Số lần đọc/download: 3649 / 46
Cập nhật: 2015-11-09 21:05:22 +0700
Chương 629: Hương Vị Mê Người
H
ỗ Tam nương kinh ngạc nhìn nốt ruồi kia, thậm chí có chút nghi ngờ đôi mắt mình, nghi ngờ trước mắt mình chỉ là một bóng dáng hư không, không phải là thật.
Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều
Vừa rồi nàng cũng chỉ cảm thấy Chu Mỵ Nhi và mình có chút duyên phận, có mấy phần giống nhau, theo suy tính về phương diện khác, nhưng không nghĩ nhiều, nhưng… nhưng khi nàng nhìn thấy cái nốt ruồi đỏ trên chiếc cổ trắng nõn kia, trong lòng lại bốc lên ngọn lửa hy vọng.
Cành cây rơi trên mặt đất, tạo ra tiếng vang, Chu Mỵ Nhi hồi phục lại tinh thần, chớp mắt, nhìn xung quanh, cảnh giác nói:
- Ai, đi ra!
Bỗng nhiên bóng người trước mắt chợt lóe lên, huyệt đạo sau đầu bị chạm vào một chút, một mảnh mơ hồ trong não, không biết gì nữa.
Trần Tiểu Cửu nhìn Hỗ Tam nương thần sắc kích động, trong lòng loáng thoáng đoán được một chút, thấy Hỗ Tam nương ôm Chu Mỵ Nhi, rất lâu không nhúc nhích, sợ nàng lâm vào ảo cảnh, không khỏi khẽ nói:
- Mẹ nuôi, người sao vậy?
Hỗ Tam nương bừng tỉnh, đôi mắt to, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt kiều diễm của Chu Mỵ Nhi, sóng mũi thẳng, hồn nhiên, còn có nốt ruồi trên cổ.
Hai má Chu Mỵ Nhi trắng nõn đáng kinh ngạc, nàng không khỏi lắc đầu, nước mắt chảy ra, thấp giọng nói:
- Giống, quá giống.
- Giống cái gì, mẹ nuôi?
Trần Tiểu Cửu tuy đoán ra, vẫn không khỏi muốn xác nhận, trong lòng lại nhổ nước bọt, lẽ nào tất cả thật sự trùng hợp như vậy sao?
- Giống ta.
Hỗ Tam nương vừa nói ra, lại nhìn Trần Tiểu Cửu và Chu Mỵ Nhi, bỗng nhiên lại im lặng không nói nữa.
Nàng không dám nói thêm gì nữa, cũng không dám nghĩ nữa, quan hệ giữa ba người, có chút hỗn loạn, điên cuồng, nếu thật sự Chu Mỵ Nhi là con gái mình, vậy giữa Chu Mỵ Nhi và Trần Tiểu Cửu có quan hệ gì? Giữa mình và Trần Tiểu Cửu lại có quan hệ gì?
Ý trời khó đoán.
- Không…không có gì.
Hỗ Tam nương im lặng không nói, bàn tay xoa lên trán Chu Mỵ Nhi, hai má mềm mại, bỗng nhớ tới dấu ấn khác trên người con gái mình, không kìm nổi muốn xác nhận.
Hỗ Tam nương đưa tay tới ngực Chu Mỵ Nhi, cởi nút thắt trước ngực nàng, cánh tay không ngừng run rẩy.
Nàng phát hiện bản thân không ngờ không còn một chút sức lực, muốn cởi cúc áo, kích động vô cùng, trong lòng lại sợ, nếu cởi cúc áo ra, không thấy dấu ấn đó thì đả kích mà nàng phải chịu đựng lớn đến thế nào?
Trằn trọc, không biết nên làm thế nào, ngẩng đầu thấy Trần Tiểu Cửu đang nhìn nàng đầy nghi hoặc, liền mấp máy môi, dịu dàng nói:
- Tiểu Cửu, lại đây, cởi quần áo của nó giúp ta.
Hả? Trần Tiểu Cửu giật mình.
Đùa sao! Quần áo của Mỵ Nhi đâu có thể cởi ra như vậy, cô nàng này nếu mai tỉnh lại, biết là Tiểu Cửu ta làm, dựa vào tính khí của nàng, chắc lột da ta? Hoặc là chặt móng vuốt của ta chưng lên ăn?
Hơn nữa, cũng đâu thể làm như vậy?
Tiểu Cửu ta xấu cũng là xấu chỗ sáng, xấu xa một cách quang minh chính đại, sao có thể nhân cơ hội người ta đang hôn mê, lột quần áo của người ta.
Trần Tiểu Cửu gãi đầu, nhíu mày nói:
- Mẹ nuôi, cái này không hay lắm? Ta không thích khẩu vị này, mẹ biết mà, ta luôn hướng tới lấy đức thu phục người, cho dù Nhị tiểu thư tỉnh, ta cũng có thể và nàng…cái đó.. không thể hạ lưu vậy.
