Số lần đọc/download: 804 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:44:04 +0700
Chương 635: Định Tâm Hoàn
L
âm Hòa tới Thành ủy báo cáo việc đi theo Bành Viễn Chinh đến Đại học Giang Bắc “đàm phán”. Y là tai mắt của Tạ Kiến Quân, đương nhiên sẽ mật báo trước tiên cho Tạ Kiến Quân, đó là điều Bành Viễn Chinh đã doán trước.
Tạ Kiến Quân nghe nói Bành Viễn Chinh đàm phán không thành với Đại học Giang Bắc, rất bất mãn, lập tức kết thúc điều tra nghiên cứu ở một thị trấn, một mặt bảo Lâm Hòa gọi Bành Viễn Chinh đến, một mặt chạy trở về Thành ủy.
Thật ra thì sau khi rời Đại học Giang Bắc, Bành Viễn Chinh, Bành Viễn Chinh không trở về quận, bởi vì hắn biết, không bao lâu sau, nhất định Tạ Kiến Quân sẽ lại gọi hắn tới. Có Lâm Hòa làm tai mắt, Tạ Kiến Quân không nhúc nhích mới là lạ.
Lúc Lâm Hòa gọi điện tới, Bành Viễn Chinh đang ở trong phòng làm việc của hắn ở Thành ủy. Đương nhiên hắn không thường xuyên làm việc ở đây, nhưng là Phó bí thư Thành ủy, hắn cũng có phòng làm việc ở Thành ủy.
Nửa giờ sau, xem chừng Tạ Kiến Quân đã về đến nơi, Bành Viễn Chinh ung dung đi tới phòng làm việc của Tạ Kiến Quân.
Trước cửa phòng làm việc của Tạ Kiến Quân, Bành Viễn Chinh chạm mặt Lâm Hòa. Lâm Hòa vừa mới từ phòng làm việc của Lâm Hòa đi ra, thấy Bành Viễn Chinh, hơi lúng lúng nghiêng người nhường đường, kính cẩn nói:
- Bí thư Bành!
Bành Viễn Chinh không nhìn thẳng mặt Lâm Hòa, chỉ thuận miệng thản nhiên nói:
- Bí thư Tạ có ở đây không?
- Có! Bí thư Tạ đang chờ Bí thư Bành, ngài mau vào!
Lâm Hòa cười, chủ động đẩy cửa ra cho Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh liếc y một cái, bước vào.
- Bí thư Tạ!
Tạ Kiến Quân miễn cưỡng mỉm cười, phất tay một cái, nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, ngồi đi. Đi Đại học Giang Bắc ra sao rồi?
Mặc dù Tạ Kiến Quân đã biết kết quả cuộc đàm phán từ Lâm Hòa, nhưng ngoài mặt, Tạ Kiến Quân vẫn muốn nghe Bành Viễn Chinh báo cáo trực tiếp. Có nhiều điều, cũng không thể quá lộ liễu được.
Bành Viễn Chinh cười cười:
- Bí thư Tạ, thái độ của họ rất cứng rắn, yêu cầu cũng quá đáng. Họ vừa muốn 5000 mẫu đất, hơn nữa là đất ruộng không được chiếm dụng; vừa muốn thành phố phải cấp tiền. Trong phương án xây dựng đại học mới của họ, đề xuất thành phố chúng ta gánh chịu 48 phần trăm chi phí. Đây không phải là khoản tiền nhỏ, tương đương với hai phần năm thu nhập cả năm của toàn thành phố.
