Love is always bestowed as a gift – freely, willingly and without expectation. We don’t love to be loved; we love to love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Tiêu Bách
Số chương: 1320
Phí download: 28 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3412 / 74
Cập nhật: 2015-03-15 22:14:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 327: Không Quân! Không Quân! Không Quân! (thượng) (phần 2)
ham mưu trưởng Lai Nhân Bố Đặc cảm thấy lựa chọn của Vũ Văn Phân Phương không có vấn đề gì, ông ta cũng tán thành loại phương châm tác chiến đánh trước vào chỗ mạnh nhất cả quân địch này. Chính bởi vì nơi này là lá chắn của trận địa pháo binh của quân Lam Vũ, cho nên Vũ Văn Phân Phương mới hạ quyết tâm đột phá từ nơi này. Vị công chúa điện hạ của nước Mã Toa cho rằng, chỉ cần diệt gọn được trận địa pháo binh của quân Lam Vũ, thì quân Lam Vũ sẽ là con hổ không răng, không còn đáng sợ nữa.
Trên thực tế, kế hoạch của Vũ Văn Phân Phương là hoàn toàn chính xác, chỉ cần xử lý được trận địa pháo binh của quân Lam Vũ thì sức chiến đấu của quân Lam Vũ sẽ hạ xuống nhanh chóng. Vấn đề duy nhất là có thể đột phá được trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, để phá hủy cái trận địa pháo binh này hay không mới là quan trọng?
Ra lệnh một tiếng, thiếu tướng Mạc Nại Cơ đi ra sắp xếp bộ đội trước tiên, điều chỉnh lại trọng điểm công kích, những chiến mã bị hoảng sợ cũng đã dần dần ổn định lại, phi dĩnh lướt qua trên đầu thiết giáp cung kỵ, mặc dù tên nào tên nấy đều cảm thấy ngạc nhiên vô cùng, có một số tên còn không ngừng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng nghe thấy tiếng vù vù, bọn chúng đều nghiêm túc nắm chắc cung Tư Cơ Thái trong tay, chuẩn bị tham gia chiến đấu.
Cung Tư Cơ Thái là cung chuyên dụng của thiết giáp cung kỵ nước Mã Toa, cung ngắn mà uy lực lại lớn, gọn nhẹ linh hoạt, tầm bắn xa nhất có thể đạt tới một trăm sáu mươi mét, trong vòng một trăm mét có lực sát thương rất lớn, nhưng giá thành chế tạo đắt đỏ, nguồn tài nguyên thiếu thốn, một số vật liệu không thể thiếu phải nhập khẩu từ nước Nhược Lan, vì thể chỉ có thể thỏa mãn cho thiết giáp cung kỵ sử dụng. Vũ Văn Phân Phương tin chắc rằng, có cung Tư Cơ Thái của thiết giáp cung kỵ, hoàn toàn có thể phá hủy trận địa phòng ngự của quân Lam Vũ, thiết giáp cung kỵ tới dạng tòa thành vững chắc như Minh Na Tư Đặc Lai cũng có thể đánh hạ được, huống chi là một Bảo Ứng phủ nhỏ nhỏi tới ngay cả tường thành cũng không có.
Sắp xếp thỏa đáng xong, Vũ Văn Phân Phương bình thản tự nhiên đi ra khỏi lều, vô tình nhìn thấy các binh sĩ nước Mã Toa chung quanh đều ngạc nhiên ngửa đầu nhìn lên trời, bao gồm cả một số quan quân cao cấp ở trong đó, giống như trên trời xuất hiện thần tiên vậy. Nàng cũng hồ nghi ngẩng đầu lên, nhìn theo tầm mắt của bọn họ, chỉ nhìn thấy trên lưng chừng không treo lơ lửng ba thứ giống như con quái khổng lồ không có cánh vậy, cái giỏ phía dưới của nó còn có bóng dáng mấy quân Lam Vũ loáng thoáng.
“Đó là cái gì vậy?” Vũ Văn Phân Phương hỏi tham mưu trưởng của mình.
Nhưng thượng tướng Lai Nhân Bố Đặc tham mưu trưởng cũng không thể nào trả lời được.