Hỗ Tam nương sửng sốt rất lâu, mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Trần Tiểu Cửu, hung hăng liếc hắn một cái, thúc giục nói:
- Tiểu Cửu, ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta là không có sức, muốn ngươi cởi áo giúp mẹ nuôi, không cho ngươi làm…làm chuyện xấu hổ đó, ngươi làm tức chết mẹ nuôi.
- Ồ...hóa ra vậy!
Trần Tiểu Cửu gãi đầu, ngượng ngùng nói:
- Nhưng vô duyên vô cớ cởi quần áo của Nhị tiểu thư ra thật không hay, thật là thất lễ.
- Tiểu Cửu.
Hỗ Tam nương vội đến sắp khóc, buồn bã nói:
- Mẹ nuôi đương nhiên có nguyên nhân, coi như là mẹ nuôi xin ngươi, ta nếu có sức, thì tự mình làm, ngươi giúp mẹ nuôi đi.
Thấy vẻ mặt đáng thương, buồn bã khiến người ta không có cách nào cự tuyệt.
Trần Tiểu Cửu cân nhắc một chút, lại nghĩ mình chỉ là "giơ tay", trong lòng không có ác ý gì, Mỵ Nhi nàng chớ trách ta!
Hơn nữa nàng sớm muộn gì cũng là vợ của ta, ta nhìn cơ thể nàng trước, cũng không có gì quan trọng, cùng lắm ta tự cũng lột sạch, để nàng nhìn lại là được rồi.
Trong lòng hắn lại có chút tinh thần, mới run rẩy giơ tay ra, hướng về chỗ ngực nơi mà Hỗ Tam nương đang đặt tay.
Nói cũng lạ, ngày xưa liếc mắt đưa tình với Nhị tiểu thư, ôm ôm ấp ấp cũng không căng thẳng, lúc này nhân lúc nàng mê muội, cởi cúc áo của nàng, thật là một sự thử thách quá lớn.
Lòng hoảng loạn, tim nhảy thình thịch, lại không thể tự nhiên như trước.
- Tiểu Cửu, ngươi nhanh lên, mẹ nuôi vội chết đi được, ngươi còn là đàn ông không vậy?
Hỗ Tam nương lại thấp giọng than thở nói một câu:
- Trước đây, các chiêu thức lén lút sờ mó với ta? Mau đưa ra dùng đi chứ.
Trần Tiểu Cửu vừa nghe vậy, có chút xấu hổ, cũng không dám…suy nghĩ nữa, sờ vào nút áo, run rẩy kéo áo ngoài ra.
Phía trong Chu Mỵ Nhi mặc một chiếc áo ngực màu hồng khít thân, mặt trên thêu một hình một đôi đồng nam đồng nữ, cách một lớp áo ngực mỏng, có thể nhìn rõ hình dạng mê người bên trong.
Dưới lớp lụa mỏng hai bầu vú đẫy đà, có vẻ trắng nõn rất chói mắt, ở giữa lộ ra một cái đầu ti không nhìn thấy đáy, dọc theo áo ngực kéo dài xuống, run lên, rất mê người.
Trần Tiểu Cửu tiến lại rất gần, một mùi thơm trên cơ thể toát ra, từ trong cái chỗ mà áo ngực che lấp, phát ra mùi hương khiến người ngửi bị mê hoặc, Trần Tiểu Cửu gần như chìm vào trong cơn say, trong lòng tê tê.
Hắn không dám trì hoãn, sợ lại chìm đắm trong cơn say của mình, bàn tay nhẹ nhàng kéo dây áo, trượt cái áo ngực xuống, một bộ ngực mê người lộ ra dưới ánh trăng thanh u.
Trần Tiểu Cửu cũng mở to hai mắt, ánh mắt đỏ lên, tràn đầy khát khao mà nhìn vào cảnh tượng mê người.
Đột nhiên, Hỗ Tam nương đẩy văng bàn tay hắn ra, hờn dỗi một tiếng:
- Đại nam nhân, nhìn lén cái gì? Còn không mau quay người đi, còn không đủ mất mặt sao?
Ta tức.
Trần Tiểu Cửu tức giận xoay người, quai hàm khẽ chạm, thực sự bị Hỗ Tam nương chọc tức tới hộc máu: phụ nữ à, thật không có đạo lý.
Trong lòng Hỗ Tam nương không yên, kéo áo ngực của Chu Mỵ Nhi ra, trong mắt gắt gao nhìn chằm chằm làn da nõn nà không chút tỳ vết giữa hai vú.
Cùng với sự tuột ra của chiếc áo ngực là sự lộ ra của một nốt ruồi đỏ, cuối cùng cũng hiện ra trước mặt Hỗ Tam nương.
Đôi mắt nàng đầy nước mắt, nhìn chằm chằm vào thứ đó, trong lòng vô cùng mãnh liệt, vui mừng mà trào nước mắt.