này làm việc quả nhiên thâm ý sâu sắc nha!