Vũ Văn Phân Phương bèn quyết định tới gần một chút để quan sát con quái vật dừng ở giữa lưng chừng không này, cũng chính tại lúc này, con mắt sắc bén của Hứa Nho Long phát hiện ra sự tồn tại của Vũ Văn Phân Phương, hắn chẳng nhìn thấy ngay Vũ Văn Phân Phương, mà là nhìn thấy một đám người đông trên mặt đất, giữa số đó tựa hồ có một người đồng phục trắng khác với số đông, vì vậy hắn nâng kính viễn vọng lên nhìn kỹ, liền phát hiện ra thân ảnh của Vũ Văn Phân Phương. Đáng thương cho Vũ Văn Phân Phương hoàn toàn không phát hiện ra, căn bản không có ý thức được đông đảo quan quân và cảnh vệ bên người nàng lại đem bản thân bại lộ trước quân Lam Vũ.
Cơ hồ gần như cùng lúc đó, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa chính thức phát động công kích, bọn chúng từ đằng xa bắt đầu phi như bay, nhưng đội ngũ không kín kẽ, mà là kéo dãn tương đối, mục đích tự nhiên là để duy trì tính linh hoạt để xạ tiễn. Nhóm thiết giáp cung kỵ đầu tiên trong khoảnh khắc đã tới trước mặt quân Lam Vũ, thậm chí không dẫm nổ lấy một quả địa lôi, bọn chúng đánh một vòng cung tuyệt đẹp trước trận địa quân Lam Vũ, đem mũi tên sắc bén bắn về phía trận địa của quân Lam Vũ.
Tiếng súng ống pháo đạn của quân Lam Vũ cũng đã liên tục vang lên không ngớt, theo cùng tiếng súng dày đặc, không ngừng có thiết giáp cung kỵ từ trên lưng ngựa ngã xuống, đạn thậm chí va chạm kịch liệt vào cung tiễn, không ít cung tiễn từ trên không bay tới đều bị đạn bắn gãy.
Nhưng cung tiễn của thiết giáp cung kỵ dù sao vẫn có đại bộ phận rơi xuống trận địa của quân Lam Vũ, mặc dù gặp phải quấy rối, độ chính xác của cung tiễn giảm sút rất lớn, nhưng vẫn có mấy chiến sĩ của quân Lam Vũ bị cung tiễn rơi xuống bắn trúng, có người hi sinh ngay tại chỗ. Mặc dù hiệu quả không được như ý lắm, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên quân đội nước Mã Toa thực sự uy hiếp được quân Lam Vũ, tới ngay cả thập tứ công chúa cũng không thể tiếp tục ở bên cạnh quan sát chiến đấu, Tri Thu ra lệnh cho Mễ Nặc Tư Lương Cách cưỡng ép kéo nàng rời đi.
Đùng đùng đùng ….
Bách Kích pháo của quân Lam Vũ cũng không chịu kém thế bắt đầu phát xạ, từ đằng xa đã bắt đầu đáp lễ những thiết giáp cung kỵ nghênh ngang kiêu ngạo coi khinh thiên hạ kia, ở địa phương cách trận địa của quân Lam Vũ ước chừng sáu trăm mét, đạn Bách Kích pháo dày đặc ào ào rơi xuống, đan xen thành một tuyến phong tỏa không ngừng phát nổ ánh lửa lấp lóe, ở trên tuyến phong tỏa hình vòng cung này không ngừng xuất hiện ánh lửa chói mắt, thiết giáp cung kỵ của nước Mã Toa xuyên qua nơi này đều phải trả giá trầm trọng.
Tiếng pháo thu hút sức chú ý của Vũ Văn Phân Phương, khiến nàng tạm thời không có hứng thú tiếp tục đi tìm hiểu ba thứ đồ vật to lớn kia nữa, mà dừng lại ở trên một chỗ đất trống hơi nhô lên, nâng kính thiên lý quan sát thiết giáp cung kỵ tiến công, bỗng nhiên nhìn thấy thiết giáp cung kỵ trong lúc tiến lên không ngừng bị những cơn mưa đạn của quân Lam Vũ bắn hạ, tức thì lòng như dao cắt, khó khăn lắm mới nhìn thấy cung tiễn do thiết giáp cung kỵ bắn ra trúng được một hai chiến sĩ quân Lam Vũ, nhưng do khoảng cách quá xa, không thể tạo thành tương tổn trí mạng, lại cảm thấy hết sức tiếc nuối.