Tôi đại diện cho thành phố, cũng đã nói rõ thái độ của chúng ta. Chúng ta sẵn sàng tích cực ủng hộ Đại học Giang Bắc xây dựng trường mới, nhưng chuyện không hợp chính sách chúng ta không thể làm. Đất thì có thể cho, cho dù phải chuyển mục đích sử dụng đất, nhưng không thể chiếm dụng đất ruộng, đó cũng là nguyên tắc của chúng ta. Về phần tiền, họ là trường đại học trực thuộc tỉnh, khi xây dựng trường mới, không thể dựa toàn bộ vào tài chính thành phố được. Đây là điều không hợp lý và không hợp quy định, sau này xảy ra chuyện, không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Bành Viễn Chinh nói thong thả.
Tạ Kiến Quân nhíu mày:
- Đồng chí Viễn Chinh, thật ra thì không cần phải cứng nhắc như vậy đâu. Nếu như họ muốn có khu đất kia, chúng ta cũng có thể linh hoạt giải quyết.
Xây dựng trường đại học mới, sẽ có tác dụng thúc đẩy kinh tế địa phương phát triển, đối với nông dân cũng là chuyện tốt. Tôi tin rằng, chỉ cần giải thích rõ ràng với nông dân, đền bù với giá thích hợp, người dân sẽ thông cảm và ủng hộ.
Bành Viễn Chinh nhướng mày:
- Bí thư Tạ, họ cứ một mực yêu cầu vô hạn độ, tôi có cảm giác họ không có thành ý! Chẳng hạn như việc chọn địa điểm, tại sao cứ phải chiếm đất ruộng, không chọn một khu đất khác được sao?
- Đồng chí Viễn Chinh, cho dù biết rõ họ thừa nước đục thả câu, chúng ta cũng không có cách nào! Nếu để cho Đại học Giang Bắc dời đi, đó là sai lầm của chúng ta, trách nhiệm lịch sử như vậy, chúng ta gánh vác không nổi đâu!
Giọng Tạ Kiến Quân hết sức nghiêm túc.
- Đồng chí Viễn Chinh tôi thấy đồng chí nên chủ động gặp họ nói chuyện, nếu không được, chúng ta cứ đáp ứng điều kiện của họ rồi tính!
Đất có thể đổi, tiền – nếu có áp lực, có thể lần lượt rót vào dần dần. Chỉ cần trường đại học mới được xây dựng ở thành phố, xét về lâu dài, chúng ta chỉ có lời chứ không lỗ.
Bành Viễn Chinh lắc đầu:
- Bí thư Tạ, tôi nghĩ, nếu chúng ta nhượng bộ, họ sẽ được đằng chân lân đằng đầu! Thật ra thì không cần vội vã như vậy, để cho họ chạy tới chạy lui một thời gian, họ sẽ thấy muốn chuyển đi cũng không dễ dàng như vậy.
Tạ Kiến Quân cau mày:
- Theo tôi được biết, có hai thành phố khác đang liên hệ với họ, đồng chí Viễn Chinh, chúng ta không thể lơ là, chúng ta không chấp nhận điều kiện, người khác sẽ chấp nhận! Một khi để trường Đại học Giang Bắc đạt được thỏa thuận với họ, chúng ta sẽ hoàn toàn không có cửa.
- Bí thư Tạ, thật ra thì cho dù họ chuyển đến tỉnh lỵ hay đến thành phố khác, chi phí cũng rất cao, tỉnh cũng sẽ thận trọng suy nghĩ, sẽ không dễ dàng quyết định.
Bành Viễn Chinh biết mình nên cho Tạ Kiến Quân một viên “định tâm hoàn” (thuốc an thần), nếu không y vẫn không yên tâm.
Hắn bèn tươi cười nói:
- Hai ngày trước, tôi dự hội nghị ở tỉnh, có đến nhà Chủ tịch tỉnh Tống, nói chuyện về công việc ở thành phố. Chủ tịch tỉnh Tống cũng có đề cập tới việc Đại học Giang Bắc muốn dời trường. Tôi cảm thấy, đối với chuyện này, tỉnh cũng không đồng ý lắm, bởi vì dời một trường đại học tổng hợp như Đại học Giang Bắc là không phải dễ, cần một khoản tài chính khổng lồ, tỉnh sẽ có sự suy xét và trù tính tổng hợp và lâu dài.
Mắt Tạ Kiến Quân chợt lóe lên, đột nhiên y nhớ ra Chủ tịch tỉnh Tống Bính Nam nguyên là Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Tân An, về sau đến tỉnh lỵ làm Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy kiêm Chủ tịch thành phố, Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Bí thư Thành ủy, hôm nay vừa thăng chức Chủ tịch tỉnh. Tạ Kiến Quân còn nhớ ra Bành Viễn Chinh là cán bộ do Tống Bính Nam đề bạt bồi dưỡng, nghe nói Bành Viễn Chinh và cả nhà Tống Bính Nam có quan hệ khá thân thiết.
Nghĩ đến đây, Tạ Kiến Quân cười ha hả, đứng dậy vỗ vai Bành Viễn Chinh, nói:
- Đồng chí Viễn Chinh, nếu cậu không nói, thiếu chút nữa tôi quên mất điểm này. Bất kể Đại học Giang Bắc nhảy tới nhảy lui thế nào, cuối cùng vẫn cần có sự phê duyệt của tỉnh, ha ha!
Được, đồng chí Viễn Chinh, chuyện này cậu toàn quyền làm chủ, chú ý chừng mực, nắm chắc thời cơ, tranh thủ đạt được thỏa thuận. Dĩ nhiên, dù sao họ cũng là đại học trọng điểm của tỉnh, cũng là trường đại học có tên tuổi trong cả nước, chúng ta cũng không nên tỏ ra thiếu thành ý, nếu không, người ta sẽ nói Đảng ủy, chính quyền thành phố chúng ta hẹp hòi, thiển cận!
Bành Viễn Chinh cười, gật đầu.
- À, đồng chí Viễn Chinh, tôi nghe nói Chủ tịch tỉnh Tống muốn xuống cơ sở điều tra nghiên cứu, cậu và Chủ tịch tỉnh Tống có quan hệ cá nhân, cậu có thể nói với lãnh đạo, tới thành phố chúng ta trước? Chủ tịch tỉnh Tống là lãnh đạo cũ của thành phố, trở lại một chuyến xem xét tình hình và diện mạo mới của thành phố, có tác động tích cực đối với công tác của chúng ta!
Tạ Kiến Quân lại nói.
Bành Viễn Chinh do dự một chút, rồi gật đầu đáp ứng:
- Bí thư Tạ, tôi sẽ gọi điện thoại và hỏi ý kiến Chủ tịch tỉnh Tống. Tôi sẽ cố gắng tranh thủ, xem lãnh đạo sắp xếp như thế nào!
Chuyện Bành Viễn Chinh có quan hệ thân thiết với cả nhà Tống Bính Nam, chẳng phải là bí mật gì, tới giờ hắn vẫn giữ quan hệ bạn bè với Tống Quả, con của Tống Bính Nam, đôi bên thường xuyên qua lại, cho nên hắn cũng không phủ nhận.
Thấy Bành Viễn Chinh nhận lời, Tạ Kiến Quân rất vui vẻ.
…
Từ Thành ủy, Bành Viễn Chinh về thẳng nhà, gọi điện thoại cho Tống Quả. Hắn không tiện gọi điện trực tiếp cho Tống Bính Nam, chỉ có thể nhờ Tống Quả làm trung gian.
Tống Quả đồng ý, liền gọi điện cho cha. Tống Bính Nam nghe xong, hơi trầm ngâm một chút, rồi gật đầu dồng ý, sau đó căn dặn người ở văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh sắp xếp, liên hệ với thành phố Tân An.
Chuyện Chủ tịch tỉnh Tống Bính Nam muốn tới Tân An điều tra nghiên cứu hai ngày, nhanh chóng được xác định. Sáng ngày thứ ba, văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh chính thức thông báo chuyện này cho Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tân An.
Nhận được tin, Tạ Kiến Quân mừng rỡ. Bành Viễn Chinh làm việc có hiệu suất cao, khiến y rất hài lòng. Đồng thời, qua đó cũng chứng tỏ, quan hệ giữa Bành Viễn Chinh và Chủ tịch Tống Bính Nam không phải tầm thường.
Trong khi thành phố Tân An chuẩn bị tiếp đón Chủ tịch tỉnh Tống tới điều tra nghiên cứu, Hiệu trưởng trường Đại học Giang Bắc Trương Thành Khoan đi họp ở tỉnh về, nghiêm mặt vội vã vào phòng làm việc của mình, rồi gọi điện thoại bảo Phó bí thư Tiêu Niên Khoa tới.
- Hiệu trưởng Trương!
- Lão Tiêu, anh ngồi đi. Hai ngày gần đây, phía thành phố Tân An có động tĩnh gì không?
Trương Thành Khoan trầm giọng hỏi.
Thấy vẻ mặt Trương Thành Khoan không ổn, Tiêu Niên Khoa thầm giật mình, lấy lại bình tĩnh nói:
- Hiệu trưởng Trương, theo chỉ thị của lãnh đạo, tôi đại diện cho Đảng ủy trường nghiêm túc tỏ rõ thái độ của chúng ta với thành phố Tân An, thái độ của họ dường như…
- Phản ứng của họ như thế nào? Nói cụ thể một chút.
Trương Thành Khoan sốt ruột, phất tay một cái.
Tiêu Niên Khoa kể lại đầu đuôi cuộc đàm phán với Bành Viễn Chinh, Trương Thành Khoan càng nghe, vẻ mặt càng khó coi.
Y báo cáo lên tỉnh về việc dời trường tới tỉnh lỵ hoặc thành phố khác, cũng không hoàn toàn là đòn gió. Dĩ nhiên, nếu thành phố Tân An có thể đáp ứng yêu cầu của trường, xây dựng mới trường đại học ở Tân An là tốt nhất, chi phí sẽ thấp nhất, có thể nói tất cả đều vui vẻ.
Nhưng y vừa đưa ra điều kiện uy hiếp thành phố Tân An, vừa lên tỉnh vận động, kết quả không được như mong muốn.
Trương Thành Khoan đã nói chuyện với Phó chủ tịch tỉnh, cũng như Sở Giáo dục, thậm chí đã chạy đi liên hệ với các đơn vị có liên quan và lãnh đạo phân quản của Bộ Giáo dục. Nhưng cuối cùng, chuyện này nhất định phải do Ủy ban nhân dân tỉnh quyết định, nói thẳng ra là Chủ tịch tỉnh Tống Bính Nam gật đầu đồng ý. Nhưng thái độ của Tống Bính Nam làm cho Trương Thành Khoan rất thất vọng.
Mặc dù Tống Bính Nam không tỏ thái độ một cách rõ ràng, nhưng lại phê chỉ thị “Thận trong nghiên cứu, lập kế hoạch lâu dài”.
Thông thường, lời phê duyệt của lãnh đạo cũng có có ẩn chứa “ám hiệu”. Lãnh đạo nói “Thận trọng nghiên cứu”, cho thấy chuyện này chưa chín muồi, cần tiếp tục nghiên cứu luận chứng. Còn nếu như lãnh đạo đồng ý, thì sẽ phê là “Xin đồng chí ABC… phụ trách xem xét giải quyết”.
Lời phê duyệt của Tống Bính Nam khiến mọi chuyện xoay chuyển theo hướng ngược lại, người của Sở Giáo dục bắt đầu đùn đẩy, Phó chủ tịch tỉnh phân quản giáo dục cũng bắt đầu lên giọng quan cách, Trương Thành Khoan ở tỉnh vận động không được kết quả gì, đành buồn bực quay về.