“Lệnh bọn họ áp sát một chút.” Vũ Văn Phân Phương nhỏ giọng nói với tham mưu trưởng của mình.
Thượng tướng Lai Nhân Bố Đặc trung thực chấp hành mệnh lệnh.
Thế nhưng mệnh lệnh của Vũ Văn Phân Phương chẳng hề mang lại hiệu quả cái thiện cục diện, ngược lại tạo thành càng nhiều thương vong hơn, càng có nhiều thiết giáp cung kỵ bởi vì tuân thủ mệnh lệnh của mình, hi vọng áp sát quân Lam Vũ nhất có thể, kết quả không bắn được một phát nào đã bị giết chết rồi.
Không ngờ thiết giáp cung kỵ lại có thể bị đánh tơi bời hoa lá trước mặt quân Lam Vũ, đúng là làm cho Vũ Văn Phân Phương có chút không thể tin nổi, chính đang muốn nói gì đó, bất thình lình cảm thấy bên người có chút không ổn, tựa hồ có máu tươi nong nóng bắn lên mặt mình, theo tiềm thức quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một tham mưu cảnh vệ ở bên cạnh ngã xuống mặt đất, trên đầu không ngừng có máu chảy ra. Chính trong lúc kinh ngạc, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh mình lại có một tham mưu bị bắn hạ, cũng là trên đầu chảy máu tươi.
“Quân Lam Vũ!” Cảnh vệ bên cạnh nàng kinh ngạc kêu lớn lên, tìm kiếm bóng dáng quân Lam Vũ khắp nơi, nhưng lại không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào, đối với nơi đạn bắn tới, mấy quan quân cảnh vệ đều giữ ý kiến riêng, không ai có thể thuyết phục được người khác.
Vào lúc này, lại nghe thấy một tên quan quân cảnh vệ kêu thảm một tiếng, ngã xuống mặt đất, nhưng hắn vẫn chưa chết, đưa tay ra gắng sức chỉ lên bầu trời. Đám người Vũ Văn Phân Phương vội vàng ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra một con quái vật khổng lồ không có cánh cực lớn dừng ở trên đầu mình. Ở trong cái giỏ bên dưới có người nổ súng xạ kích, tiếng súng nghe hết sức cổ quái.
Đám cảnh vệ lũ lượt lắp tên tấn công, nhưng bất kể bọn chúng nỗ lực như thế nào thì cung tiễn từ phía dưới bắn lên thủy chung không thể tới được độ cao của phi dĩnh, ào ào từ trên không trung rơi xuống, ngược lại làm bị thương không ít người của mình. Đột nhiên trong cái giỏ ở dưới phi dĩnh ném xuống một thứ đen xì xì, nổ bùng trong đám người đông đảo, tức thì quan binh quân đội nước Mã Toa nổ thành một đám hỗn độn.
“Tránh ra!” Vũ Văn Phân Phương quyết đoán nói, giơ chân bỏ rời khỏi đó trước.
Nàng không biết đó là thứ gì, nhưng trong tiềm thức, nàng cảm giác được nguy hiểm chưa từng có.
Những tên quan quân khác ngẩn ra một chút, rồi cùng theo đó tản đi.
Trong chiếc giỏ của phi dĩnh liên tục ném xuống mấy quả tạc đạn, đem binh sĩ quân đội nước Mã Toa bỏ chạy tán loạn nổ tới hoang mang luống cuống, không biết phải né tránh như thế nào, thậm chí có tên cứ trơ ra nhìn tạc đạn rơi xuống dưới chân của mình, nhưng chẳng biết né tránh như thế nào, lập tức bị nổ cho tan xương nát thịt, phi dĩnh dừng ở lưng chừng không, trên giỏ có thể ném tạc đạn ra bốn phương tám hướng, trừ khi tốc độ bỏ chạy của bọn chúng thực sự nhanh, nhanh hơn tốc độ tạc đạn ném xuống, nếu không căn bản không có cơ hội chạy thoát.
Hứa Nho Long chơi một cú thật sảng khoái, liên tục ném hơn mười quả tạc đạn, từ trên cao nhìn quan binh nước Mã Toa đang ra sức bỏ chạy ở phía dưới mình, trong lòng sảng khoái như uống rượu vậy, không ngờ khi thò tay ra thì bắt vào khoảng trống, quay đầu lại nhìn mới phát hiện ra cái rổ tạc đạn đã hết sạch rồi, chỉ đành kêu lớn tiếc nuối, tiếp theo đó lại thấy hỏng bét, do máy hơi nước thể tích quá lớn, trọng lượng cũng quá nặng, tạc đạn có thể chở trên phi dĩnh vốn đã rất ít, loáng một cái đã ném sạch rồi, còn tìm Vũ Văn Phân Phương như thế nào đây?
Lại nhè đúng vào cái lúc này người điều khiển phi dĩnh bên cạnh hắn nói: “Ả nữ quan quân ấy ở bên trái.”
Hứa Nho Long cúi đầu nhìn xuống bên trái, quả nhiên nhìn thấy Vũ Văn Phân Phương rảo bước rời đi, có quan quân nhanh nhẹn kéo cho nàng một con ngựa, nàng lập tức xoay mình lên ngựa, lưng quay lại phương hướng phi dĩnh bỏ chạy, Hứa Nho Long thuận tay cầm lấy súng trường Mễ Kỳ Nhĩ chuyên dụng của bản thân, từ trên cao bắn xuống một phát, nhưng không bắn trúng, lại bắn liên tục mấy phát nữa, hoặc là không bắn trúng, hoặc là bắn trúng người bên cạnh Vũ Văn Phân Phương.
“Mẹ nó!” Hứa Nho Long chỉ đành thầm trách bản thân, không nên ném hết tạc đạn nhanh như thế.
Ở trên lục địa, kỹ thuật bắn súng của Hứa Nho Long kỳ thực không tệ, nhưng xạ kích ở trên phi dĩnh, đúng là có độ khó quá cao, hơn nữa phi dĩnh cũng không đủ linh hoạt, giỏ treo có tính ổn định không tốt lắm, lúc nào cũng ở trong trạng thái lắc lư, huống chi nữa là khẩu súng trường Mễ Kỳ Nhĩ này là bản thân lén lút mang lên phi dĩnh, dựa theo nguyên tắc tác chiến ban đầu còn chưa thành văn bản, trên phi dĩnh không nên sử dụng súng, nhưng Hứa Nho Long lại cứ không tin điều này.
“Sớm biết thế thì mang súng máy cho xong.” Hứa nho long đột nhiên cảm thấy có chút hối hận.
Lúc trước đám Trầm Tường Vân, Hứa Nho Long đều kiến nghị lắp súng máy trên phi dĩnh, nhưng bởi vì súng máy tiêu hao đạn dược quá lớn, hơn nữa rất dễ làm cho phi dĩnh không ổn định. Quan trọng hơn nữa đám nhân viên nghiên cứu Mễ Kỳ Nhĩ và Thi Mật Đặc lo lắng súng máy liên tục xạ kích sinh ra đốm lửa sẽ phát nổ hơi ga trong túi hơi của phi dĩnh, tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng, cho nên tạm thời cự tuyệt. Nhưng Hứa Nho Long vừa rồi dùng súng trường Mễ Kỳ Nhĩ bắn cũng không gây ra vụ nổ, nên không tránh khỏi cảm thấy đám người Thi Mật Đặc có chút lo lắng không đâu.
“Đuổi theo cô ta, ta không tin không bắt được cô ta.” Hứa Nho Long nghiến răng nói.
Vì thế phi dĩnh của hắn bắt đầu theo Vũ Văn Phân Phương chạy lòng vòng, chiến mã của Vũ Văn Phân Phương mặc dù nhanh, nhưng nàng lại không muốn rời khỏi chiến trường, rời khỏi chu vi Bảo Ứng phủ, cho nên nàng cố ý đánh vòng hình số 8 ở phía dưới, thậm chí thỉnh thoảng còn dừng lại, căn dặn mấy câu với đám quan quân bệnh cạnh, cải tiến thêm phương pháp tấn công của thiết giáp cung kỵ, làm cho Hứa Nho Long buồn bực không thôi, thực sự muốn nhảy xuống khỏi phi dĩnh tóm lấy nàng.
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu - Nam Hải Thập Tứ Lang Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu